Dạo Bước Phồn Hoa

Mặt Thái hậu biến sắc, nhìn về phía nội thị bên cạnh.

Nội thị không dám thờ ơ, lập tức dẫn cung nhân xông vào.

Ninh Vương kêu như vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi, Thư Vương vào phòng, Hàn Chương và Liễu Tử Dụ, Bùi Khởi Đường cũng nối đuôi vào theo.

Trong mắt Hoàng hậu tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Nội thị hô to: “Mau, mau lấy y phục cho Hoàng thượng.”

Sau đó là tiếng Hoàng đế: “Trẫm là Hoàng đế, kẻ nào dám… Cút… Cút hết ra ngoài cho Trẫm, gọi Triệu thị tới, có nghe thấy không, kêu Triệu thị hầu hạ, mấy tên ngu đần các ngươi.”

Nghe được hai chữ Triệu thị, Thái hậu quay đầu nhìn Hoàng hậu.

Đôi mắt kia của Thái hậu giống như lưỡi dao sắc bén, đâm mạnh vào trái tim bà ta.

Hoàng hậu há há miệng, hoàn toàn tuyệt vọng ngã ngồi trên mặt đất.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Bà ta xong rồi, cả tộc Triệu thị cũng xong rồi, không ai thoát được.

...

Đông Các là thời Hoàng thượng Cao Tông xây lên. Hoàng thượng Cao Tông nằm mơ thấy một vị đạo sĩ ngồi thiền ở chỗ này, sau khi tỉnh lại, liền để cho Ti Thiên Giám xem tinh tượng. Ti Thiên Giám nhìn ra Đông Các là đất lành, vì vậy Cao Tông hạ lệnh tu sửa hành cung bắt đầu từ chỗ này. Cho nên có Đông Các rồi sau đó mới có hành cung. Lúc Cao Tông tại vị, gặp phải thiên tai dịch họa, trong lòng phiền muộn, luôn tới Đông Các trai giới. Tiên hoàng coi nơi này là “Đất thanh tịnh nhất” của Đại Tề, cố ý xây dựng ao nước ở cửa, đề bốn chữ "Tâm Tĩnh Tắc Tịnh".

Thái hậu nhìn thấy bốn chữ lớn màu son này, nghĩ đến mọi chuyện của Tiên hoàng, tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu. Tiên hoàng hẳn không thể ngờ được, bây giờ tên nghịch tử đó đang ở đây, uống Ngũ Thạch Tán mà Tiên hoàng ghét nhất.


Oan nghiệt.

Có lẽ đây là Tiên hoàng nợ hắn, bà ta nợ hắn, cho nên mới sinh ra một kẻ như vậy.

“Hoàng thượng, Thái hậu đến.” Nội thị chạy tới, thở hồng hộc nhắc nhở Hoàng đế.

Hoàng đế lại không quan tâm: “Bà ta đến thì cứ để cho bà ta đến đi, ta có làm gì sai đâu, bà ta có thể đánh ta sao? Bà ta ở đâu, ta đi xem xem…”

Rèm màu vàng vén lên.

Thái hậu và Hoàng đế bốn mắt nhìn nhau

Thư Vương bên cạnh “a” một tiếng.

Những người khác cũng cúi đầu xuống.

Hoàng đế chỉ mặc một bộ trường bào gấm mỏng, cổ áo mở rộng, tóc tai rũ xuống, chân trần, gót đỏ, ánh mắt hơi cuồng loạn. Gò má đỏ bừng, cầm trong tay một chai rượu, trên mặt là nụ cười vặn vẹo.

Nhìn nhìn Thái hậu rồi “ợ” một cái.

Mùi rượu phun thẳng vào mặt Thái hậu, Thái hậu chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân xông lên trán, bà ta nắm chặt tay, dường như muốn bóp vỡ khớp xương.

Còn ra cái thể thống gì nữa.

Thánh thượng Đại Tề lại là bộ dạng này.

Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng kéo Thư Vương, lúc này Thư Vương mới phục hồi tinh thần lại, lật đật theo đám người Bùi Khởi Đường cùng lui ra khỏi Đông Các.

Bộ dạng này của Hoàng đế, thân làm bề tôi nên tránh đi, nếu không tương lai vua tôi không cách nào gặp mặt.

“Hoàng đế,” Thái hậu cười lạnh nói, “Ngươi có biết ta là ai không?”

“Mẫu hậu,” Hoàng đế lảo đảo lắc lư, “Lại đang đố ta, ta làm sao lại không biết, nếu như ta không biết thì sẽ bị đánh... Nhị đệ, Tam đệ đều đứng bên cạnh cười ta, cười nhạo Thái tử ta, rốt cuộc có bao nhiêu uất ức.”

Bị khiển trách mấy lần, phạt quỳ mấy lần, hắn đều nhớ.

Bà ta nghiêm khắc với hắn như vậy, chỉ vì hắn là con trai trưởng, tương lai sẽ thừa kế ngôi vị Hoàng đế, lại không nghĩ rằng hắn ta lại nhớ trong lòng như vậy.

