Ninh Vương phi nói giọng run run: “Vương gia phải nhớ những lời thiếp nói.”
Ninh Vương lập tức gật gật đầu.
Ninh Vương phi xuống giường, đi nhanh vào trong vách ngăn rồi bê ra một chiếc hộp giao cho Ninh Vương.
Ninh Vương từ từ mở hộp ra, thấy bên trong có ngân phiếu và văn thư.
Ninh Vương phi nói: “Vương gia cất những thứ này đi, từ thời Tiên Hoàng, Phùng tiên sinh đã đi theo Vương gia rồi, sau này nếu Vương gia xem không hiểu những thứ này thì hãy đưa chúng cho Phùng tiên sinh.”
Không đợi Ninh Vương cất lời, Ninh Vương phi liền nói: “Thiếp sẽ để chiếc hộp này vào trong ô bí mật của vách ngăn, khi thiếp ở Vương Phủ thì Vương gia không cần để tâm, ngộ ngỡ ngày nào đó thiếp không còn trong phủ thì Vương gia hãy lấy những thứ này ra.”
Ninh Vương sầm mặt: “A Nguyễn, nàng muốn làm gì?”
Ninh Vương phi lắc lắc đầu: “Vốn thiếp cũng không nghĩ gì, chỉ là nghĩ trong nhà không thể không có chuẩn bị trước, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, Vương gia cũng không thể một mình xử trí, vì vậy thiếp liền học cách kiếm chút bạc bên ngoài, sau này Vương gia có cái mà dùng.”
Ninh Vương nói: “Ta cần tiền làm gì? Bổng lộc của ta chưa đủ sao?”
Ninh Vương phi kéo tay Ninh Vương: “Vương gia, ngài phải nhớ kỹ lời thiếp nói, sau này bất luận có xảy ra chuyện gì, ngài cũng phải giữ kín chiếc hộp này. Sau này ngộ nhỡ có phát sinh chuyện gì, ngài đi đâu cũng phải dùng đến bạc. Huệ Vương sau khi chạy trốn vì sao lại bị thủ hạ bán đứng, chính là vì ông ấy đã cùng đường rồi, không còn cách nào để trở lại như ngày xưa, Khánh Vương cũng vậy, ở Giang Chiết nhiều năm, căn bản đều không có tích cóp gì, vì vậy mới bất ngờ bị triều đình loại bỏ. Muốn có người giúp ngài thì phải có tiền.”
Ninh Vương rùng mình: “A Nguyễn, ý nàng là sau này ta sẽ giống như hai ca ca của mình...”
Ninh Vương phi nói: “Vương gia, không nói trước được điều gì cả.”
Ninh Vương lắc lắc đầu: “Không thể nào, hoàng huynh không thể đối xử với ta như vậy, ta cũng sẽ không mưu phản...”
Ninh Vương phi cầm tay Ninh Vương đưa lên trán mình: “Vậy vết thương này của thiếp là từ đâu ra?”
Ninh Vương đột nhiên trầm tư, xiết chặt tay Ninh Vương phi.
Ninh Vương phi dựa vào ngực Ninh Vương: “Vương gia, ngài nghe lời thiếp, thiếp mới an tâm.”
Có vẻ như đã bị cảm xúc của Ninh Vương phi dọa, Ninh Vương gật đầu: “Ta... ta nhớ rồi... bất luận lúc nào... cũng phải giữ những thứ đó... nhưng ngộ nhỡ có kẻ muốn lấy...”
“Không thể đưa cho chúng,” Ninh Vương phi nói, “Tuyệt đối không được, đây là tâm huyết của thiếp mấy năm nay, dù thiếp không còn nữa... Vương gia cũng không được giao cho ai.”
“Vương gia,” Ninh Vương phi nhẹ nhàng gọi, “Thiếp vốn nghĩ, ngài làm một Vương gia ngốc cũng tốt, Thái hậu lớn tuổi rồi, những người giúp sức cho bà ấy sau này sẽ phải xử trí như thế nào? Bọn họ không thể tới cậy nhờ Hoàng thượng, vì Hoàng thượng đã chán ghét bọn họ từ lâu. Nếu bọn họ muốn nắm hoàng quyền, nhất định sẽ nghĩ cách đề cử ngài lên, vì ngài không được thông minh, nếu ngồi vào vị trí đó thì chỉ cần nghe theo lời bọn họ, để bọn họ tự bố trí, cứ như vậy bọn họ sẽ đạt được lợi ích. Vì thế thiếp luôn luôn bảo vệ Trang Vương, hi vọng Trang Vương có thể giúp đỡ Vương gia.”
Bảo vệ những người này sẽ có lợi cho họ.
Ninh Vương mặt mũi hoảng loạn: “Nàng... A Nguyễn, nàng đã làm gì?”
Ninh Vương phi lắc lắc đầu: “Thiếp...” Hồi lâu sau mới nhếch môi, “Vương gia yên tâm, cứ coi như xảy ra chuyện thì thiếp cũng không để bọn họ trách phạt Vương gia, thiếp sẽ nghĩ cách...”
Ninh Vương ôm chặt lấy Ninh Vương phi, “Chúng ta không đi nữa, chúng ta cứ ở trong phủ, như vậy sẽ không ai nghi ngờ, không ai tới tìm chúng ta, ta sẽ nói với hoàng huynh nhốt chúng ta lại, không để chúng ta ra ngoài nữa.”
Thời Cao Tông, Ung Vương mắc sai lầm, Cao Tông liền nhốt Ung Vương trong phủ, không cho ai mang thức ăn nước uống cho, chưa được nửa tháng, Ung Vương, Vương phi và những người khác đều chết trong phủ.
Đó là cách trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Vương gia lại nguyện chết cùng nàng ta.
Ninh Vương phi buồn lòng khóc thút thít.
Nàng ta sẽ không để cho chuyện này xảy ra.
Ninh Vương ngủ rồi, Ninh Vương phi mới ra khỏi phòng gọi Quản gia ma ma: “Ngươi tới Phủ Trang Vương nói với Trang Vương phi rằng ta đồng ý.”
Quản gia ma ma có chút sững sờ: “Ý của người… là.”
Ninh Vương phi gật đầu: “Ta đồng ý, chỉ cần bọn họ có thể bảo vệ Ninh Vương, ta sẽ ưng thuận.”
Ngộ nhỡ chuyện này bị điều tra ra sẽ không còn đường lui nữa, nàng ta tuyệt đối không để liên lụy tới Ninh Vương, chỉ cần Trang Vương có thể bảo vệ Vương gia.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Mẫn Giang Thần ngồi xe ngựa tới chỗ Lang Hoa.
“Muội đừng đau lòng,” Mẫn Giang Thần nói, “Hứa thị chết chưa đền hết tội.”
A Thần không dễ gì mới nói ra được những lời độc ác như vậy.
Sau tối qua, nỗi buồn khổ trong lòng Lang Hoa đã được giải trừ hết, đối với Hứa thị nàng đã nghĩ thông suốt: “Muội biết rồi.”
Hai người vừa ngồi xuống thì Tiêu ma ma liền tới bẩm báo: “Quận chúa của Thư Vương tới rồi.”
Tề Ngọc Song chắc cũng tới an ủi nàng.
Lang Hoa giới thiệu Mẫn Giang Thần với Tề Ngọc Song, ba người cùng ngồi xuống nói chuyện.
Hiện Lễ bộ đã đưa ra thông báo, phong Tề Ngọc Song làm “Phúc An Công chúa”, sang năm sẽ sang Tây Hạ hòa thân.
Mẫn Giang Thần hốt hoảng, vốn dĩ vị trí Phúc An Công chúa là của nàng, nàng tuy được ở lại Đại Tề, nhưng lại phải dùng cô nương này thay thế.
Nhìn Tề Ngọc Song, trong lòng nàng không được vui vẻ, ngược lại còn có cảm giác day dứt.
Tề Ngọc Song lờ mờ đoán được tâm tư của Mẫn Giang Thần, kéo tay Mẫn Giang Thần: “Ta cũng gọi ngươi là A Thần giống Lang Hoa nhé!”
Mẫn Giang Thần gật gật đầu.
Tề Ngọc Song ánh mắt trong trẻo: “A Thần đừng buồn cho ta, ta cảm thấy đi Tây Hạ là chuyện tốt, đặc biệt mấy ngày nay ở chỗ Lang Hoa xem rất nhiều thư tịch của Tây Hạ, ta cảm thấy ngoài việc không thể về nhà mẹ đẻ ra thì không có gì đáng sợ cả.”
Mẫn Giang Thần nhìn Tề Ngọc Song với vẻ kinh ngạc, khi biết tin phải tới Tây Hạ nàng đã khóc hết nước mắt, còn Tề Ngọc Song lại không có chút đau buồn nào.
Tề Ngọc Song nói: “Mấy người chúng ta nhìn thì nở mày nở mặt vậy thôi, thực ra nhiều lúc không bằng tiểu thư nhà thường dân, biết đâu được ngày nào đó Thái hậu vui vẻ liền chỉ định hôn sự, ta nghe nói Lí Mặc đi theo Đông Bình Trưởng Công chúa học Hán học và lễ số, tuổi còn nhỏ hơn ta...” Nói tới đây Tề Ngọc Song mặt hơi đỏ, “Đối với ta mà nói chẳng khác gì thanh mai trúc mã.”
Mẫn Giang Thần kinh ngạc, Tề Ngọc Song lại có thể nghĩ thông suốt như vậy.
Tề Ngọc Song cười: “Phụ thân vốn muốn giữ ta ở bên cạnh thêm mấy năm nên không nhắc tới chuyện hôn sự, trong lòng ta không hề có chút bận tâm, vì vậy khi Thái hậu nương nương để ý tới ta, ta cũng không chống đối, đây là lời nói thực lòng, vì vậy A Thần tỉ tỉ cũng không nên bận tâm tới việc này.”
“Hơn nữa, chuyện hòa thân vốn dĩ nên do hoàng thất làm, ta đã là Quận chúa thì phải ra dáng Quận chúa.”
Tề Ngọc Song vừa nói vừa nhìn về phía Lang Hoa, hai người bốn con mắt gặp nhau ngầm hiểu rồi mỉm cười, Phủ Thư Vương có vị trí không cao trong hoàng thất, sớm muộn sẽ thành con cờ trong tay người khác, nếu Tề Ngọc Song được gả tới Tây Hạ, đối với Phủ Thư Vương mà nói sẽ có thêm chỗ dựa, sau này không lo bị thao túng nữa.
Mẫn Giang Thần thầm nghĩ, khi biết tin phải đi hòa thân, vì sao nàng lại buồn như vậy, như thể trời sắp sập xuống, khi đó trong đầu nàng nghĩ những gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...