Trong Từ Ninh Cung, sau khi các Ngự y rời khỏi, lại trở lại yên tĩnh.
Cố Lang Hoa nói những điều mắt thấy tai nghe trên chiến trường: “Sau khi một trận đánh đi qua, trên chiến trường toàn là thương binh và tướng sĩ tử trận, chúng thần khiêng đi thương binh có thể cứu chữa, tăng lữ trong miếu sẽ giúp thu dọn thi thể tử trận, trong chớp mắt, trong quân trại toàn là thương binh, ai cũng gào thét, lúc đó chúng thần liền phát hiện bất luận có bao nhiêu lang trung và Y công đều không đủ dùng.”
“Khi bắt đầu, tiểu nữ cũng muốn cứu sống tất cả mọi người, nhưng sau này phát hiện căn bản không làm được, chúng thần chỉ có vứt bỏ một vài người, đi cứu những người có hi vọng sống sót hơn.”
Thái phi nghe xong trên mặt toàn là thương xót và sợ hãi.
Lang Hoa nói: “Đại chiến hễ nổi lên, rất nhanh ôn dịch sẽ lan tràn ở Vệ sở và quân doanh, nếu lúc đó không thể khống chế được dịch bệnh, sẽ xuất hiện kết quả như trận chiến Thuỷ Xuyên thời Cao Tông, cho nên cứu chữa thương binh trông như là việc rất nhỏ, có lúc cũng có thể ảnh hưởng tới cả chiến cục, sau khi chúng thần tới Thái Nguyên, liền phát hiện dược liệu của Vệ sở rất không đủ, thuốc chữa ngoại thương quanh năm thiếu hụt, theo lý mà nói triều đình năm nào cũng sẽ chuyển đủ dược liệu tới biên cương, vậy thì dược liệu rốt cuộc đã đi đâu?”
Mày của Từ Cẩn Du hơi hơi nhướn lên, Cố Lang Hoa cố ý nói cho sởn tóc gáy, chính là muốn phóng đại công lao của mình, một lang trung nhỏ nhoi lại không phải Tướng quân thống soái toàn quân, lại nói ra lời ảnh hưởng cả chiến cục như vậy. Theo như Cố Lang Hoa nói, đánh thắng Tây Hạ là vì những lang trung đó của họ, chứ không phải Bùi Khởi Đường.
Không biết Bùi Khởi Đường nghe thấy lời này, trong lòng có mùi vị gì, có lẽ sẽ cảm thấy đây là lời nói buồn cười nhất.
Thái hậu thở dài, mặt mày khó xử: “Lời dù nói là vậy, chúng ta lại không tiện nhúng tay, nhưng ngươi đã đưa sổ sách cho Hoàng thượng, thì cứ yên tâm đợi tin, đợi khi Hoàng thượng tới Từ Ninh Cung, Ai gia cũng sẽ hỏi thăm tình hình, nếu Vệ sở quả nhiên tham ô dược liệu, triều đình nhất định sẽ nghiêm trị không tha.”
Lang Hoa vội bái tạ Thái hậu, sau đó lui xuống.
Từ Cẩn Du đứng lên đi tới gian bên cạnh giúp cung nhân chuẩn bị trà.
Thái hậu nhìn về phía Thái phi: “Người nói việc này Hoàng thượng có thể tra rõ không?”
Với hiểu biết của bà ấy với Hoàng thượng, Thái phi lắc lắc đầu: “Hoàng thượng bắt đầu sẽ có hứng thú, bảo bọn Tử Dụ xem, nhưng sổ sách này suy cho cùng rất phiền phức, thời gian lâu rồi Hoàng thượng cũng không có kiên nhẫn nữa.”
Cuối cùng chẳng qua là trị tội Y công của Vệ sở, Thái Y Viện Hoàng Viện sứ bị phạt gậy, nhưng từ đây về sau Cố Đại tiểu thư sẽ hoàn toàn đắc tội với Thái Y Viện.
Bị Thái Y Viện nhắm vào, ngày tháng của Cố gia sẽ không dễ sống lắm.
Thái phi lắc lắc đầu, bà ấy không hiểu Cố Lang Hoa trông rất thông minh lanh lợi, hôm nay sao lại hồ đồ như vậy, thật sự vì lấy lòng Hoàng thượng cái gì cũng không màng? Cố Thế Hoành vừa làm quan, Cố gia liền muốn lập công, khó tránh quá vội vàng.
Thái hậu bưng trà lên uống, không tiếp lời của Thái phi trái lại nói: “Sứ thần Tây Hạ đã ở lại kinh đô mấy ngày, ý của ta là nhân lúc còn sớm chọn xong người hoà thân, cũng để nàng ta trở về phục mệnh, chỗ chúng ta cũng từ từ chuẩn bị chút, bảo Đổng Lễ của Tư Thiên Giám tính mấy ngày tốt, nếu chuẩn bị tốt, mùa thu năm sau có thể gả tới đó rồi.”
Từ Cẩn Du gian bên cạnh nghe được lời này, trong lòng đột nhiên bừng sáng.
Vốn dĩ Cố Lang Hoa có ngày hôm nay là Thái hậu một tay cất nhắc, nhưng Cố gia lại một lòng muốn lộ diện trước mặt Hoàng thượng.
Như vậy xem ra, Thái hậu không chuẩn bị giúp Cố Lang Hoa nữa.
Khoé miệng Từ Cẩn Du nở nụ cười.
Tiếng nói của Thái phi lại truyền tới: “Thái hậu đã nhìn trúng Ngọc Song của nhà Thư Vương phải không?”
Tim của Từ Cẩn Du đập không ngừng, nàng ta là người đầu tiên biết người chọn hoà thân. Tề Ngọc Song nhất định không ngờ cuối cùng Thái hậu sẽ chọn trúng nàng ta.
Thái hậu nói: “Ngọc Song vững vàng, tâm tính lại tốt, lễ giáo cũng chu toàn,” Nói rồi dừng lại, “Vốn Ai gia muốn chọn một trong hai đứa Ngọc Hoàn và Ngọc Chân, ai ngờ hai đứa trẻ này không hiểu chuyện như vậy, nếu đúng là tới Tây Hạ há không phải làm mất mặt Đại Tề sao.”
Thái phi đã nghe nói Tề Ngọc Hoàn, Tề Ngọc Chân ở trước mặt Thái hậu chế giễu Cố Lang Hoa, bất luận hai người này có tâm hay vô ý, coi như đã tránh cho mình kiếp nạn hoà thân này, chỉ là thanh danh cũng sẽ theo đó bị tổn hại. Phủ Trang Vương xưa nay là hồng nhân trước mặt Thái hậu, trong lòng Thái hậu rốt cuộc nghiêng về họ, đáng tiếc Thư Vương gia hiền hậu chất phác này, phải đem con gái duy nhất đưa ra.
Thật ra chọn người trong huyết mạch của Hoàng đế Cao Tông cũng được, chẳng qua Ninh Vương phi muốn đưa Mẫn Giang Thần đi, chọc giận Đông Bình, còn tìm nhánh xa của hoàng thất nữa, Đông Bình cũng chưa chắc đồng ý.
Thái phi gật gật đầu: “Được, chọn được là tốt, để Đông Bình cũng có thể yên tâm.”
Từ Cẩn Du và cung nhân bưng trà lên, đợi khi Thái phi rời khỏi, Từ Cẩn Du mới nói: “Thần nữ muốn về nhà một chuyến, sáng sớm ngày mai sẽ trở lại.” Nàng ta phải về nhà, bảo tổ mẫu xem phụ thân, trong giờ phút quan trọng này phụ thân tuyệt đối không thể đứng ở phía Cố gia.
Thái hậu cười gật đầu: “Đi đi, ngày mai không cần ngươi ở đây nữa.”