Thái hậu cảm thấy rất nực cười, hiềm khích của mẫu tử bọn họ lại bắt đầu như vậy.

“Mẫu hậu, ta không thích người,” Hoàng đế nói, “Hiền phi của Hoàng thượng đều tốt hơn người. Bà ấy đối với ta như con, nhưng bị người giết chết, người... là không muốn nhìn thấy ta vui vẻ, mỗi lần chỉ cần ta cảm thấy thoải mái, người sẽ luôn xuất hiện, ta không thích người… không biết tại sao Phụ hoàng lại thích người.”

“Ồ, Phụ hoàng thích người như vậy, ông ta chết sao không mang người đi theo luôn đi.”

Nội thị bên cạnh nghe lời này, bị sợ đến hồn phi phách tán.


Hoàng thượng làm sao có thể nói như vậy.

“Hoàng đế,” Ánh mắt Thái hậu toé ra lửa, Hoàng đế không chỉ ăn Ngũ Thạch Tán, hơn nữa còn uống rượu say, cho nên mới nói ra những lời này, những thứ này đều là lời trong tim hắn.

Nếu Hoàng đế đã không thích bà ta như vậy, tại sao không nghĩ đủ cách diệt trừ bà ta.

Nói trắng ra là, hắn cũng chưa có gan và quyết đoán như thế.

Thái hậu lạnh lùng nhìn về phía cung nhân: “Kẻ kia đâu?”

Cung nhân nhìn vào trong phòng.

Thái hậu tiến lên mấy bước, vén rèm lên, lập tức nhìn thấy Triệu Tam lão gia đang nằm trên giường mềm.

Triệu Tam lão gia chỉ mặc một cái áo choàng rộng, áo choàng thậm chí còn không thắt nút, thân thể trắng như tuyết lộ ra trong không khí.

Trên sạp bày đầy chậu đá, cánh tay hắn thon dài, nhô ra dưới ánh mặt trời, nhìn còn nhỏ hơn nữ tử.

Trong đôi mắt to kia của hắn tràn đầy vẻ hoang mang, khóe miệng mặc dù nhướn lên nhưng có vẻ bi thương, khiến cho người ta nhìn rồi không dời mắt được.

“Là ai thế?” Thanh âm của hắn cực kỳ lười biếng, lông mi dài run run nhìn thấy Thái hậu.

Không có sợ hãi, ngược lại lộ ra mấy phần nghiền ngẫm: “Ta nói mà, sớm muộn gì Thái hậu cũng đến… Hoàng thượng ngài cứ không chịu nghe ta.”

Ở trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu lại tự xưng “ta”, hành vi phóng đãng coi trời bằng vung.

Là ai nuôi ra mối họa như vậy? Thái hậu biết rõ hơn ai hết.

“A Khanh tới uống với Trẫm một hũ nữa đi, ngươi nói đúng lắm, rượu lạnh này là vô dụng, phải là rượu ấm.”

Triệu Tam lão gia nhẹ nhàng động một cái, bắp đùi bóng loáng tức thì lộ ra khỏi áo choàng.

“Trẫm giúp ngươi mang giày, Trẫm giúp ngươi mang giày.” Hoàng đế cười chạy tới, định khom người đi lấy giầy.


Triệu Tam lão gia quả nhiên đưa chân ra, chờ đợi Hoàng đế hầu hạ.

Hoàng đế cũng không cảm thấy có gì không ổn, liền nhặt giày rồng trên đất lên đi vào chân Triệu Tam lão gia, từ từ, nhẹ nhàng hướng giầy về phía trước, trên mặt tràn đầy nụ cười thỏa mãn.

Tình cảnh như vậy, ở trong mắt Thái hậu, giống như là ngàn vạn cây kim, đâm mạnh vào trong lòng.

Nhi tử vốn cao cao tại thượng của bà ta kia, lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy.

Trong ánh mắt Thái hậu chợt lóe lên vẻ sắc bén, giơ tay ra rút trường kiếm bên hông Cấm vệ.

Nội thị bên cạnh lập tức kinh hãi thất sắc quỳ phịch xuống cầu khẩn: “Thái hậu nương nương, người bớt giận, người bớt giận, hiện giờ Hoàng thượng không biết ngài ấy đang làm những gì, Hoàng thượng uống say rồi.”

“Hắn không say, ngày thường hắn mới say.” Hoàng đế ra hình ra vẻ trước mặt mọi người là giả, Hoàng đế bây giờ mới là hắn thật sự.

Chẳng trách hắn lại để cho Hoàng hậu giết chết Từ Như Tịnh.

Từ Như Tịnh nhìn thấy Hoàng đế như vậy.

Thái hậu đạp vào ngực nội thị một cước, bước về phía trước, Cấm vệ đã nhào tới bảo vệ Hoàng đế.

Kiếm của Thái hậu vẫn đâm xuống.

Máu tươi “tung toé” bắn ra.

Giường nhỏ lập tức bị nhuộm đỏ máu tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui