Triệu Nhị nghe tiếng kêu của Tả Thừa Ân, lúc đầu vẫn còn rất rõ, nhưng sau đó thì giống như tiếng khóc lóc, gào thét.
Triệu Nhị toát mồ hôi lạnh thấm ướt cả vạt áo, tim của Đường Bân bên cạnh cũng chùng xuống.
Đường Bân lần đầu tiên cảm nhận được bản thân thực sự đã đến Hoàng Thành Ti, nơi mà chỉ nghe đến tên cũng khiến người ta thấy run sợ, thứ chờ đón hắn ở đây chỉ có sự khổ sở tột cùng.
Khi Triệu Nhị đến, hắn còn thở phào nhẹ nhỏm, trong chớp mắt trời đất đã đảo lộn, Triệu Nhị dường như chỉ là cái cớ của Cố Thế Hoành, để Cố Thế Hoành chiến thắng Tả Thừa Ân, thừa cơ hành sự trong đại lao Hoàng Thành Ti.
Không có sự bảo vệ của Tả Thừa Ân, Cố Thế Hoành sẽ tìm cách thẩm vấn hắn, Đường Bân không biết phải làm sao mới ổn.
Qua hết đêm nay, Hoàng hậu nương nương cũng khó tránh bị liên lụy.
Đường Bân ngồi nghĩ ngợi lung tung, chỉ nghe thấy từ phòng giam bên cạnh truyền đến tiếng cười chế nhạo của binh lính: "Ôi, vị gia này, ngài đã tiểu ra quần rồi kìa. Ta nhớ đại lao ở Bá Châu rất nổi tiếng, ai bước vào đó đều phải nhận tội, tất cả đều nhờ vào thủ đoạn cao minh của vị tiểu gia kia, người ấy có phải là ngài không?"
"Ngài thẩm vấn qua nhiều vụ án như vậy, đã thấy qua rất nhiều hình cụ, sao đến lượt mình thì lại sợ hãi như thế?"
Tiếng hét của Triệu Nhị truyền đến: "Các người thả ta ra, có nghe không…."
Cửa phòng giam mở ra, Triệu Nhị bị lôi vào trong bóng tối cách đó không xa, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của hắn truyền đến.
Đường Bân mở to mắt, chỉ cần Cố Thế Hoành động thủ đánh Triệu Nhị, nhất định phải cho Hoàng hậu nương nương một lời giải thích thỏa đáng.
Chuyện này đã không thể cứu vãn.
Cho dù hắn có ém mọi chuyện đi, thì Tả Thừa Ân và Triệu gia cũng nhất định không giữ kín chuyện này.
Trên mặt Đường Bân viết hai chữ hoảng sợ.
...
Tại Cố gia, Chu Thăng bẩm báo với Lang Hoa: "Ta còn tưởng Triệu Nhị gia rất lợi hại, thủ đoạn độc ác, không ngờ đến lượt mình thì lại bị dọa đến tê liệt ở đó."
"Vốn dĩ chỉ muốn hắn đến xem phạm nhân bị giam trong Hoàng Thành Ti một chuyến, không ngờ roi chưa đánh mà hắn đã la lên."
Con nhà quan đều không giỏi chịu đựng như thế.
Mấy ngày nay Triệu Nhị ở trên thuyền của Bùi Khởi Đường ăn uống no say, được người khác cung phụng như bồ tát, đột nhiên đối mặt với sự thay đổi này hắn sẽ càng sợ hãi.
"Bùi Tứ gia đến rồi." Tiêu Ấp bước vào bẩm báo.
Chu Thăng nghe nói Bùi Khởi Đường đã đến, mắt liền sáng lên, trong lòng vô cùng khâm phục Bùi Khởi Đường, chỉ nói vài ba câu mà đã khiến Triệu Nhị xoay vòng vòng.
Bùi Khởi Đường bước vào, nhìn về phía Lang Hoa.
Lang Hoa vẫn mặc bộ y phục trong nhà, trên đầu chỉ cài một cây trâm san hô, ngồi trên giường gần cửa sổ nói chuyện với Chu Thăng, không khí có vẻ rất thoải mái, Bùi Khởi Đường muốn ngồi lên giường, duỗi tay duỗi chân cho bớt mệt mỏi.
Tiêu ma ma bưng nước để trên bàn.
Mắt Bùi Khởi Đường sáng lên: "Ta chuẩn bị vào cung một chuyến."
Lang Hoa gật đầu, đưa tay bưng chén trà trước mặt Bùi Khởi Đường đi: "Vậy thì trà này huynh đừng uống, như vậy sẽ giống hơn, sẽ không khiến Hoàng thượng nghi ngờ."
Chu Thăng nghe xong liền bối rối.
Bùi Khởi Đường nói: "Đây cũng xem như là thỉnh tội với Hoàng thượng."
"Không chỉ là thỉnh tội," Lang Hoa nhướng mày, "Nếu không để yên như vậy thì làm sao có cơ hội nhúng tay vào vụ án này, huynh cũng không thể đưa tay đến đại lao Hoàng Thành Ti."
Lang Hoa dứt khoát bưng chén trà của Bùi Khởi Đường đưa cho Chu Thăng.
Chu Thăng chăm chú nghe Bùi Tứ công tử và Đại tiểu thư nói chuyện, hai người không nói nhiều nhưng dường như rất hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Giống như biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bùi Khởi Đường cười nói: "Bởi vậy ta phải cảm ơn Hoàng hậu nương nương và Triệu Nhị, không có hai người họ, dù ta có tra án thế nào thì cũng đừng mong động thủ với Hoàng Thành Ti."
Nhưng bây giờ khác rồi.
"Mau đi đi," Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường, "Đến muộn thì không kịp xem náo nhiệt đâu."
Lang Hoa đứng dậy tiễn Bùi Khởi Đường đi, ra đến sân Lang Hoa chỉ vào cây lê bên cạnh: "Có phải huynh thường xuyên giẫm lên cây đó phải không?"
Con người to lớn như vậy nhưng lại giống như con chim trĩ cả ngày bay lên bay xuống trên cây, nàng không cho hắn đến hắn liền trèo tường vào, thật sự là không ngăn nổi.
Bùi Khởi Đường cười nói: "Ta cũng không phải luôn luôn như thế."
"Ta rất thích cái cây đó," Lang Hoa nói, "Huynh mà còn giẫm nữa sẽ giẫm trụi nó mất."
Không biết người này rốt cuộc nghĩ gì, Lang Hoa nhếch môi quay người trở về phòng.
Gió thổi nhẹ vào hai má Bùi Khởi Đường, thời tiết thu đông lại khiến hắn cảm thấy ấm áp ôn hòa.
...
Hoàng thượng đang xem tấu chương trên tay.
Từ khi điều tra ra Đường Bân tham ô quân tư, quân bị, bản tấu của Ngự sử Gián quân đều đầy ắp án thư.
"Hoàng thượng, Bùi Tướng quân ở ngoài cung dâng lên tấu sớ, bất luận thế nào cũng phải gặp Hoàng thượng."
Ánh mắt Hoàng thượng không thay đổi: "Không phải hắn đi Thái Nguyên rồi sao? Sao lại về nhanh như thế? Hôm nay muộn rồi, mai trẫm lại truyền hắn."
Nội thị không biết nên tiếp lời thế nào, suy nghĩ rồi nói: "Bùi Tướng quân nói, ngài ấy vừa gây ra đại họa, muốn nô tì bất luận thế nào cũng phải nói với Hoàng thượng."
"Hắn có thể gây ra đại họa gì?" Hoàng thượng nhướng mày.
Sắc mặt Nội thị trở nên khó coi: "Nô tì thấy Bùi Tướng quân rất mệt mỏi, mặt lo lắng, có lẽ… thật sự gặp chuyện rồi."
Nhờ bọn họ thay mặt bẩm báo, sự vội vã sốt ruột đó không thể tùy tiện giả vờ được.
Nội thị nghĩ đến đây, trong lòng thấy hoang mang, hắn có thể cảm nhận được sự khẩn trương này, trong cung e là sắp xảy ra chuyện.
Nội thị tiếp lời: "Cố đại nhân của Hoàng Thành Ti cũng đang đợi bên ngoài."
Hoàng Thành Ti, Bùi Khởi Đường đều đến rồi.
Mặt Hoàng thượng trầm xuống: "Mau gọi Bùi Khởi Đường vào đây, trẫm muốn nghe xem hắn gây ra họa gì."
...
Bùi Khởi Đường bước vào Cần Chính điện, vén áo choàng quỳ xuống: "Hoàng thượng, vi thần tội đáng muôn chết."
Bùi Khởi Đường là con nhà quyền quý không sợ trời không sợ đất, nhưng hiếm khi có những lúc thế này.
Hoàng thượng nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Hoàng thượng," Bùi Khởi Đường hơi ngẩng đầu, "Lần này… e là… vi thần không biết nên nói thế nào…" Vừa nói vừa nhìn Nội thị bên cạnh.
Nội thị vội lui xuống.
Đại điện không còn ai khác, Bùi Khởi Đường mới nói tiếp: "Trên đường thần từ Thái Nguyên về kinh, gặp phải Triệu Thừa Diễn muốn vào cung tra án, thần liền mời hắn cùng lên thuyền về Kinh thành," Bùi Khởi Đường ngập ngừng nói, "Sau khi đến Kinh thành, vi thần định dẫn hắn ra ngoài đi dạo, nhưng không ngờ lại để hắn đi vào Hoàng Thành Ti."
Hoàng thượng ngẩn người ra, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ uy nghiêm.
Hoàng Thành Ti là chỗ có thể tùy tiện xông vào sao?
Nếu Hoàng Thành Ti như vậy, cung đình của hắn chẳng phải cũng có thể tùy tiện ra vào hay sao.
"Triệu Thừa Diễn," Trong lòng Hoàng thượng suy nghĩ một lát rồi lập tức nhớ ra, "Triệu Thừa Diễn là cháu của Hoàng hậu, làm quan ở Bá Châu cũng có chút danh tiếng, lần này thẩm tra Đường Bân, là Lại bộ đặc biệt tiến cử hắn…"
Nếu như vậy, Cố Thế Hoành vào cung cũng là vì chuyện này.
Ánh mắt Hoàng thượng rạo rực, Triệu Thừa Diễn vừa đến Kinh thành đã trực tiếp đến Hoàng Thành Ti, hắn muốn làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...