Bùi Khởi Đường cũng không quan tâm việc này, hắn đương nhiên có thủ đoạn đi thu thập những người của Hoàng Thành Ti kia.
Hắn quan tâm hơn cả là Hoàng hậu và Ninh Vương rốt cuộc muốn làm gì?
Lang Hoa đợi nửa ngày cũng không được Bùi Khởi Đường đáp lại, ngẩng đầu lên liền thấy biểu tình âm trầm của Bùi Khởi Đường, hắn phảng phất lại biến thành lưỡi dao sắc bén cầm trong tay vậy. Tướng quân trẻ cưỡi ngựa tấn công quân địch, cả người đằng đằng sát khí.
"Bùi Khởi Đường," Lang Hoa hô một tiếng, "Ta đang nói chuyện với huynh đó."
Lúc này Bùi Khởi Đường mới hồi phục tinh thần lại: "Hoàng hậu nương nương triệu kiến muội, là muốn lôi kéo muội sao?"
Thay vì nói lôi kéo, chẳng bằng nói là uy hiếp.
Đối với Hoàng hậu mà nói, với địa vị Cố gia như vậy thì chỉ có thể lựa chọn làm con cờ trong tay bà ta mà thôi.
Lang Hoa không nói gì, Bùi Khởi Đường cũng đã hiểu được, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Lang Hoa: "Thời điểm phụ vương ta qua đời, ta chỉ muốn sau này nên vì ông lật lại bản án, nghĩ mọi cách cho những người đi theo chúng ta còn sống."
"Về sau, ta biết vụ án mưu phản có thể là đến từ tay của Thái từ hồ đồ gây ra, liền muốn đem hắn kéo khỏi vị trí Thái tử, người như vậy không xứng lưu lại ở vị trí này."
Bùi Khởi Đường cười lạnh một tiếng, "Hiện tại Thái tử bị Kim quốc tróc nã làm con tin, Hoàng đế lại không để cho người điều tra Thái tử mấy năm nay làm những chuyện gì một cách rõ ràng, trái lại bắt đầu để cho hiến mỹ nhân vào cung, hàng đêm sênh ca, muốn lại sinh nhi tử để củng Cố giang sơn của hắn."
Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường nói xong, ánh mắt sáng lên, ánh mắt ấy thanh thản mà tĩnh mịch, hắn cười nhìn Lang Hoa: "Mặc dù chúng ta bây giờ lực lượng ít ỏi, nhưng cũng không nhất định phải hướng về phía người như vậy cúi đầu, bởi vì bọn họ không xứng, khi đó hắn lạm sát người vô tội, có thời điểm trong một đêm bắt mấy trăm quan viên bỏ tù, ta chỉ biết, bọn họ không xứng."
Lang Hoa bỗng nhiên hiểu cảnh ngộ lúc ấy của Bùi Khởi Đường, hắn tình nguyện mang theo chút hơi tàn cũng không muốn đi Bùi gia làm Tứ công tử, chậm trễ không bước vào triều đình, là vì không muốn làm gì cống hiến cho Hoàng đế.
Nếu như không phải là Lí Thường Hiển muốn bước vào lãnh thổ Đại Tề, hắn tuyệt đối sẽ không mang người ra sức chống lại.
Bùi Khởi Đường phân phó xa phu phía ngoài: "Trực tiếp đi đến thôn trang ngoài thành," nói xong nhìn về phía Lang Hoa, "Ta đã sắp xếp xong xuôi, Liễu Tử Dụ chờ ở đó."
Đại Tề vẫn còn có mấy người luôn nghĩ vì dân vì nước.
Xe ngựa nhẹ nhàng mà đi tới trên đường nhỏ ở ngoài thành.
Bùi Khởi Đường cầm sổ sách trong lòng đưa cho Lang Hoa.
Ánh mắt của Lang Hoa liền rơi vào trên sổ sách trước mặt: "Đây đều là Tử Dụ tính ra?"
