Từ Tùng Nguyên ở trong phòng nghe răn dạy của Từ lão phu nhân cả nửa ngày, mới thỉnh an Từ lão phu nhân rồi cáo lui ra ngoài.
Không biết là chuyện gì, sau khi từ Tây Hạ về nhà, ông ấy trái lại cảm thấy tâm trạng trở nên buồn bực, không bằng lúc ở Tây Hạ sống vui vẻ.
Lúc đó cùng Cố Thế Hoành nói chuyện, trong doanh trại nghe các tướng sĩ kể chuyện cười, luôn luôn có loại cảm giác trong lòng vui vẻ.
Về tới nhà, nghe mẫu thân và Cẩn Du lải nhải khuyên bảo không ngừng, ông ấy liền sinh ra một loại cảm xúc chán nản.
Không biết có phải nhìn Lang Hoa thời gian lâu rồi, ông ấy lại càng ngày càng cảm thấy tiểu cô nương đó ăn mặc tuỳ ý chút cũng tốt, xinh đẹp, đáng yêu lại mang theo chút khí khái anh hùng, đây mới là trẻ con, không thể người nào cũng đều có quy củ và hiền như khúc gỗ, giống như sắp vào quan tài vậy...
Cẩn Du ăn mặc trang điểm đều là theo sở thích của mẫu thân và Thái hậu, đứa bé mười mấy tuổi lại dùng trâm cài tóc giống như lão thái thái, trước đây ông ấy không chú ý lắm, giờ nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Từ Tùng Nguyên về tới phòng chính, Hàng thị đang thu dọn chăn màn, nhìn thấy Từ Tùng Nguyên vội lên đón hầu hạ Từ Tùng Nguyên thay áo.
Hàng thị để nghênh đón Từ Tùng Nguyên trở về, cố ý dùng trứng gà đắp mắt, tiêu bớt một chút chỗ sưng đỏ, cũng quyết định tối nay không nhắc tới việc của đệ đệ, để lão gia từ từ nghỉ ngơi.
Từ Tùng Nguyên cúi thấp đầu, nhìn búi tóc trông giống như lão thái thái trên đầu Hàng thị, thấy trâm cài khiến ông ấy chán ghét đó, không nhịn được đưa tay ra bỏ cây trâm xuống.
Hành động đột ngột này khiến Hàng thị giật thót mình.
Hàng thị kinh ngạc nhìn Từ Tùng Nguyên: “Lão gia đang làm gì vậy?”
Từ Tùng Nguyên lại đưa tay gỡ búi tóc trên đầu Hàng thị, mặt Hàng thị không cầm được đỏ lên: “Lão gia, các nha hoàn đi lấy nước rồi, lão gia phải đi tắm rửa... giờ mới là giờ nào... Còn chưa tới lúc đi ngủ.”
Từ Tùng Nguyên lại không dừng tay lại, Hàng thị không cầm được dùng chậu nước đẩy Từ Tùng Nguyên: “Lão gia muốn để thiếp mất mặt trước đám hạ nhân sao?”
Hàng thị nói rồi lỗ mũi cay cay đột nhiên cảm thấy rất ấm ức.
Lão phu nhân là như vậy, Cẩn Du là như vậy, lão gia hôm nay cũng không biết làm sao rồi.
Từ Tùng Nguyên thấy Hàng thị rớt nước mắt, mới hoảng hốt tỉnh lại, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng khóc, ta không phải ý đó, ta chỉ là cảm thấy, nàng... Chải búi tóc đơn, chải búi tròn... hoặc là loại búi tóc gì đó khi nàng vừa vào cửa, cái nào cũng đều đẹp, vì sao nhất định phải vấn tóc... sau này cũng đừng dùng loại trâm cài tóc này nữa, cứ coi như cài thêm trân châu cũng không đẹp.”
Nghe được lời này Hàng thị không cầm được tức tới bật cười: “Lão gia sao lại nói lời này, thiếp đã từng này tuổi rồi, sao còn có thể chải búi tóc đơn, hơn nữa... mẹ cũng không thích.”
Từ lão phu nhân rất không thích bà ấy trang điểm xinh đẹp, áo mặc quá loè loẹt cũng không được, là nữ quyến của một nhà quan thần, nên ăn mặc đứng đắn, hai năm nay bà ấy đã làm rất nhiều áo màu vàng nghệ.
Khi bà ấy vừa thành thân là chải búi tóc triều vân, đặc biệt thích dùng lụa hồng làm áo, Từ lão phu nhân lại nói bà ấy không đủ đoan trang.
Ban đầu bị ép mặc thành thế này, bà ấy khóc mấy lần, sau này cũng quen rồi. Thà vứt bỏ những cái này, còn hơn bị trách mắng tiếp.
Cẩn Du cũng giống vậy, từ nhỏ ở trước mặt lão phu nhân trưởng thành, hành động ngồi nằm đều giống tiểu lão thái thái, nhưng lão phu nhân thích, ai lại có thể nói gì.
Hàng thị đang nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện Từ Tùng Nguyên lại bưng một ngọn đèn tới gần.
Sao hôm nay lão gia kì lạ như vậy, Hàng thị nhíu mày: “Lão gia lại muốn làm gì?”
“Nàng để ta nhìn xem,” Mặt Từ Tùng Nguyên nghiêm túc, “Đừng động đậy, ta chỉ nhìn một cái thôi.”
