Bên ngoài phủ Ninh Vương, Cố lão thái thái cho người bày ghế đặt giữa cửa lớn Phủ Ninh Vương, còn bà ngồi đường hoàng trên ghế ngay trước cửa.
“Tiếp tục gọi cửa.” Cố lão thái thái nói, “Ninh Vương phi không trả lời lão bà đây, lão bà sẽ kiên quyết không đi.”
Cứ gây náo loạn như vậy, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, khắp nơi đều bàn luận rôm rả.
Trên mặt Cố lão thái thái không hề có nét phẫn nộ, cũng không có lấy nửa phần sợ hãi.
“Lão thái thái xin hãy về đi!” Quản sự Phủ Ninh Vương tiến lên khuyên giải.
Cố lão thái thái không hề cúi mặt: “Chỉ cần Ninh Vương phi chịu giao Hà Hương ra đây, lão thái bà sẽ quay người rời đi luôn.”
Cố lão thái thái vừa ngồi xuống liền có người đẩy đám đông sang một bên, mọi người nhìn sang, lại có người đang được người dìu đến.
“Vốn dĩ cũng có chuyện của nhà chúng ta, sao có thể để một mình Cố gia gánh chịu được.”
Hàng lão thái thái được Hàng Đình Chi dìu tới.
“Nếu không phải có Cố gia cáo trạng vụ án tham ô dược liệu, cũng sẽ không có vụ án Đường Bân sau đó.” Hàng lão thái thái nói, “Cố đại nhân thẩm lí Đường Bân liên quan đến Phủ Ninh Vương, Ninh Vương phi liền dùng thủ đoạn hạ lưu áp chế Cố gia, đó là chuyện liên quan đến danh dự của một cô nương, danh dự của cả Cố gia, bọn họ dám làm vậy sao.”
Hàng lão thái thái mặt đầy oán giận, tiến lên hành lễ với Cố lão thái thái, “Tất cả đều do Hàng gia chúng ta nên Cố gia mới gặp phải kiếp nạn này.”
Hàng lão thái thái cả người cung kính, Hàng Đình Chi đi đến trước mặt Cố lão thái thái, vén áo choàng sang một bên quỳ cả người xuống.
Cố lão thái thái không ngờ được Hàng Đình Chi lại làm như vậy, không khỏi ngạc nhiên, những người đứng xung quanh cũng hô lên kinh ngạc.
“Mau đứng lên, Hàng đại nhân làm gì vậy chứ?” Cố lão thái thái nói xong toan tiến lên đỡ Hàng Đình Chi dậy, nhưng đã bị Hàng lão thái thái chặn lại.
Hàng lão thái thái nói: “Đây là chuyện Hàng gia chúng ta nên làm, Cố gia đã chịu khổ thay chúng ta.”
Hàng Đình Chi nghiêm chỉnh hướng về Cố lão thái thái hành lễ, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Cố lão thái thái không khỏi có chút ướt át, bà không thể ngờ được Hàng gia lại nhanh chóng tới đây như vậy.
“Vinh Quốc Công tới.”
Tiếng vó ngựa nhè nhẹ truyền tới, đám đông tản sang hai bên, mọi người nhìn sang, chỉ thấy Hàn Chương quay người xuống ngựa rồi đi đến.
Vinh Quốc Công là nhà mẹ đẻ của Ninh Vương phi, cũng là nghĩa huynh của Cố Đại tiểu thư, một bên là muội muội ruột, một bên là nghĩa muội, mọi người đều đang quan tâm xem Vinh Quốc Công sẽ đứng về bên nào.
Hàn Chương thân hình cao lớn, quanh thân tỏa ra khí thế bức người, thời gian dường như lắng đọng trên người hắn, khiến hắn càng tao nhã nội liễm, còn thêm mấy phần thanh lịch giỏi giang hơn, ánh mắt chỉ vừa lướt qua đã khiến Quản sự Phủ Ninh Vương không nhịn được nuốt nước bọt, không dám tiến lên nói chuyện.
“Lão thái thái.” Hàn Chương khom người hành lễ với Cố lão thái thái, “Người yên tâm, hôm nay ta sẽ làm rõ chuyện này, nàng ta ăn không nói có, bày đặt bịa chuyện, ta sẽ không niệm tình riêng mà bao che.”
Mặt Quản sự Phủ Ninh Vương tái xanh, đây là ca ca ruột của Vương phi, là người nhà mẹ đẻ duy nhất có thể dựa dẫm của Vương phi, nhưng hắn lại nói ra những lời này trước mặt người nhà Cố gia.
Như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Phủ Ninh Vương cố ý bôi nhọ thanh danh Cố Đại tiểu thư.
“Kêu Vương phi của các ngươi giao tên hạ nhân kia của Cố gia ra đây.” Hàn Chương lạnh lùng nhìn Quản sự Phủ Ninh Vương, “Nói với Ninh Vương phi chớ có sai lầm nối tiếp sai lầm nữa, các bậc trưởng bối ở đây đều là người từng trải, chỉ dựa vào mấy lời nói vô căn cứ của một hạ nhân không thể lừa dối qua được, nếu Vương phi đã làm ra được chuyện này thì phải có gan ra đây đối chất.”
“Giao người ra đây.”
Trong đám đông có người lên tiếng.
Hai mươi mấy cấm quân tiến lên phía trước, ánh mắt sáng ngời nhìn Quản sự Phủ Ninh Vương: “Nghe thấy không hả? Kêu ngươi mau giao người ra đây.”
Cấm quân nói xong mới nhìn về phía Vinh Quốc Công hành lễ.
Hàn Chương nheo mắt lại: “Đang giờ trực ban các ngươi không trực ban, chạy đến đây làm gì?” Cấm quân đến gây náo loạn như vậy, rất có khả năng sẽ giúp chuyện tốt thành chuyện xấu.
Vi Địa lập tức tiến lên nói: “Chúng ta trực ban luân phiên nhau, đã hết giờ trực ban rồi.” Nói xong cởi bỏ giáp trụ cấm quân trên người xuống, “Bây giờ chúng ta không phải là cấm quân, chúng ta là những thương binh đã từng được Cố Đại tiểu thư chữa trị, chúng ta đến đây để giúp Cố Đại tiểu thư đòi lại công bằng.”
“Đúng vậy.” Người bên canh cũng phụ họa theo. “Đây là bổn phận của chúng ta, chúng ta cũng không gây náo loạn, chỉ ở đây chờ kết quả, nhưng nếu có người dám tùy tiện hãm hại Cố Đại tiểu thư, chúng ta sẽ trở mặt với kẻ đó.”
“Cho dù kẻ đó là ai.”
Mọi người đang nói chuyện, chợt nghe thấy trong cửa Phủ Ninh Vương có tiếng hét thất thanh truyền đến: “Ta không đi, ta không đi...”
Cố lão thái thái không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Bên trong cánh cửa Hà Hương sắc mặt trắng bệch, những lời nói khi nãy ở bên ngoài bà ta đã nghe rất rõ ràng.
Cố lão thái thái xưa nay quản lí gia đình rất nghiêm khắc, bà ta từng làm hạ nhân Cố gia nên càng hiểu hơn ai hết. Bà ta đã nói những lời nói không có bằng chứng xác thực, nếu để Cố lão thái thái bắt được manh mối, bà ta rất khó ứng phó được.
Người Cố gia đã rất đáng sợ rồi, cả Hàng gia cũng khua chiêng gõ trống đến theo, còn có cả Vinh Quốc Công và Cấm quân nữa.
Dưới ánh mắt của những người này, làm sao bà ta dám mở miệng nói lại những lời đó chứ.
Nếu bà ta nói không rõ ràng, đám người đó có khi nào sẽ lột da bà ta luôn không?
Bà ta không đi, bà ta không thể đi ra ngoài đó.
“Vốn dĩ là do chính các ngươi ép ta nói, ta... ta không đi ra đó đâu.” Vẻ mặt Hà Hương hoảng sợ, trong mắt ngập tràn nước mắt, “Chuyện này không liên quan đến ta, đều là do các ngươi... chính các ngươi đã kêu ta làm như vậy.”
Chính vào thời khắc mấu chốt Hà Hương lại nói ra lời ấy.
Người của Phủ Ninh Vương có cảm giác như trời sắp sập xuống, người Cố gia nhất định sẽ nhân cơ hội này để ép người gây náo loạn.
Hạ nhân Phủ Ninh Vương tiến lên bắt lấy Hà Hương, bà ta lại giống như con thỏ bị làm cho kinh sợ, cả người điên cuồng giãy dụa: “Các ngươi bỏ ta ra, buông ta ra... xin các ngươi tha cho ta đi, ta còn có hai đứa con chưa trưởng thành... các ngươi tha cho ta đi, tha cho ta một con đường sống đi!” Nói đoạn nhìn hướng ra ngoài cửa, “Lão thái thái, tất cả đều là do Phủ Ninh Vương ép nô tỳ nói như vậy, mọi chuyện không hề liên quan gì đến nô tỳ.”
Cố lão thái thái bên ngoài sừng sộ lên quát lớn: “Mau mở cửa ra, chuyện đã đến nước này Phủ Ninh Vương các ngươi vẫn còn tiếp tục làm điều ác phải không?”
Hạ nhân Phủ Ninh Vương nhìn về phía cửa lớn.
Trong lòng họ hiểu rõ, ngày hôm nay, một khi cánh cửa này bị mở ra, cuối cùng là ai xông vào trước tiên cũng không biết nữa.
...
Tuy đã vào cuối thu nhưng trên núi vẫn xanh biếc đẹp đẽ, nhìn từ xa vô cùng xinh đẹp, trời cao mây trắng, gió thu thanh mát, khiến tâm trạng con người dường như cũng tốt hơn nhiều.
Sâu trong tự, Lang Hoa đẩy cánh cửa ra.
Mười mấy năm trước, trong danh sách kỳ thi ân khoa có tên của Từ Sĩ Nguyên, từ đó về sau dường như tất cả đều đã thay đổi.
Lục Văn Hiển vốn là một kẻ tài năng tầm thường, nhưng bỗng nhiên được mở mang đầu óc, kết giao với nhiều quan to hiển quý ở Hàng Châu, mỗi lần ra tay đều rất kịp thời đúng người, dần dần đã có danh tiếng của huyền học đại gia.
Không chỉ Lục Văn Hiển, con đường làm quan của Hứa Đại lão gia cũng sáng láng hơn, nàng đã từng gặp Hứa Sùng Trí, người này không quá mẫn cảm với chính sự, tính cách ôn hòa, cũng không có thủ đoạn quả quyết, nhưng ở Hàng Châu đã từng làm hai chuyện được người đời xưng tụng, do đó được triều đình đề bạt.
Còn cả Hà chưởng quỹ kia, mỗi mối buôn bán đều thu lời vô cùng lớn, giống như thương gia lớn am hiểu sâu sắc đạo lí, có thể đùa giỡn tất cả trong lòng bàn tay.
Thực ra hắn chẳng qua chỉ là một tên đạo phỉ đáng bị triều đình chém đầu.
Những người này, đã làm những chuyện không tương xứng với năng lực của họ, nhận được những lợi ích họ không đáng nhận được. Những người này đều có liên quan đến Hứa thị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...