Dạo Bước Phồn Hoa

Thu Lan nghĩ một lát lắc lắc đầu: “Nếu chúng ta có chứng cứ, năm đó đã nói thẳng với Cố Đại lão gia rồi, cũng không đến nỗi lưu lạc thế này,” Nói rồi ánh mắt loé sáng, “Lục Tam gia nghi ngờ thân phận của Cố Đại tiểu thư sao?”

Có lẽ là vì hai nhà muốn kết thân, không muốn lấy con hoang về phải không!

Lỡ ngày nào đó gian phu tìm tới cửa, hoặc là Hứa thị nói sai lời, thanh danh của Cố Đại tiểu thư cũng không còn nữa, nhà chồng cũng phải chịu liên luỵ theo.

Lấy con hoang, Lục Tam gia sau này cũng đừng trông mong có quan danh tốt gì.

Cho nên Lục gia điều tra rõ có lẽ có thể ép xuống.

Thu Lan vội nói: “Tam gia, lời này ngài đừng hỏi nô ti, nô tì chưa từng nhắc với người khác, nhưng... nhân lúc ngài còn chưa lấy Cố Đại tiểu thư vào cửa, cũng thật sự nên cân nhắc xem, suy cho cùng giấy không gói được lửa.”

Việc này bất cứ lúc nào cũng có thể cháy lên.

Đặc biệt là thanh danh của Cố Đại tiểu thư đó bên ngoài, nói không chừng phụ thân thân sinh đã nhắm vào rồi, chẳng qua là muốn chọn đúng thời cơ mới tới cửa thôi.

Mặt của Lục Anh lạnh tanh: “Không có chứng cứ ngươi dám nói bừa, chả trách bị nhà chủ đuổi khỏi cửa.”

Thu Lan mở to mắt: “Lục Tam gia, cái này là người bảo người tìm nô tì hỏi, nếu không phải như vậy nô tì không dám nói bừa,” Nói rồi dừng lại, “Nếu không người bảo người đi tìm Hà Hương, chỉ cần tìm được Hà Hương tất cả đều rõ ràng rồi, Hà Hương lén nói với nô tì, bà ta từng thấy gian phu đó, còn nói gian phu đó xuất thân thư hương môn đệ, không ngờ lại là loại người đó.”

Trong lòng Lục Anh trầm xuống.


Người Hà Hương nói có thể là phụ thân không?

Nếu Hứa thị tư thông với phụ thân, Lục gia và Cố gia đều ở Trấn Giang, há không phải càng tiện sao. Nhà mẹ đẻ của Hứa thị lại ở Hàng Châu, phụ thân không thể nào chê gần tìm xa đuổi tới Hàng Châu.

Hứa thị mang thai về lại nhà mẹ đẻ, hiển nhiên là muốn tìm người thương lượng đối sách.

Nếu không phải Lục Văn Hiển thì rốt cuộc trước khi Lục Văn Hiển chết muốn nói điều gì?

Là muốn vạch trần thân thế của Cố Lang Hoa?

Những điều này đều phải tra xét từng chút một.

Lục Anh đang nghĩ ngợi, quản sự ở ngoài cửa bẩm báo: “Tam gia, Từ đại nhân tới rồi.”

Lục Anh dặn dò Nghênh Xuân đưa Thu Lan xuống, tới cửa đón Từ Sĩ Nguyên vào thư phòng.

Trong thư phòng vô cùng sạch sẽ, sách trên bàn còn chưa mở, Từ Sĩ Nguyên nhìn thấy vậy, hơi hơi cười: “Xem ra ngươi đã nắm chắc rồi, nhưng có câu nhân lúc nóng rèn sắt, cũng không nên lơi lỏng như thế.”

Hạ nhân Từ gia đặt một hộp điểm tâm lên bàn.


Từ Sĩ Nguyên nhìn Lục Anh đầy quan tâm: “Bệnh đã đỡ hơn chưa? Mấy ngày nay phải bồi dưỡng tinh thần, đồ đem tới Cống Viện cũng phải chuẩn bị sẵn, tránh để trong lúc hoang mang xảy ra sơ suất.”

