Cẩn Du nhìn Hàng thị từ trong phòng bên cạnh đi ra.
Tâm trạng của Hàng thị có vẻ rất nặng nề.
Từ Cẩn Du biết cố Lang Hoa và Tề Ngọc Hoàn đang nói chuyện ở trong phòng bên, nhất định là Cố Lang Hoa đã nói gì đó, Hàng thị mới có thể như vậy.
Từ Cẩn Du lập tức tiến lên đón: “Mẫu thân.”
Hàng thị như không nghe thấy, vẫn ngẩn ngơ đi về phía trước.
Từ Cẩn Du nhíu mày, lập tức kéo Hàng thị lại: “Mẫu thân, người đang nghĩ gì thế?”
Lúc này Hàng thị mới hồi thần lại: “Sao con không ra đằng trước nói chuyện với những tiểu thư khác.”
Từ Cẩn Du mím mím môi, lần săn thú này rõ ràng xảy ra chuyện lớn, nàng ta cũng không phải là những nữ quyến trong nhà không biết gì cả kia, làm sao có thể đi làm thơ, thưởng trà như người ta.
Hàng thị nói, “Ta chỉ đi hỏi một chút xem chuyện phủ Trang Vương có phải là thật hay không thôi.”
“Kết quả thế nào ạ?” Từ Cẩn Du truy hỏi.
Hàng thị lắc lắc đầu: “Cố Đại tiểu thư cũng không biết.”
Cố Lang Hoa rõ ràng đang gạt người, Từ Cẩn Du cười nhạt trong lòng, nhưng lại làm bộ như mặt đầy vẻ lo âu nhìn Hàng thị: “Mẫu thân đừng tin lời Cố Lang Hoa, người này lòng dạ thâm sâu... bề ngoài nhìn thì hiền lành, thật ra không biết trong lòng nghĩ cái gì. Năm đó là Trang Vương Trắc phi đưa nàng ta đến kinh thành, nếu như không có Trang Vương Trắc phi, Cố gia làm sao có tất cả như ngày hôm nay? Chỉ dựa vào điểm này, nàng ta cũng nên chú ý đến lợi ích của phủ Trang Vương, không nên ngấm ngầm hạ thủ với phủ Trang Vương. Con thấy lạnh cả lòng, chỉ sợ tương lai Từ gia chúng ta, cũng là kết quả như vậy.” Nàng ta thật sự hy vọng dù là phụ thân hay là mẫu thân, từ nay về sau đều đừng để ý tới Cố Lang Hoa nữa, đừng nói chuyện với Cố Lang Hoa nữa.
Tốt nhất là từ trên xuống dưới Từ gia cứ coi Cố gia thành cừu địch đi.
Từ Cẩn Du nghĩ tới đây, trên mặt tràn đầy hận ý, từ khi Cố Lang Hoa tới kinh thành, mọi chuyện của nàng ta đều không thuận, dường như tất cả mọi thứ bên cạnh đều bị Cố Lang Hoa cướp đi từng chút một vậy.
Thoạt nhìn, Thái hậu nương nương đối xử với nàng ta vẫn như trước, nhưng... lần này chuyện phủ Trang Vương nàng ta lại hoàn toàn không biết, thậm chí còn cho là có Đỗ Kỳ Trọng làm người chịu tội thay, án này cứ thế mà chấm dứt.
Nàng ta giống như một kẻ ngốc chẳng hay biết gì.
Tất cả, đều vì Cố Lang Hoa.
Trước mắt Hàng thị hiện lên vẻ mặt Lang Hoa, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trong veo, lúc nhìn người ta hết sức tự nhiên, không giống như là đang nói dối.
Hơn nữa, phủ Trang Vương phạm lỗi, là vì bọn họ tham lam, đây mới là mấu chốt, mà không phải là Cố gia có muốn bao che phủ Trang Vương hay không.
Hàng thị cảm thấy ý nghĩ của Cẩn Du rất kỳ quái, lại đổ hết chuyện phủ Trang Vương tham ô lên người Cố Lang Hoa.
Mẫu thân từng nói, một người có thể không đủ thông minh, nhưng nhất định phải biết phân biệt đúng sai.
Từ Cẩn Du còn định nói tiếp, lại bị Hàng thị cắt đứt.
“Cẩn Du,” Hàng thị nghiêm mặt nói, “Mấy năm nay con học được những gì bên Thái hậu nương nương? Hà ma ma dạy con như thế nào? Tại sao con lại nghĩ như thế?”
“Phủ Trang Vương tham ô mới có ngày hôm nay, có liên quan gì đến Cố gia? Trang Vương Trắc phi mang Cố Lang Hoa vào kinh, sau này vinh nhục của phủ Trang Vương đều liên quan đến Cố gia sao?”
Từ Cẩn Du không ngờ lại bị mẫu thân trách mắng, không khỏi kinh ngạc.
Hàng thị nói: “Những lời này của con đừng có nói ở trước mặt người khác nữa.” Như thế sẽ khiến cho người ta cười nhạo trong lòng.
Mũi Từ Cẩn Du cay cay, ánh mắt lập tức đỏ lên, nàng ta thực sự không ngờ, chuyện gì mẫu thân của mình cũng nghĩ cho Cố Lang Hoa.
Có lẽ, hôm đó chuyện nội thị nói trong cung là sự thật
Trong cái nhà này, quan tâm nàng ta, chỉ có người kia.
Từ Cẩn Du lắc lắc đầu: “Mẫu thân, sao người có thể như vậy.” Nói tới chỗ này, nàng ta xoay người chạy ra ngoài.
Hàng thị định đuổi theo, cung nhân lại đi nhanh tới bẩm báo: “Từ Đại thái thái,” Nàng ta nói rồi lấy cung bài trong tay áo ra, “Thái hậu nương nương mời người qua đó.”
Hàng thị ngước mắt lên, thật sự bị Cố Lang Hoa đoán trúng, Thái hậu quả nhiên cho người tới truyền bà ta.
“Đến nơi nào?” Hàng thị lập tức nói.
“Đến rồi người sẽ biết,” Cung nhân thấp giọng nói, “Người đi theo nô tỳ đi!”
...
Hoàng đế lại ngủ thêm một giấc, khi tỉnh lại nghe được nội thị đang hô, “Thiên gia, Triệu Tam lão gia tới rồi.”
Triệu Tam vào kinh Hoàng đế biết, chỉ là vẫn luôn không nghĩ xong có nên truyền Triệu Tam hay không.
Năm đó sau khi trong cung xảy ra chuyện, hắn liền quyết định, từ đó về sau sẽ không quá mức ân sủng người Triệu gia nữa, tránh cho bị Thái hậu phát hiện đầu mối, thuận theo manh mối, phát hiện bí mật của hắn.
Nhưng gần đây thật sự quá nhiều việc, Đường Bân giống như là một đầu dây vậy, kéo một cái về phía trước, những quan viên liên quan kia đều bị lôi ra.
Bùi Khởi Đường cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá nóng vội, cùng Hình bộ và Đại Lý Tự dâng lên hết tấu chương này đến tấu chương nọ. Mỗi ngày chỉ riêng trả lời tấu chương, hắn cũng phải dùng đến mấy canh giờ, cộng thêm lần này lại mang người đi săn bắn, lập tức bị hao hết sinh lực.
“Đánh cầu có kết quả chưa?” Hoàng đế trước hỏi.
Nội thị nói: “Vẫn chưa có ạ, hiện ở bên kia đang náo nhiệt lắm, Thiên gia có muốn qua xem xem không.”
Thời gian lâu như thế, bọn họ lấy đâu ra sức lực vậy?
Hoàng đế nghĩ tới đây, bên tai vang lên lời Tiên hoàng: “Cơ thể Trữ quân suy nhược, lại không quá thông minh, chỉ sợ tương lai con cháu cũng không thể hưng thịnh...”
Tiên hoàng đi nhiều năm như vậy, lời từng nói đó, lại vẫn quẩn quanh bên tai hắn như hình với bóng.
Hoàng đế nghĩ tới đan hoàn trong tay Triệu Tam, sau khi uống xong lại khiến hắn thoải mái đến thế, khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ đến thế.
“Để cho hắn vào đi!”
Hoàng đế lạnh nhạt hạ lệnh.
Không bao lâu, rèm lưu ly vén lên, Triệu Tam lão gia đi vào cửa, quỳ dưới chân Hoàng đế.
Hoàng đế ngước mắt lên, Triệu Tam lão gia rất anh tuấn, mặc dù hơn ba mươi tuổi, da vẫn mịn màng như cũ, không có bất cứ râu ria gì, vẻ mặt hồng hào.
Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Ái khanh tiến lên đây đi.”
Triệu Tam lão gia cầm hộp gấm, từng bước một đi lên phía trước, sau đó thoải mái ngồi trên ghế gấm bên cạnh Hoàng đế, trên mặt không có chút căng thẳng nào: “Hoàng thượng, sao nhìn ngài mệt mỏi thế này, dù quốc sự quan trọng, nhưng cũng không thể vì vậy làm hỏng long thể của Hoàng thượng.”
Hoàng đế thở dài một cái, khép hờ mắt lại: “Ái khanh có thuốc tốt không?”
“Có,” Triệu Tam lão gia thấp giọng nói, “Trong tay vi thần có một viên tiên đan, ăn vào có thể khoẻ mạnh.”
Hoàng đế mở mắt ra, ánh mắt rừng rực: “Dâng lên đi, Trẫm muốn xem xem.”
Triệu Tam lão gia mở hộp gấm ra, lộ ra tiên đan bên trong.
Hoàng đế phân phó nội thị: “Không được để cho bất kỳ ai đến gần viện này. Thái hậu nương nương tới thì nói Trẫm ngủ rồi, ngày mai lại đi thỉnh an Thái hậu.”
...
“Chúng ta có nên vào không.”
Trình nữ quan bên cạnh Thái hậu thấp giọng nói.
Thái hậu lắc lắc đầu: “Nếu như hắn thật sự không sao, Ai gia cũng vui vẻ thoải mái, tránh cho lại phải chạy đi một chuyến.”
Nhưng mà, nếu quả thật giống như Trang Vương phi nói, Triệu gia cho Hoàng đế uống Ngũ Thạch Tán, vậy thì sẽ không yên ổn rồi, trước sau gì cũng sẽ lộ ra đầu mối.
Thái hậu đứng bên cửa sổ, gió nhẹ thổi qua gò má bà ta, bà ta nhớ tới cảnh tượng khi bọn trẻ còn nhỏ, bọn chúng chơi đùa trước mặt bà ta, vui vẻ như vậy, ngây thơ như vậy.
“Thái hậu nương nương, bên Hoàng thượng cần băng, kêu người lấy băng còn thừa năm ngoái trong hầm đất ra...”
Tay Thái hậu buông lỏng, ngọc kỳ lân trong lòng bàn tay rơi trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm lảnh lót, lập tức vỡ thành hai nửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...