Dạo Bước Phồn Hoa

Triệu Nhị chỉ nghe thấy người trong góc nói: "Ngươi đến bên này này."

Triệu Nhị như tìm được tia hi vọng sống, lập tức bò qua.

Người đó cũng không quan tâm mùi hôi thối trên người Triệu Nhị, nhẹ nhàng nói: "Ngươi ở bên này, hắn sẽ không hành hạ ngươi nữa."

Mặt Triệu Nhị đầy vẻ cảm kích: "Ta… nhất định sẽ báo đáp ngươi, phụ thân ta là Quốc Cữu gia của Đại Tề, ta…ta… Sau khi ra khỏi đây, ta sẽ lập bài vị trường sinh cho ngươi… Không, sau khi ta ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra… ngươi…"

Triệu Nhị còn chưa nói xong đã thấy người đó ngạc nhiên nói: "Ngươi là người Triệu gia? Triệu gia nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương?"

Mắt Triệu Nhị sáng lên: "Đúng… Ta là người của Triệu gia… Ngươi nói đúng rồi, phụ thân ta…"

"Ta biết phụ thân ngươi là ai, ông ta là Triệu Quang Hiền Thiếu Khanh của Đại Lí Tự." Người đó như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên cao giọng.

Triệu Nhị cuối cùng cũng tìm được người hiểu chuyện, hắn kéo cánh tay của người đó, không ngờ xuýt nữa đã hụt tay, cánh tay người đó nhỏ như tay em bé, gầy thành da bọc xương. Trong đại lao Bá Châu, hắn từng đích thân thẩm vấn rất nhiều phạm nhân nhưng chưa có ai bị hành hạ đến mức này.

Không phải hắn không đủ tàn nhẫn mà là phạm nhân qua vài lần đại hình đều chết ngay lúc đó, không ai có thể chịu đựng lâu như vậy.

Triệu Nhị nuốt một hơi: "Phụ.. phụ thân ta… đã không còn là Thiếu Khanh của Đại Lí Tự nữa mà đang làm Thích Sử ở bên ngoài."

"Hả", người đó nói, "Ông ta lên chức rồi à, không dễ dàng nhỉ, Triệu gia chịu đựng bao nhiêu năm mới có vinh quang như ngày hôm nay."


Triệu Nhị không biết lời này là tốt hay xấu, hắn liếm môi: "Phụ thân ta vất vả lắm mới có địa vị như ngày hôm nay, nhưng ta lại kém cỏi thế này." Nghĩ đến đây hắn liền muốn khóc.

"Ngươi không tàn nhẫn như ông ta, tất nhiên không thể thành đại sự," người đó cử động cánh tay, đặt lên cổ tay của Triệu Nhị, "Triệu gia có ngày hôm nay, ngươi có biết đổi lấy như thế nào không?"

Triệu Nhị gật đầu, nhưng không biết vì sao hắn cảm thấy người trước mặt hiểu Triệu gia hơn cả hắn, hắn lập tức lắc đầu.

Ngón tay người đó trượt đến khớp xương của Triệu Nhị: "Ông ta dùng mạng đổi lấy, vài trăm, vài ngàn người." Nói đến đây, tay ông ấy dùng lực, khớp xương ấn vào cổ tay Triệu Nhị.

Cơn đau đột ngột đến khiến Triệu Nhị lập tức hét lên, máu từ cổ tay hắn ào ạt tuôn ra ngoài, thấm ướt quần áo, Triệu Nhị không ngừng lăn lộn, vùng vẫy trên mặt đất, hắn muốn thoát khỏi tay của người đó, nhưng bất luận dùng lực thế nào cũng uổng công vô ích. Người đó vô cùng mạnh, hắn vùng vẫy nhưng vẫn cứ dính chặt vào người đó.

Thù hận thế nào mà có thể khiến một người dùng xương cốt của mình làm vũ khí?

Nỗi sợ hãi to lớn bao trùm lấy Triệu Nhị, hắn thậm chí quên cả chống cự: "Tại sao, sao ngươi lại hại ta như thế?"

"Ngươi có từng nghe qua cái tên này?" Người đó nói, "Cấp trên trước kia của phụ thân ngươi, Đại Lí Tự Khanh Tào Ung."

Phụ thân thường nói, nếu không phải Đại Lí Tự Khanh Tào Ung, ông ấy đã sớm trở thành đại thần trong triều.

Khi phụ thân ở Đại Lí Tự làm Thiếu Khanh, luôn bị Tào Ung chèn ép, đến khi Tào Ung bị kết tội là bè đảng của Khánh Vương rồi bị bắt vào đại lao Hoàng Thành Ti, ông mới có cơ hội chuyển mình.

Vì muốn Tào Ung vĩnh viễn không thể quay lại, phụ thân vu oan hắn là bè đảng của Khánh vương, Tào gia trên dưới hai trăm người bị liên lụy, không chỉ như vậy, những người liên quan đến Tào Ung đều bị bắt vào đại lao.

Tra tấn dã man, đồng ý nhận tội, đưa đến pháp trường.

Đây là đường mà tất cả bè đảng của Khánh Vương phải đi qua.

Xử lý xong vụ án Tào Ung, phụ thân tìm được bí quyết, lại trừng phạt rất nhiều "bè đảng Khánh vương", Triệu gia giẫm lên máu của những kẻ đó để có được vinh quang của ngày hôm nay.

Ai cũng biết Triệu Quang Hiền từ nhỏ là công tử nhà giàu học hành kém cỏi, tính tình ngang ngược, vô tình vô nghĩa, lòng dạ độc ác nhưng lại trở thành quan to.

Tay Triệu Nhị run cầm cập: "Ngươi là Tào Ung? Không thể nào, Tào Ung đã chết rồi."

Người đó nói: "Tào Ung đã chết, nhưng đệ đệ hắn vẫn còn sống."

"Tào Gia, ngươi là Tào Gia," Triệu Nhị rốt cuộc đã nghĩ ra, hắn từng nghe phụ thân nói rất nhiều về Tào Gia, đó là Xu Mật Trực học sĩ trẻ tuổi nhất của Đại Tề.


Tào Gia nghe Triệu Nhị hét tên mình mà bật cười: "Ít ra ngươi cũng biết tên ta, đúng, ta chính là Tào Gia."

"Ông trời có mắt, để ta sống đến bây giờ rồi gặp ngươi." Tào Gia vừa nói ngón tay vừa dùng lực, xé mạnh da thịt trên cổ tay của Triệu Nhị xuống, sau đó nhét vào trong miệng.

Đại lao bỗng chốc vang lên tiếng hét đau đớn của Triệu Nhị.

Tào Gia cười thành tiếng: "Ca ca, cuối cùng đệ cũng báo thù cho huynh được rồi." Nói xong thì lại đưa tay lên người Triệu Nhị.

Triệu Nhị trừng mắt, máu nóng không ngừng chảy lên người hắn, hắn muốn chạy nhưng đôi chân không còn chút sức lực, tay nắm chặt vào cột gỗ trong đại lao, nhưng không biết sức lực từ đâu mà Tào Gia vẫn không ngừng kéo hắn xuống.

Tiếng cười lạnh của Tào Gia truyền đến: "Ngươi luôn muốn có khẩu cung của ta, muốn ta thừa nhận mưu phản cùng với Khánh Vương phải không? Bây giờ ta sẽ cho ngươi khẩu cung, bây giờ sẽ cho…"

Nước mắt nước mũi của Triệu Nhị đều chảy ra, nước tiểu cũng chảy đầy cả quần.

"Khẩu cung, ta cho ngươi khẩu cung."

Khẩu cung.

Thứ Triệu Nhị thích nhất trong cuộc đời, nhưng nay lại là bùa lấy mạng của hắn, Triệu Nhị như nhìn thấy vô số gương mặt ùa về phía hắn, đều là những phạm nhân hắn từng thẩm vấn, bọn họ trông rất dữ dằn, đưa tay muốn xé toang ngực hắn, móc tim gan hắn ra mà ăn.

Chính là hôm nay, đám ác quỷ đó sẽ không buông tha cho hắn.

"Ta sai rồi," Triệu Nhị hét lên, "Ta sai rồi, các ngươi đều là bị bức cung, các ngươi không có tội, không có, Tào Ung không có tội, Tào gia không có tội, các ngươi đều không có, là bọn ta ngụy tạo lời khai, đều do bọn ta… Đừng ăn ta, xin ngươi đừng ăn ta."

Cách đại lao không xa, Bùi Khởi Đường đang đến.


Trương Đồng lập tức nói: "Có cần nhắc nhở Tào Gia không, để hắn biết chừng mực, đừng để chết người."

"Không cần," Bùi Khởi Đường hất nhẹ mặt lên, "Tào Gia sống đến bây giờ là vì muốn rửa oan, hắn sẽ không vì chuyện nhỏ mà làm hỏng đại sự."

Trên người Tào Gia gánh biết bao nhiêu oan hồn chết oan.

Hắn có thể hiểu được cảm giác này.

Bùi Khởi Đường ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti, ngẩng đầu nhìn trời xanh, trong lòng vô cùng thoải mái, nếu lúc này có Lang Hoa bên cạnh thì tốt biết mấy.



Trang Vương phi vô cùng sốt ruột, tin tức bên ngoài ngày càng khẩn cấp, không ai biết khi nào sẽ điều tra đến họ. Nếu không có ngân lượng ngoài biên cương tặng mỗi năm, họ làm sao ngang nhiên đi thuyền buôn trên biển?

Lần này thuyền chở rất nhiều hương liệu, trân châu, ngà voi, đều là hàng bán chạy mà các quan lớn quyền quý cần, đem hàng này vào thành e là sẽ thu hút sự chú ý của Hoàng Thành Ti, nhưng nếu không cho thuyền vào kinh… bọn họ sẽ tổn thất không ít.

Trang Vương phi lăn qua lăn lại hai vòng trong phòng, thật là trái không được mà phải cũng không xong.

Chưa suy nghĩ xong thì Tề Ngọc Hoàn đã nổi giận bước vào, ngồi lên ghế, nghiến răng hét lên: "Lần này nếu ả lại làm hỏng chuyện của ta, ta sẽ cho ả biết mặt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui