Sau bình phong một lão thái thái tóc hoa râm đi ra, lão thái thái mặc áo màu nâu, đội trang sức trên đầu màu vàng nghệ, Lang Hoa không biết làm thế nào cả.
“Đứa trẻ này vẫn là mở miệng cái gì cũng dám nói, cái gì sinh con đẻ cái, nếu để người ta nghe thấy nhất định là thành trò cười.”
Lang Hoa tiến lên trước hành lễ với Diệp lão phu nhân, đưa tay ra đỡ tay Diệp lão phu nhân, ngón tay Diệp lão phu nhân hơi lạnh, ngón tay cái nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lang Hoa. Vừa nãy ở sau bình phong bà ấy đã đổ mồ hôi hột vì Cố Lang Hoa, sợ Thái hậu nổi giận, bất chấp tất cả kéo Cố Lang Hoa ra ngoài, cứ coi như là phạt quỳ, vả miệng, cũng phải mất hết thể diện.
“Thái hậu nương nương,” Nội thị vào bẩm báo, “Cần Chính Điện có động tĩnh rồi. Hoàng thượng đã truyền Binh bộ Thượng Thư, Hộ bộ Thượng Thư vào, muốn tra xét sổ sách quân tịch.”
Thái hậu gật gật đầu, nhìn về phía Cố Lang Hoa bên cạnh: “Giờ ngươi tốt nhất hi vọng Hàng Đình Chi không làm sơn phỉ, không thì cứ coi như sổ sách sai sót, Hàng Đình Chi cũng khó tránh bị trách tội, còn ngươi... Cũng không thoát khỏi can hệ.”
Không thể nào, Lang Hoa biết có lẽ kiếp trước Hàng Đình Chi bị định tội danh sơn phỉ hàm oan mà chết, kiếp này ông ấy sẽ không thế, ông ấy có thể quang minh chính đại đứng ở trên triều đường tố cáo Đường Bân.
...
Hàng Đình Chi đi ra khỏi cửa chùa, hai tay chắp lại hành lễ phật với tăng nhân ở cửa, bước bước lớn ra ngoài.
Khâm phạm triều đình, lại cưỡi ngựa đi lại trên đường phố kinh đô.
Đây đúng là một việc khiến người ta phiền não.
Không biết người của phủ nha kinh đô có lập tức bắt ông ấy không.
Nhưng bất luận thế nào, ông ấy lúc này lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, năm đó bị cách chức ra khỏi kinh đô, ra đi rất lặng lẽ, không ngờ khi quay về đã là khâm phạm triều đình.
Nhưng lại không phải bị áp giải vào kinh, mà là cưỡi ngựa thong thả đi thẳng về phía Hoàng Thành Ti như vậy.
Tim nhanh chóng đập trong ngực, gần như muốn nhảy ra.
Đã đáng rồi, tất cả đều đáng rồi.
Trên phố người qua người lại, tim của ông ấy lại dần dần yên tĩnh lại, ông ấy biết đại ca đánh vang Trống Đăng Văn, giờ đang ở Hoàng Thành Ti đợi ông ấy, ông ấy không làm sơn phỉ, không làm việc tham ô phạm pháp, giờ hoàn toàn trong sạch đi tới Hoàng Thành Ti, ông ấy sẽ đổi đại ca ra, sẽ không để người nhà xấu hổ.
Dù nghênh đón ông ấy là nhà lao lạnh lẽo, trái tim ông ấy lúc này đã triệt để thả bay rồi.
Hàng Đình Chi tới nha môn của Hoàng Thành Ti, nhảy xuống từ trên lưng ngựa, từng bước một đi lên trước.
Túc Vệ binh ở cửa Hoàng Thành Ti lập tức lên trước hét: “Là ai, đây là Hoàng Thành Ti, ngươi tới đây làm gì? Mau rời khỏi đây.”
Hàng Đình Chi lại lên trước mấy bước, cười đối mặt với Túc Vệ: “Bổn quan Chân Định Mã chính Hàng Đình Chi, tới đây tự thú.”
Túc Vệ ngây ra hồi lâu mới phản ứng lại, Hàng Đình Chi không phải chính là tội phạm bỏ trốn triều đình đang truy nã khắp nơi sao? Hôm nay Trống Đăng Văn trong cung là vì Hàng Đình Chi này mà đánh vang, giờ người này lại đứng ở đây, trước cửa nha môn Hoàng Thành Ti.
Túc Vệ dụi dụi mắt, hắn không phải đang nằm mơ chứ?
Mọi người đang bàn luận Hàng Đình Chi đó mang theo bách tính làm sơn phỉ, triều đình sắp phái binh mã tới vây diệt...
“Mau,” Túc Vệ kéo người bên cạnh, “Mau đi thông báo Tả Thừa Ân đại nhân, người đó... khâm phạm triều đình tự đến rồi.”
Túc Vệ chạy vào nha môn bẩm báo, vừa hay đụng phải Cố Thế Hoành đi ra.
Cố Thế Hoành kéo Túc Vệ lại: “Chạy cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Khâm phạm,” Túc Vệ nhìn ra ngoài cửa, “Bên ngoài có khâm phạm tới đầu thú rồi.”
Cố Thế Hoành kiềm chế được niềm vui trong lòng, cố ý lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, bước nhanh ra ngoài nhìn thấy Hàng Đình Chi, lập tức lên trước vặn hỏi, sau đó nhìn về phía tuỳ tùng bên cạnh, “Tạm thời nhốt người vào nha môn, bổn quan phải tiến cung diện kiến Hoàng thượng.”
...
Đường Bân đang quỳ dưới đất, giờ trong tay Hoàng thượng dù có cuốn sổ của Cố gia, nhưng còn chưa có chứng cứ trực tiếp chỉ ra hắn tham ô, từ bố phòng địa phương cho tới Cấm Quân của kinh đô, có ai không tham ô quân nhu, ăn không hưởng không hay không. Cấm Quân, Sương Quân có thiếu hụt lại không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, chỉ cần việc này tạm thời bị trấn áp lại, những quan lớn nhận được lợi ích đó đương nhiên sẽ nghĩ cách.
Chỉ cần qua vài ngày này, những cấm quân thiếu đó sẽ xuất hiện ở trong quân doanh.
Đường Bân nghĩ tới đây lập tức gào to: “Hoàng thượng, vi thần bị oan, Hàng Đình Chi đó và vi thần xưa nay có ân oán riêng, mới lấy việc công trả thù riêng mật cáo vi thần với Vinh Quốc công, nếu lời Hàng Đình Chi đó nói đều là thật, vì sao phải đem bách tính biến mất trong một đêm, làm sơn phỉ, vi thần khẩn xin Hoàng thượng minh xét.”
“Hoàng thượng,” Nội thị lên trước nói, “Cố đại nhân của Hoàng Thành Ti tới rồi.”
Cố Thế Hoành?
“Truyền...” Hoàng đế hô một tiếng, quay người ngồi lên long ỷ.
Cố Thế Hoành đi lên đại điện: “Hoàng thượng, khâm phạm Hàng Đình Chi đầu thú rồi.”
“Cái gì?” Hoàng thượng lập tức đứng thẳng người lên, “Ngươi nói gì?”
“Hàng Đình Chi,” Cố Thế Hoành nói, “Hàng Đình Chi tới nha môn Hoàng Thành Ti đầu thú, hắn đã trình lên tấu sớ và sổ sách tố cáo đám người của Đường Bân.”
Đường Bân trợn tròn mắt.
Hàng Đình Chi, không thể nào, việc này tuyệt đối không thể nào, Hàng Đình Chi bị chúng ép mang theo bách tính chiếm núi làm vua, hôm qua hắn còn nhận được tin, người của Hàng Đình Chi quấy nhiễu phủ nha, từ Dữu Ti cướp đi mấy xe lương thực, nếu Hàng Đình Chi ở đây, những người cướp lương thực đó là ai.
Trên mặt Đường Bân xuất hiện biểu hiện như “gặp ma”, Bùi Khởi Đường đứng bên cạnh Hoàng đế hơi hơi cong môi, hắn không có chút nghi ngờ nào bọn Phùng sư phụ sẽ mang tới những phiền phức lớn thế nào cho nha môn Chân Định.
Sắc mặt Bùi Khởi Đường sầm lại, trong ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lùng.
Những người cho rằng hãm hại Hàng Đình Chi là có thể che đậy thái bình đó, cuối cùng phải nếm thử mùi vị của nơm nớp lo sợ.
Từ nay về sau, ngày tháng của họ sẽ không thoải mái như trước đây rồi.
Hoàng đế nhìn về phía Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường hơi hơi cúi đầu, trông vô cùng vững vàng: “Chi bằng giờ đem Hàng Đình Chi ra xét hỏi.” Nắm chắc thời cơ, mới có thể tra ra manh mối của cả vụ án.
Hoàng đế suy nghĩ giây lát, hạ quyết định: “Truyền Hàng Đình Chi tới, Trẫm phải đích thân hỏi hắn.”
Đường Bân đột nhiên tê liệt trên đất, nếu là đối chất với Hàng Đình Chi, hắn không có bất cứ khả năng thắng nào, một khi ở trước mặt Hoàng thượng lộ ra sơ hở, thì không thể thoát thân nữa.
Hôm nay lẽ nào chính là ngày chết của hắn?
Cả người Đường Bân bắt đầu run lên.
Khi Tả Thừa Ân kịp tới trong cung, Cố Thế Hoành đã được tin: “Tả đại nhân, Hoàng thượng muốn đích thân đem Hàng Đình Chi ra xét hỏi.”
Nhanh như vậy, Tả Thừa Ân ngẩn ra, hắn thậm chí còn chưa có cơ hội đưa tin này ra, bên này đã định đoạt rồi.
Sớm biết như vậy, hắn đã ở trong nha môn...
Ai có thể ngờ tới Hàng Đình Chi tự mình đầu thú, người vốn nên ở Chân Định này, lại thoáng chốc xuất hiện ở Kinh thành, lẽ nào hắn mọc cánh, có thể nhanh chóng bay tới đây.
...
Từ Cẩn Du bàng hoàng nhìn Trình Nữ quan: “Ngươi, ngươi nói ai?”
Trình Nữ quan cười nói: “Cữu cữu của Đại tiểu thư là Hàng Đình Chi đã được Hoàng thượng triệu tới Cần Chính Điện.”
Triệu tới Cần Chính Điện, không phải bị trói vào ngục.
Từ Cẩn Du nhất thời không tỉnh táo: “Ông ấy... ông ấy... làm thế nào vào kinh? Là bị bắt...”
“Không phải,” Trình Nữ quan tươi cười, “Ông ấy tự mình tới Hoàng Thành Ti.”
Hàng Đình Chi không phải đã làm sơn phỉ sao? Không phải đã trở thành khâm phạm triều đình sao? Sao ông ấy có thể tự mình đi tới Hoàng Thành Ti, giờ lại vào cung, đây... rốt cuộc là chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...