Bùi Khởi Đường gật đầu: "Mấy năm nay Sương Quân thiếu hụt, bằng vào một Ninh Vương phi là không thể nắm chặt ở trong tay. Ninh Vương phi là muốn lôi kéo dòng họ cùng quan to quyền quý, chỉ cần nàng có thể cho dòng họ lợi ích, tương lai ở thời điểm quan trọng, sẽ có người đứng ra vì Ninh Vương nói."
Lang Hoa nói: "Trao đổi lợi ích như vậy có tác dụng gì, hiện tại Đường Bân xảy ra chuyện, bất kể là Thái hậu hay là Trang Vương, người nào chịu bằng lòng đưa tay hỗ trợ."
Hoàng thượng vẫn êm đẹp ngồi ở triều đình, ngay cả Huệ Vương, Khánh Vương được xem như những Vương gia thông minh đều bị áp lên tội danh mưu phản, khó tránh khỏi cái chết, huống chi Ninh Vương là một Vương gia ngốc mọi người đều biết.
Muốn thay đổi triều đại nào có dễ dàng như vậy.
Ninh Vương phi nghĩ đến quá đơn giản rồi, chẳng trách Thái hậu sẽ không bao che nàng ta.
Lang Hoa đã sớm biết Ninh Vương phi không an phận, lại không nghĩ rằng nàng ta lại ngu dốt đến nước này: "Hoàng hậu nếu nhắc tới Ninh Vương, nhất định là Ninh Vương phi ở ngoài hướng về phía Hoàng hậu xin giúp đỡ."
Cuộc mua bán này Hoàng hậu cũng không thua thiệt, có người nguyện ý đưa lên nhược điểm, Hoàng hậu đương nhiên sẽ càng thêm lợi dụng.
Lang Hoa nói: "Sợ rằng rất nhanh người của Hoàng hậu sẽ nhúng tay vào vụ án này." Bất luận nhìn từ nơi nào, Hoàng hậu và Hoàng thượng đều là người trên cùng một con thuyền.
Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười tự tin: "Ta sẽ để nàng ta thử xem có đá nổi khối khối sắt như ta không, Đường Bân vẫn chờ người đến cứu hắn. Không gặp được người đến cứu, Đường Bân sẽ không hết hy vọng mà nhận tội."
Bùi Khởi Đường lại đang ở đó mưu tính chút gì.
Bùi Khởi Đường nói rồi tiến tới hướng về phía Lang Hoa: "Cho nên, ta cũng phải xin muội giúp một tay, theo ta đùa giỡn diễn kịch."
"Ta biết," Đầu lông mày Lang Hoa khẽ nhếch, "Nếu đi trong cung Hoàng hậu nương nương, bị Hoàng hậu nương nương chỉ điểm, dĩ nhiên là muốn ta thức thời. Cha ta sẽ không lại thẩm vấn Đường Bân, cứ như vậy, người bên trong Hoàng Thành Ti cũng sẽ không cùng Hoàng hậu nương nương đối nghịch. Hoàng hậu nương nương nghĩ muốn thẩm vấn ra kết quả gì, sẽ là kết quả như thế."
Là Đô tri của Hoàng Thành Ti, vậy mà tùy tiện đã bị Hoàng hậu nương nương uy hiếp, vậy làm Đô tri còn có ý nghĩa gì?
Tới thôn trang, Lang Hoa mới xuống xe ngựa, lập tức liền thấy Liễu Tử Dụ đứng ở cửa.
Liễu Tử Dụ đi lên trước vài bước, Lang Hoa hướng hắn thi lễ chào một cái.
Thấy cô nương này ánh mắt sáng ngời, khóe môi hơi cong lên, Liễu Tử Dụ không khỏi nghĩ tới ngày ấy Cố Lang Hoa ở trước mặt hắn nói: "Liễu đại gia cũng biết y lý, nhất định biết một câu: Thánh nhân bất trì dĩ bệnh trì Vị Bệnh. Ý Hồ tiên sinh nói chính là người không có bệnh, vậy người còn muốn trị không?"
