Lang Hoa không đợi Quản Sự nói chuyện, liền cất tiếng nói: “Khương ma ma, từ giờ trở đi không để cho ai vào phòng tổ mẫu, để lại tổ mẫu, Hồ tiên sinh và ngươi ở bên cạnh hầu hạ.”
Khương ma ma có chút bất ngờ, đại tiểu thư đây là có ý muốn người khác tránh đi, bà ấy không cầm được thuận theo ánh mắt của Lang Hoa nhìn thấy Quản Sự gương mặt hoảng hốt, mới hiểu ra, đại tiểu thư là sợ có biến động gì, làm nặng thêm bệnh tình của Lão thái thái.
Khương ma ma đột nhiên xót xa, người đầy phòng này, chỉ có đại tiểu thư là thật lòng lo nghĩ cho Lão thái thái. Tam thái thái trong lòng chỉ biết tính toán lợi ích, Đại thái thái lại là người làm việc không mạch lạc, bà ấy không giúp đại tiểu thư, chả lẽ thật sự muốn nhìn đại tiểu thư một cây chẳng chống vững nhà. Nghĩ tới đây, Khương ma ma bước nhanh ra ngoài, gọi Quản Sự tới báo tin tới bên cạnh nói chuyện.
Cố lão thái thái mệt mỏi mở mắt, oán trách lại đau lòng nhìn Lang Hoa, “Đứa trẻ này, vừa nãy đó là nói cái gì, bệnh của tổ mẫu nhiều năm như vậy rồi, giờ không khỏe được còn cần thêm cả cháu sao?”
Lang Hoa cười đi lên trước, “Cháu gái nói như vậy, là để chống lưng cho Hồ tiên sinh, cháu gái tin ông ấy, tổ mẫu cũng phải tin ông ấy.”
Cố lão thái thái nhìn Lang Hoa khuôn mặt cương nghị, thuận theo ý của Lang Hoa gật đầu, “Được, tổ mẫu tin rồi.” Một đứa bé tám tuổi đến Miếu Dược Vương, tìm được lang trung như vậy đem về, lại ra sức bác bỏ ý kiến của mọi người, dùng cả đời của mình bảo đảm chỉ là để chữa bệnh cho bà, nếu bà đến những điều này đều không nhìn rõ, đúng là sống uổng từng tuổi này.
Bà không để tâm bệnh của mình rốt cuộc có thể chữa khỏi không, bà muốn khi Lang Hoa cần, sẽ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ nó.
Vì, cứ coi như là như vậy, cơ hội của bà cũng không nhiều nữa.
Bà nguyện bỏ ra tất cả của mình, lại một lần nữa gánh Lang Hoa trên vai.
Bà nguyện là cây đại thụ đó, chỉ cần có một chiếc lá đều sẽ che nắng cho Lang Hoa.
Chỉ cần bà còn một hơi thở, bà liền muốn kéo tay Lang Hoa, cùng nàng tiếp tục đi về phía trước.
Cho dù, chỉ có thể đi thêm một bước.
Khương ma ma mặt mày tái nhợt trở về, Cố lão thái thái lại coi như không nhìn thấy, mở miệng nói: “Khương ma ma, nhớ kĩ lời ta, khi ta trị bệnh, tất cả đều nghe theo đại tiểu thư, đại tiểu thư nói gì, chính là ta đang nói cái đó, nếu nhà này có ai không đồng ý, chính là đối đầu với Lão thái thái ta.”
Khương ma ma vô cùng kinh ngạc.
Lão thái thái là ai, chắc chắn đã phát giác được bất thường, lại một chữ cũng không hỏi bà ấy, trái lại nói ra lời như vậy, bà ấy lập tức lại hiểu ra, đây là khổ tâm của Lão thái thái, bất luận hiện giờ đại tiểu thư muốn làm gì, Lão thái thái đều sẽ dốc toàn lực hỗ trợ, dẫu là sẽ nhận được một kết quả khủng khiếp.
Khương ma ma cắn răng gánh lấy trách nhiệm nặng nề như vậy, “Lão thái thái yên tâm, nô tì nhớ kĩ rồi.” Nói rồi đứng lên hành lễ với nhóm người của Cố Tam thái thái.
“Đại thái thái, Tam thái thái, Hồ tiên sinh phải trị bệnh cho Lão thái thái, người khác đều tránh đi trước đi!”
Người khác?
Cố Tam thái thái con mắt chỉ trực nhảy ra.
Người khác là bao gồm họ sao?
“Lão thái thái,” Cố Tam thái thái không nhịn được bước lên trước, “Người... ” Lời còn chưa nói, lập tức đón nhận ánh mắt sắc nhọn của Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái chậm rãi nói: “Con dâu ba, ta còn chưa chết đâu, con không cần sốt ruột.”
Cố Tam thái thái đột nhiên căng đỏ mặt, “Mẹ... sao mẹ có thể nói... lời như vậy... con dâu cũng là vì sức khoẻ của người.”
Cố lão thái thái khó chịu khua khua tay.
Cố Tam thái thái cũng không đứng vững nữa rồi, Khương ma ma dứt khoát hăng hái mời người khác ra ngoài.
Lang Hoa nắm chặt tay của Cố lão thái thái, “Tổ mẫu, cháu gái cũng ra ngoài, người phải an tâm trị bệnh, tất cả đều sẽ ổn.”
Cố lão thái thái nét mặt hiền từ, “Yên tâm đi, tổ mẫu mệnh lớn lắm.”
Hồ Trọng Cốt bên cạnh đã bị cảnh trước mắt làm cho ngẩn ngơ rồi, nếu tiểu thư nhà nào làm như vậy, nhất định sẽ bị cho rằng giở trò yêu nghiệt, nhưng ai cũng biết, Cố Lang Hoa là được Phật Bồ Tát từng điểm hoá, từng thấy pháp trận trăm người Miếu Dược Vương luận phương thuốc, ai còn có thể nghi ngờ Cố Lang Hoa.
Dẫu là như vậy, ông ấy vẫn có chút ngẩn ngơ.
Vừa nãy, ông chính mắt nhìn thấy Cố Lang Hoa, chớp mắt đã đánh lui mẫu thân và thẩm nương của mình, thoáng chốc ổn định lại cục diện.
Cứ coi như ông chỉ là lang trung, trong lòng cũng không nhịn được muốn nói một tiếng với Cố Lang Hoa: Tốt.
Hồ Trọng Cốt đột nhiên vui mừng bản thân may nhờ kích động một lần, đi theo Cố đại tiểu thư tới Cố Gia, không cần lén lén lút lút đến cửa trị bệnh nữa, trời chưa sáng đã rụt cổ vào trong tự miếu, nghe nói Vương đại nhân gì đó tìm ông ta khắp nơi, doạ cho ông ta cửa phòng cũng không dám bước ra ngoài một bước.
Ông lại cảm thấy một đứa trẻ, liền có thể bảo vệ ông bình an.
Lang Hoa đứng lên từ từ đi ra khỏi phòng, Khương ma ma đích thân khép cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, đều là thần tình kiên định.
Ải này, cháu đưa người qua rồi, cứ coi như là người tuổi cao bệnh nặng, cứ coi như ta còn tuổi trẻ yếu ớt, nhưng hành trình này chúng ta cùng đi.
Vì hành trình tiếp theo, bất luận ở đâu, chúng ta vẫn ở bên nhau.
Lang Hoa đi ra khỏi viện của Cố lão thái thái, lập tức có mấy Quản Sự đi tới.
Cố Tam thái thái nhìn thấy những cái này, mắt muốn bốc lửa, những người này đều đi theo Cố lão thái thái, thường ngày khi nàng quản gia, họ ai cũng bộ dạng uể oải phân biệt đối xử, không chịu góp chút sức nào, giờ lại giống như cắt tiết gà chặn trước mặt Lang Hoa.
Đây rõ ràng là muốn lập uy cho nàng ta, bảo mặt nàng ta đặt ở đâu.
“Đại tẩu,” Cố Tam thái thái muốn khóc lên, “Tẩu nhìn xem, Lão thái thái đây là hồ đồ rồi phải không? Sao có thể để mặc Lang Hoa làm bừa, đợi tới khi Lang Hoa thật sự gây ra hoạ rồi thì phải làm sao? Đại tẩu, tẩu không thể không quản.”
Cố Đại thái thái nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không nắm chắc, muốn khuyên Lang Hoa lại không biết làm sao mở miệng, vừa lo lắng nước mắt liền rơi xuống, “Lang Hoa, con đây là đang làm gì? Đây là tam thẩm của con, thẩm ấy quan tâm tổ mẫu của con cũng là nên làm”
Lang Hoa ngẩng đầu nhìn Cố Tam thái thái, thần tình non nớt đó trên mặt đột nhiên tan biến, ánh mắt trở nên sắc nhọn ép người, “Tam thẩm nghĩ nhiều rồi, người quên rồi, cháu là được Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai điểm hoá, nếu còn có ma quỷ dám ra tác quái, cháu vừa hay xua tan chúng, cũng coi như tích chút công đức.”
Cố Tam thái thái đột nhiên cảm giác được một trận hàn ý, bà ấy nuốt cục một miếng, liền ngây ra đó, bên tai lại vang lên tiếng của Cố Lang Hoa, “Mở rộng hết cửa trước, cửa sau, ta xem xem hôm nay ai sẽ tới cửa.”
...
Triệu Linh cảm thấy mình giống nhau rơi vào trong một nắm bông, chìm vào lại nổi lên, hắn cố gắng muốn thoát khỏi bên trong, lại phí hết sức lực cuối cùng cũng chỉ có thể nâng nâng mí mắt một chút, sau một trận trời xoay đất chuyển, hắn nhìn thấy một khuôn mặt, mặt của Tiêu Ấp.
Tiêu Ấp chú ý tới Triệu Linh đang mở trừng trừng mắt, lập tức run lẩy bẩy, “Đây là Ma Tây, không đúng, là Ma Sa Thạch, haiz, kệ nó đi, dù sao là đại tiểu thư nhà chúng ta không dễ dàng gì mới lấy được từ trong tay một vị lang trung, có thể giải độc rắn, mũi tên trên vai ngươi bị tẩm độc, không dùng thuốc này, cứ coi như ngươi may mắn không chết, vai cũng phế một nửa, ngươi phải cảm ơn đại tiểu thư nhà chúng ta, đứa bé mới tám tuổi, muốn lấy về cho ngươi thứ này là rất khó khăn đó.”
“Ngươi có nghe thấy không, đừng giả bộ không nghe thấy, vạn nhất xảy ra chuyện, ngươi không thể liên luỵ Cố Gia, không thì thật sự là kẻ vong ơn phụ nghĩa rồi.”
Đối diện với Tiêu Ấp run lẩy bẩy, Triệu Linh chau mày, hắn hôn mê bao lâu, có lẽ đã một ngày rồi thì phải! Vậy thì người của hắn có lẽ đã tìm tới Trấn Giang, Triệu Linh muốn đứng dậy, khuỷu tay vừa chống lên giường, liền bị Tiêu Ấp ấn lại.
“Không nghe thấy đại tiểu thư nhà ta nói gì sao? Phải đợi tới khi Cố Gia an toàn rồi, mới có thể thả ngươi đi, ngươi cứ nghe lời nàng đi, cánh tay không lay chuyển được bắp chân,” Tiêu Ấp nói rồi đẩy một đống quần áo đặt trước mặt Triệu Linh, “Đại tiểu thư bảo ta đổi quần áo cho ngươi.”
Triệu Linh chau mày, bảo hắn mặc bộ quần áo này?
Tiêu Ấp chú ý tới thần tình lạnh thấu xương như đầm nước trên mặt Triệu Linh, đột nhiên cảm thấy có chút đáng sợ, hắn vẫn chưa ổn định được tâm thần, lặp lại lời đại tiểu thư dạy hắn, “Đừng nhìn cậu ta, đừng nghe cậu ta, đừng đếm xỉa tới cậu ta.”
Triệu Linh nhả ra hai chữ, “Ngươi dám.” Thông thường hai chữ này sẽ doạ tất cả mọi người không dám động đậy, nhưng Tiêu Ấp vẫn việc ta ta làm, bắt đầu động thủ cởi nút áo.
Tiêu Ấp nghiêng đầu qua hắn mới nhìn ra manh mối, trong hai lỗ tai Tiêu Ấp bịt hai cục bông vải.
Đây là Cố Lang Hoa dạy hắn sao?
Hôm đó, bóng dáng nhỏ bé của nàng, thoáng chốc đã ghi tạc trong đầu hắn.
Nhưng hắn cũng không giỏi sắp xếp như thế.
Đợi tới khi Tiêu Ấp quay đầu lại, Triệu Linh hai môi úp mở, khiến Tiêu Ấp rõ ràng nhìn thấy lời hắn muốn nói, “Tiêu Ấp, ngươi trước đây một lòng trung thành với Cố Thế Hoành, giờ ngươi dám không chút giấu giếm với Cố Lang Hoa không?”
Sắc mặt Tiêu Ấp đột nhiên trở nên cực kì khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...