Đây là cái tật học được ở đâu, lần này khuôn mặt Hàng thị giận dữ như sắp phát tác.
Từ Tùng Nguyên lại trở nên kinh ngạc: “Ta đã nói sao lại trông quen mắt thế!”
Hàng thị lùi sau một bước: “Lão gia... người rốt cuộc làm sao vậy?”
Từ Tùng Nguyên hình như đang nghĩ ngợi kĩ càng cái gì đó, hồi lâu ánh mắt lại đặt trên mặt Hàng thị: “Chỗ nàng còn có bức họa của A Tịnh không?”
Sắc mặt Hàng thị đột nhiên thay đổi: “Lão gia... Chỗ chúng ta làm gì có... lời này nếu bị mẹ nghe thấy, thiếp lại bị trách mắng...”
Nhìn Từ Tùng Nguyên ánh mắt mơ màng, bộ dạng thần thần bí bí, trong lòng Hàng thị có chút sợ hãi, không phải lão gia đã nghe nói chuyện gì chứ?
“Lẽ nào là A Tịnh...”
“Không phải,” Từ Tùng Nguyên nói, “Mẹ không thích A Tịnh cũng không cho người khác nhắc tới muội ấy, còn nói muội ấy có kết cục đó đều là muội ấy ở bên ngoài không biết lễ giáo, kì thực A Tịnh đâu có gì sai? Lúc đó nếu chúng ta truy cứu tới cùng, thì sẽ biết cái chết của A Tịnh không thoát khỏi can hệ với Hoàng hậu, A Tịnh là vì Hoàng hậu mới chết.”
Hàng thị gần như muốn bịt miệng Từ Tùng Nguyên: “Lão gia đừng nói nữa, mẹ nghe thấy người nhắc A Tịnh lại nổi trận lôi đình, ngài cần gì phải vậy chứ.”
Từ Tùng Nguyên nói: “Con gái thứ xuất cũng là người Từ gia, hơn còn là đứa trẻ do em gái thứ xuất của mậu thân sinh ra, mẫu thân chính là đố kị phụ thân thích dì nương, phụ thân vì dì nương không còn nữa, đau lòng quá độ mới qua đời, trong lòng mẫu thân, dì nương chính là người hại chết phụ thân, cho nên mẫu thân thường nói hồng nhan hoạ thuỷ, nàng xinh đẹp như thế, mẫu thân nhìn liền tức giận, nhất định muốn nàng trang điểm thành bộ dạng này.”
Nghe thấy lời này của Từ Tùng Nguyên, mặt của Hàng thị đột nhiên đỏ lên, lão gia xưa nay chưa từng khen bà ấy xinh đẹp.
“Rốt cuộc còn hay không?” Từ Tùng Nguyên thấp giọng nói, “Nếu có lấy ra để ta xem xem.”
Hàng thị không ngừng nhìn ra ngoài, lâu như vậy nha hoàn cũng không dám bưng nước vào cửa nhất định là cho rằng bà ấy và lão gia đang...
Hôm nay lão gia đúng là hại chết bà ấy rồi, để mẹ biết, lại là một tội danh không biết liêm sỉ, không hiểu lễ giáo.
“Còn,” Hàng thị nhẹ giọng nói, “Thiếp cất một bức, đặt ở phía sau bức 《Bát Nguyệt Thiếp》 lão gia viết.”
Hàng thị bĩu bĩu môi về phía thư phòng: “Ở ngay bên đó, người trong nhà đều biết lão gia yêu thích bức tranh chữ đó, không ai lấy ra xem.”
Từ Tùng Nguyên không nói chuyện nữa, vội cầm đèn đi thẳng tới thư phòng, Hàng thị chỉnh lại tóc cũng đi theo tới.
Cho hạ nhân lui ra ngoài, Từ Tùng Nguyên mới từ từ mở bức tranh trong tay ra, sau đó từ trong lỗ trống trang trí cẩn thận moi ra một bức tranh nhỏ dài một thước.
Nhìn thấy vật cũ, Từ Tùng Nguyên không cầm được thở dài.
Bức tranh này vẫn là của Ninh Vương, lúc đó giấu ở trong khuê phòng của A Tịnh, Ninh Vương dù ngốc, nhưng lại bỏ công sức vào thư hoạ, nguệch ngoạc vài nét là có thể móc ra truyền thần, càng đừng nhắc tới sự đẽo gọt tỉ mỉ như vậy.
Từ Tùng Nguyên cầm bức tranh lên, soi đèn nhìn kĩ, ánh mắt dần dần phát sáng: “Giống, đúng là rất giống, không phải hình tượng mà là thần thái.”
“Đôi mắt đó, đường nét đó thật sự giống, nếu lớn thêm vài năm nói không chừng sẽ càng giống.”
Hàng thị ù ù cạc cạc: “Lão gia, người rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”
Từ Tùng Nguyên hồi lâu mới đặt tranh xuống, kích động vừa nãy dần dần dịu lại, trở thành sự u sầu nhàn nhạt, ông ấy thở dài thu lại tranh, sau đó cùng Hàng thị về nội thất nói chuyện.
“Ý ta nói, Cố Lang Hoa trông hơi giống A Tịnh, không biết có phải ảo giác không, ta cảm thấy Cố Lang Hoa chỗ nào cũng có chút tương tự.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...