Lúc đó hắn chỉ coi nàng là đang nói dối.
Bây giờ nghĩ lại, trên đời này làm gì có người nào dám nói câu ấy, đoán chừng chỉ có một người là Cố Đại tiểu thư mà thôi.
Nàng thật là đặc biệt so với những người khác.
Vô cùng đặc biệt.
Không hiểu sao mặt Liễu Tử Dụ bỗng nhiên đỏ lên.
"Liễu công tử," Lang Hoa ngẩng đầu, "Chúng ta đi vào nói đi!"
Liễu Tử Dụ lập tức gật đầu.
Lang Hoa nhấc góc váy lên lại phát hiện Liễu Tử Dụ vẫn ngăn ở cửa, chẳng lẽ là Liễu công tử cho rằng nàng có thuật xuyên tường? Lang Hoa dở khóc dở cười, trước kia thoạt nhìn Liễu Tử Dụ vô cùng thông minh, như thế nào hiện tại lại hệt như khúc gỗ vậy.
"Liễu công tử, người đang chặn cửa."
Nghe được lời Lang Hoa nói, Liễu Tử Dụ mới phát hiện chính mình dĩ nhiên đứng ở cửa, lúc này hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, lập tức nghiêng người tránh ra, nhưng còn không đứng vững đã bị ai đó nắm lấy cánh tay kéo ra.
Liễu Tử Dụ vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt của Bùi Khởi Đường: "Liễu huynh, ngươi làm sao vậy?" Trong ánh mắt hắn thế mà lại có chút khinh thường.
Liễu Tử Dụ càng thêm xấu hổ. Cố Đại tiểu thư giờ mới chừng mười hai tuổi... Hắn thật là rất thất lễ mà. Nếu hắn bị Bùi Khởi Đường nhìn thấu tâm tư thì sau này hắn chỉ sợ sẽ không ngóc đầu lên được nữa.
"Không có việc gì," Liễu Tử Dụ vội vàng che giấu, "Có thể là do hai ngày nay ta ngủ không được ngon giấc."
Bùi Khởi Đường cười nói: "Lúc này đã có động tĩnh rồi."
Ánh mắt Liễu Tử Dụ sáng lên: "Là ai?" Đường Bân sẽ câu ra cá lớn nào tới?
Bùi Khởi Đường cùng Liễu Tử Dụ vừa đi vừa nói chuyện: "Hoàng hậu nương nương."
Liễu Tử Dụ thật không ngờ, Hoàng hậu luôn ở trong cung an phận lại lộ ra vào lúc này: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lang Hoa nhìn về phía Liễu Tử Dụ: "Thân thể Liễu công tử không khỏe, chắc do nhiều ngày làm lụng vất vả, khó tránh khỏi ôm bệnh ở nhà, sổ sách trong tay cũng đành giao phó cho Hộ bộ xử trí."
Đây là muốn lấy lui làm tiến?
Chỉ có nhường ra một con đường, mới sẽ có người tới tiếp nhận.
Liễu Tử Dụ hiểu ý tứ của Cố Đại tiểu thư, không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, Cố Đại tiểu thư lại không nóng vội chút nào.
Liễu Tử Dụ nhìn Cố Đại tiểu thư không khỏi có chút hoảng hốt.
Lang Hoa cầm lấy sổ sách: "Liễu công tử, chúng ta lại đối chiếu một chút sổ sách đi!"
Liễu Tử Dụ lên tiếng đồng ý, đang định đi tới lại bị Bùi Khởi Đường kéo lại: "Chúng ta ở trong vườn, để Cố Đại tiểu thư vào trong phòng."
Liễu Tử Dụ gật đầu, không nghĩ tới Bùi Tứ công tử lại là một người tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa như thế này, xem ra những đồn đãi bên ngoài về Bùi Tứ công tử đều không là thật.
Hắn cũng là một con em thế gia, làm sao có thể để cho người khác chê cười?
Liễu Tử Dụ lập tức nói: "Bùi huynh nói có lý."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...