Lục Anh gật gật đầu: “Đều đã chuẩn bị xong rồi.”

Từ Sĩ Nguyên rất vui, ông ta ngồi xuống nói: “Chỗ Hình bộ ta cũng giúp ngươi chào hỏi, đợi kết thúc khảo thí lại gọi ngươi tới hỏi chuyện, vụ án của Hàng Đình Chi cơ bản đã có kết quả, có lẽ sẽ không làm khó ngươi.”

Lục Anh không ngờ nhanh như vậy đã có kết luận.

Trước khi có kết quả khảo thí, vốn không cần quá lo lắng, nhưng việc Cố gia huỷ hôn giống như một hòn đá đè nặng lên ngực hắn.

Phát hiện sắc mặt Lục Anh hơi thay đổi, Từ Sĩ Nguyên nói: “Làm sao vậy?”

Lục Anh vội nói: “Học sinh không sao, để Từ đại nhân nhọc lòng rồi.”

Từ Sĩ Nguyên gật gật đầu: “Ta và ngươi quen nhau lâu như vậy, ở Chân Định lại cùng giữ thành trì, trong lòng ta vô cùng thích ngươi, giống như đối đãi với vãn bối của mình, sau này ngươi cứ gọi ta Từ tam thúc đi!”

Có lẽ là chịu lạnh nhạt ở Cố gia, hành động lúc này của Từ Sĩ Nguyên khiến Lục Anh cảm thấy vô cùng thân thiết.


Không đợi Lục Anh lên tiếng, Từ Sĩ Nguyên nói tiếp: “Ngươi có biết triều đình muốn thẩm vấn lại vụ án Khánh Vương mưu phản không, nghe nói Khánh Vương mưu phản là Thái tử và Tây Hạ Lý Thường Hiển liên thủ hãm hại,” Nói rồi dừng lại, “Có thể thấy Hoàng thượng đã hạ quyết tâm trừng trị Thái tử, triều đường lần này khó tránh khỏi dao động, nhưng... việc này đối với ngươi mà nói trái lại là việc tốt.”

“Sau khi Thái tử ngã xuống, sẽ liên luỵ không ít quan viên, triều đình đang cần nhân tài, thi Minh Kinh lại sớm hơn thi Tiến Sĩ, nếu ngươi giành được thứ hạng tốt, nhất định có thể vào Viện Hàn Lâm.”

Lục Anh vô cùng kinh ngạc, không ngờ Từ Sĩ Nguyên có thể nói cho hắn nghe về sự biến hoá của chính cục hiện tại.

Từ Sĩ Nguyên cười nói: “Việc Viện Hàn Lâm khuyết chức cơ bản đã định xong, cũng là ngươi may mắn, không thì e là còn phải qua dăm ba năm nữa, cho nên bất luận ngươi làm thế nào cũng phải có tên trên bảng.”

Đây chính là mục đích Từ Sĩ Nguyên tới, khuyên hắn nhất định nắm chắc cơ hội lần này.

Từ Sĩ Nguyên nói: “Tân quý bên cạnh Hoàng thượng Bùi Khởi Đường kia mới mười sáu tuổi, nếu ngươi có thể vào làm quan sớm, con đường sau này sẽ dễ đi hơn, đợi tới tầm tuổi ta nhất định đã mặc sức vùng vẫy. Hơn nữa, ngươi không phải còn có một hôn sự sao? Vừa hay khi có tên trên bảng, mời Học chính đại nhân ra mặt đề thân, như vậy cũng là vui càng thêm vui.”

Nghe thấy lời này của Từ Sĩ Nguyên, trái tim vốn đã buồn bực của Lục Anh từ từ thoải mái lên, hắn biết cái gì gọi là thời gian không đợi người, bỏ lỡ một lần cơ hội, nói không chừng cũng không đợi được lần sau nữa, giờ là thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn phải giành lấy tương lai cho mình, giống như Từ Sĩ Nguyên nói, Bùi Khởi Đường tuổi tác tương đương với hắn, đều đã trở thành tân quý bên cạnh Hoàng thượng.