Từ Cẩn Du đáp lại một tiếng, từ từ lui ra khỏi Từ Ninh Cung.
...
Việc Cố Lang Hoa cáo trạng Thái Y Viện giống như mọc thêm cánh, thoáng chốc đã bay tới các hang cùng ngõ hiểm của kinh đô.
Lang Hoa xuống xe vừa đi tới cổng thùy hoa, liền nhìn thấy Mẫn Giang Thần tới đón.
Mẫn Giang Thần kéo tay Lang Hoa: “Ta nghe nói muội... muốn tố cáo Thái Y Viện, là thật sao?”
Lang Hoa cười nói: “Không phải chuẩn bị muốn tố cáo, là đã tố cáo rồi.”
Mẫn Giang Thần hít ngược một hơi lạnh: “Vạn nhất tra ra không có chứng cứ xác thực muội phải làm sao? Thái Y Viện có thể bảo Hoàng thượng trị muội tội vu cáo.”
Tội vu cáo còn chưa tới lượt nàng.
Lang Hoa cười nhìn Mẫn Giang Thần: “Tỉ sao tới đây rồi? Lần trước nghe phu nhân nói, thời gian này muốn đưa tỉ đi dự tiệc khắp nơi.”
Mẫn Giang Thần đột nhiên đỏ mặt xấu hổ: “Ta còn chưa hỏi xong muội, muội lại chế giễu ta rồi.”
Hai người đến thỉnh an Cố lão thái thái, Lang Hoa nói lại việc của Từ Ninh Cung một cách đơn giản: “Sổ sách là huynh trưởng đưa tới chỗ Hoàng thượng, con chỉ là bẩm báo cả sự việc cho Thái hậu, Thái phi một lượt.”
Sở dĩ muốn nói cho Thái phi, là vì cháu ngoại của Thái phi là Liễu Tử Dụ là kì tài toán học, nàng nghi ngờ Liễu Tử Dụ rất nhanh sẽ phát hiện sự kì lạ của sổ sách đó.
Liễu Tử Dụ có giúp họ không đây?
Vạn nhất Liễu Tử Dụ không chịu giúp, việc này e là còn phải trắc trở thêm, nhưng Đường Bân sắp rời kinh, vụ án của Hàng Đình Chi sắp kết luận, còn không động thủ thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Lang Hoa và Mẫn Giang Thần về phòng nói chuyện.
Tiêu ma ma đưa người đi ra ngoài, Mẫn Giang Thần mới kéo Lang Hoa tới nội thất: “Muội biết không, Cố Thế thúc đã huỷ hôn với Lục gia, nếu việc này là thật... muội không thể gả cho Lục Anh rồi.”
Trong lòng Lang Hoa đã loáng thoáng đoán được A Thần là vì việc này mà tới.
Lang Hoa nhìn Mẫn Giang Thần: “Muội đã biết rồi,” Nói rồi dừng lại, “Có phải Lục Anh tìm tới tỉ, bảo tỉ tới giúp khuyên ta không?”
Mẫn Giang Thần không cầm được kinh ngạc.
Ý của Lang Hoa là, muội ấy đồng ý huỷ hôn? Sao có thể chứ?
Mẫn Giang Thần hồi lâu mới nói: “Muội... muội đồng ý rồi?”
Lang Hoa gật gật đầu, ánh mắt kiên định: “Muội đồng ý rồi, A Thần, muội nghĩ kĩ rồi, muội đã không phải Cố Lang Hoa trước đây, còn Lục gia và Cố gia cũng sớm không phải quan hệ thông gia dựa dẫm vào nhau, hôn sự này tiếp tục, bất luận đối với ai cũng đều là tổn thương.”
Mẫn Giang Thần không ngờ lại là kết quả như vậy, nàng chỉ cảm thấy đầu “ong” một cái, có loại cảm xúc không nói nên lời nhanh chóng tuông vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...