Bùi Khởi Đường đi tới bên ngoài bình phong, trước mắt mọi người vái lạy: “Xin Cố Đại tiểu thư trợ giúp Thái Y Viện chữa trị bệnh hoạn.”
Trợ giúp Thái Y Viện.
Lang Hoa thiếu chút nữa bật cười.
Từng lời châu ngọc của Bùi Khởi Đường như vậy, Thái Y Viện phải đi ra chủ trì đại cuộc, chắc chắn không thể thờ ơ đứng ngoài quan sát.
Lang Hoa cố ra vẻ khó khăn, hồi lâu cũng không đáp ứng. Dù sao bây giờ trên vai nàng không có gánh nặng, đương nhiên phải thừa dịp tranh thủ đòi nhiều điều kiện có lợi hơn, nếu không làm sao xứng đáng với màn kịch của Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường không nhịn được tiến lên một bước: “Sự việc quan trọng... nếu như Cố Đại tiểu thư lo lắng lệnh tôn... thì không cần...”
Lúc này mọi người mới nhớ tới, Cố Thế Hoành nhậm chức ở Hoàng Thành Ti, bây giờ trị thương cho phạm nhân trong Hoàng Thành Ti, cũng khó trách Cố Đại tiểu thư sẽ do dự không dám quyết.
Nghe lời này, Lang Hoa mới ngẩng đầu lên nói: “Phụ thân ta ở Hoàng Thành Ti, theo lý mà nói chúng ta nên tránh hiềm nghi.”
Từ Tùng Nguyên không khỏi gật gật đầu, mặc dù nơi này không phải chiến trường, mọi người so tài trong tối còn khó phòng hơn đao quang kiếm ảnh trên chiến trường, chuyện này vốn là không liên quan với Cố gia, nhưng rất có thể sẽ vì vậy bị kéo xuống nước.
Hiển nhiên Bùi Khởi Đường không chịu từ bỏ: “Cố Đại tiểu thư yên tâm, Bùi Khởi Đường ta bảo đảm, bất luận kết quả của chuyện này là gì, cũng không liên quan đến Cố gia.”
Cho dù cách bình phong, Lang Hoa cũng cảm thấy ánh mắt Bùi Khởi Đường nóng như lửa đốt.
Lời này của hắn, không chỉ nói cho những người bên ngoài đó nghe mà thôi, hắn thật sự sẽ làm như vậy. Nàng nói hắn giỏi tính toán, da mặt lại dầy, hoàn toàn không oan uổng cho hắn.
Lang Hoa còn chưa nhận lời, quan viên Đại Lý Tự bên cạnh cũng đã có được tin tức từ trong đó, nếu như Bùi đại nhân không lấy được sự đồng ý của Hoàng thượng chắc chắn không dám nói như vậy. Từ trên người Bùi đại nhân có thể nhìn ra thái độ của Hoàng thượng, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không thể sống chết mặc bay, đục nước béo cò chắc chắn khó mà vượt qua kiểm tra, cho nên bọn họ nhất định phải toàn lực ứng phó.
Bùi Khởi Đường cường thế như vậy, Cố gia chỉ sợ cũng không thể thoát thân.
Lang Hoa cúi đầu xuống, dường như là suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới gật gật đầu: “Nếu Thái Y Viện cần, Cố gia nhất định sẽ không từ chối. Có điều, nếu là chữa trị, thì phải viết kết luận mạch chứng rõ ra, tất cả thương thế, phương pháp chữa trị đều phải ghi chép rõ ràng, để ngày sau kiểm tra.”
Bùi Khởi Đường không đợi Thái Y Viện phản đối, lập tức nói: “Cứ làm theo Cố Đại tiểu thư nói đi.”
Nếu Cố gia đã đồng ý sẽ giúp đỡ, Thái Y Viện cũng không có cớ từ chối.
Bùi Khởi Đường quay đầu nhìn về phía Viện sử Thái Y Viện: “Viện sử đại nhân, có người giúp đỡ chắc hẳn Thái Y Viện đã có đầy đủ nhân thủ đi xử lý thương hoạn rồi.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường lúc này lạnh thấu xương, hùng hổ dọa người, giống như là một cây kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, bất luận là ai cũng phải cúi đầu ở trước mặt hắn.
Dù Viện sử Thái Y Viện không tình nguyện với sự sắp đặt như vậy, nhưng cũng không cách nào phản bác.
“Tào đại nhân,” Bùi Khởi Đường nói, “Ngài có bằng lòng chữa bệnh không?”
Tào Gia gật đầu nói: “Làm phiền Thái Y Viện và Cố Đại tiểu thư chữa trị cho chúng ta.”
Tào Gia vừa dứt lời, chỉ nghe ở cửa truyền tới tiếng gầm thét: “Tào Gia, hắn sớm nên chết rồi, hắn là nghịch thần, Hoàng Thành Ti giữ hắn lại cũng là có dụng ý khó lường.”
“Ta muốn gặp Hoàng thượng, có nghe thấy không, ta muốn gặp Hoàng thượng.”
Rèm vén lên, mọi người thấy Triệu Quang Hiền bị Cấm vệ đè đứng ở cửa.
Tào Gia chống người lên, ông ta rất muốn đứng lên vào lúc này, xem thật kỹ một chút dáng vẻ thảm hại của Triệu Quang Hiền kia, tương lai xuống dưới cửu tuyền rồi, ông ta cũng có thể kể lại thật sinh động cho ca ca nghe. Mấy đứa cháu nhỏ của ông ta, thích nghe ông ta kể chuyện nhất, mỗi lần chỉ cần ông ta nói đến chỗ sống động, bọn chúng sẽ “ha ha” cười lên.
Câu chuyện lần này, không êm tai như vậy, có thể sẽ có chút máu tanh, nhưng mà... ông ta vẫn sẽ kể cho bọn chúng nghe, để cho bọn chúng biết thiện ác đến cuối cùng đều có báo.
Tào Gia nghĩ tới đây bỗng nhiên cười lên, ông ta đã lâu không cảm thấy vui vẻ như vậy.
Từ khi người nhà lần lượt rời ông ta mà đi, ông ta bắt đầu chịu đựng nỗi thống khổ và cô đơn vô biên vô tận, nhưng vào giờ khắc này, oan khiên rửa sạch, ông ta cảm thấy người nhà ngay ở bên cạnh mình.
Bọn họ ở nơi này, luôn ở bên cạnh ông ta.
Tào Gia nắm chặt tay, đang lúc ông ta kích động không thể tự kiềm chế, ông ta cảm thấy một bàn tay chống đỡ nửa người ông ta dậy.
Tào Gia quay đầu nhìn thấy Bùi Khởi Đường.
Trên người Bùi Khởi Đường toát ra một chút uy thế khiến cho người ta sợ hãi, nhưng ánh mắt hắn lại trong suốt sáng ngời, giơ tay nhấc chân phóng khoáng lỗi lạc, khiến người ta thật lòng khâm phục.
Tào Gia đang suy nghĩ, Triệu Quang Hiền đã bị Cấm vệ đè ép tới.
Triệu Quang Hiền ngẩng đầu lên nhìn người trong phòng, đang muốn nói gì, nhưng cảm thấy trên đùi đau xót, không tự chủ được quỵ xuống đất.
Tào Gia vừa vặn ngồi thẳng người, khinh bỉ nhìn Triệu Quang Hiền, bên tai ông ta mơ hồ truyền tới tiếng cười trong trẻo của trẻ con, ông ta hoảng hốt nhìn hai đứa cháu ôm đầu gối ngồi dưới đất, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ông ta, một đứa trong đó giơ ngón tay non nớt ra nhẹ nhàng phác hoạ mũi ông ta.
Trái tim Tào Gia đau xót, trước mắt lập tức mờ đi.
...
Lang Hoa phân phó cung nhân chuẩn bị xong dược liệu và khăn vải, chuẩn bị đi theo Hồ tiên sinh trị thương cho Tào Gia.
Thương thế của Tào Gia đã không thể trì hoãn tiếp nữa, nếu không thì sẽ khó bảo toàn tính mạng.
“Lang Hoa.”
Lang Hoa quay đầu nhìn thấy Từ Tùng Nguyên.
Từ Tùng Nguyên đầy vẻ quan tâm: “Ngươi muốn đi trị thương cho Tào Gia sao?”
Lang Hoa gật đầu: “Vết thương trên chân của Tào đại nhân đã mưng mủ lở loét rồi, sớm chữa trị, cũng có thể mau khoẻ lại.”
Từ Tùng Nguyên mím mím môi: “Nghe nói phải cắt chân xuống? Chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”
Lang Hoa nói: “Mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng phải thử nghiệm.” Nếu không Tào Gia sẽ không có chút hy vọng sống sót nào.
“Phải cẩn thận,” Từ Tùng Nguyên nói, “Vừa rồi... Bùi Khởi Đường cố ý ép ngươi, cũng là muốn hoàn thành việc công của hắn. Phụ thân ngươi phụng mệnh tra vụ án Trang Vương, nhất thời không thể chạy tới hành cung, bên cạnh ngươi không có ai giúp đỡ, phải cẩn thận nhiều hơn. Nếu Thái Y Viện không chịu đi làm, ngươi cũng không cần tiếp nhận.”
Tùng Nguyên không biết nàng và Bùi Khởi Đường đã sớm thương lượng xong mới hành sự, đương nhiên sẽ cho là nàng bị Bùi Khởi Đường tính toán.
Lang Hoa gật đầu một cái, khom người hành lễ: “Đa tạ Từ đại nhân nhắc nhở.”
Vẫn gọi ông ta là Từ đại nhân như cũ...
Tâm tình Từ Tùng Nguyên có chút nặng nề, có lẽ trước đây phạm sai lầm, cuối cùng không cách nào vãn hồi được.
Từ Tùng Nguyên gật gật đầu định rời khỏi.
“Từ đại nhân,” Lang Hoa nói, “Ngài có nhìn thấy Từ Đại thái thái không? Ta nghe nói Từ lão phu nhân cũng bị Thái hậu nương nương mời tới hành cung.”
Từ Tùng Nguyên không khỏi ngẩn người tại chỗ, hôm nay ân sư luôn kéo ông ta ở Trị Phòng xử lý văn thư, căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Mẫu thân làm sao lại tới hành cung.
Từ Tùng Nguyên lờ mờ cảm thấy có chút không đúng.
Lang Hoa nói: “Lúc ở Tây Hạ, Ninh Vương gia gọi ta là “A Tịnh”, ngài có biết là chuyện gì không?”
Từ Tùng Nguyên hiểu ra, lỗ tai nóng ran, Cố Lang Hoa là đang nhắc nhở ông ta, bây giờ là lúc nên đi truy cứu chuyện A Tịnh.
Hoàng hậu và Triệu gia lộ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...