Nghĩ tới đây, Lục Anh lại nghĩ tới lời Bùi Khởi Đường nói trong hẻm đó, chính là vì thân phận khác biệt lớn lao, Bùi Khởi Đường mới dám không hề kiêng dè như thế.

Nếu hắn bại trong hôm nay, tương lai cũng sẽ không có ai thương xót cho hắn, Cố gia càng sẽ không vì vậy mà áy náy trong lòng, hứa gả Lang Hoa cho hắn.

Trái lại, đợi khi hắn mời người tới đề thân, nói không chừng Cố gia nhìn thấy thành ý của hắn sẽ đồng ý.

Lục Anh đứng lên: “Ta có vài câu hỏi muốn thỉnh giáo Từ tam thúc.”

Từ Sĩ Nguyên hơi hơi cười: “Được, ta giúp ngươi nghiên cứu.” Trong mắt cũng lộ ra sự vui vẻ.


...

Mẫn Giang Thần ngây ra nhìn Trình Di: “Ngươi nói cái gì?”

Trình Di kiềm chế sự oán hận trong lòng: “Cố gia đã huỷ hôn với Tam gia chúng ta, Tam gia rất sốt ruột, vừa nãy suýt chút ngã từ trên ngựa xuống.”

Trong ánh mắt Mẫn Giang Thần toàn là hoang mang: “Vậy giờ thì sao? Tam gia nhà ngươi giờ thế nào rồi?”

Trình Di vội nói: “Tam gia bệnh càng nặng hơn rồi, cũng không biết có thể vượt qua thi Minh Kinh không.”

Sao lại như vậy.

Mẫn Giang Thần dù thế nào cũng không ngờ, sau khi Cố Thế thúc trở về, việc đầu tiên là huỷ hôn sự của Lục gia.

“Lang Hoa biết không?” Mẫn Giang Thần nhìn Trình Di, “Các ngươi có nói với Lang Hoa không?”

Trình Di biết cứ coi như tức giận nữa cũng không thể ở trước mặt Mẫn Đại tiểu thư quở trách Cố Đại tiểu thư, thế là cúi đầu né tránh ánh mắt của Mẫn Giang Thần: “Tam gia từ đầu chí cuối đều chưa gặp được Cố Đại tiểu thư, cũng không biết đây có phải ý của Cố Đại tiểu thư không.”

“Không phải,” Mẫn Giang Thần lập tức nói, “Lang Hoa khẳng định không phải ý này.” Nàng biết Lang Hoa, Lang Hoa từ nhỏ đã thích Lục Anh, những điều đò đều là nàng để tâm, hơn nữa khi ở Trấn Giang, nàng dùng Lục Anh trêu chọc Lang Hoa, Lang Hoa dù tuổi còn nhỏ lại đã vô cùng không tự tại, rõ ràng để tâm tới Lục Anh.

“Bảo Lục Tam gia đừng lo,” Mẫn Giang Thần nói, “Ngày mai ta tới Cố gia hỏi Lang Hoa, nếu có tin lập tức bảo người nói cho các ngươi.”

Biết rõ Mẫn Đại tiểu thư sẽ mang đến kết quả như nhau, Trình Di vẫn là hành lễ cảm ơn: “Đại tiểu thư là người tốt, nếu Cố Đại tiểu thư thật sự đã hạ quyết định, thì xin người bảo Cố Đại tiểu thư châm chước một chút, giúp ổn định Tam gia trước, dù là lừa Tam gia cũng được, để ngài ấy đừng quá buồn bã, phải vượt qua được thi Minh Kinh đã. Tam gia chúng ta đã chuẩn bị cho cuộc thi này nhiều năm như thế, không thể đến cuối cùng lại trắng tay, đến lúc đó Cố gia có thể sống cuộc sống của họ, Tam gia chúng ta thì nên làm thế nào đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui