Dạo Bước Phồn Hoa

Cả người Ninh Vương phi trông vô cùng điên cuồng, dường như muốn bộc phát hết sự ấm ức trong nhiều năm qua.

Nàng ta nhìn Ninh Vương một cách bi ai: “Cho nên ngài chỉ cần phạm một chút sai lầm cũng bị người ta chê cười, bất luận là ở trong cung hay là ngoài cung, chỉ cần ngài đi dự yến, nhất định sẽ trở thành trò cười trong miệng mọi người, Hoàng thượng có thể trách mắng ngài trước mặt văn võ bá quan, đến một thái giám nhỏ nhoi cũng dám trêu đùa ngài, thiếp muốn mở hai cửa tiệm ở phố đông, phiếu hành trong kinh lại không dám cho chúng ta mượn bạc.”

“Những thúc thúc, bá bá đó của ngài mở hết tiệm gạo này tới tiệm gạo khác, hết người này tới người kia ngồi buôn bán bút mực, có bao nhiêu thứ là từ nội khố của Hoàng thượng chảy ra, họ cũng dám bán, đâu có ai bị trách phạt. Thiếp không muốn ra ngoài dự tiệc, vì chỉ cần thiếp đi rồi, những chủ đề đó liền xoay quanh phu thê chúng ta.”

“Vương gia, chắc ngài không biết đâu, còn có người muốn giới thiệu tiểu quan1 quán cho thiếp, để thiếp sinh con nối dõi cho Vương gia,” Ninh Vương phi bỗng bật cười, “Ngài nói có nực cười không.”

1 Thời xưa có kỹ nữ chỉ gái bán xuân, nên tiểu quan chỉ trai bán sắc.

Hoàng đế cũng không nhẫn nhịn được nữa: “Đúng là điên rồi.” Nữ nhân này điên rồi, lại dám nói ra những lời đê hèn như vậy ở đây.

Ninh Vương phi lại như đã không còn bận tâm gì nữa: “Hoàng thượng, thiếp biết những lời này ngài không thích nghe, ai chẳng thích bắt nạt kẻ yếu, Thái tử gia làm ra việc như thế, cũng không thấy người truyền Thái tử phi tới nhận tội, thiếp chẳng qua là muốn tiếp nhận thương đội trong tay Thái tử đã bị người thẩm vấn trước mặt mọi người, chụp lên đầu cái mũ mưu phản thế này.” Ninh Vương phi nói rồi kéo Ninh Vương, “Hoàng thượng người nhìn xem, huynh đệ này của người có tư cách mưu phản sao? Ai có thể mưu phản với một Vương gia ngốc?”

“Người có tin không, chuyện buôn bán trong tay Thái tử, cứ coi như thiếp không tiếp nhận, cũng sẽ có người làm, những quan to hiển đạt đó, những hoàng thân quý trụ đó, họ đều sẽ làm, dù ngài biết, cũng sẽ không gọi họ tới mắng, cùng lắm là giao cho trong tộc xử trí, vì hoàng thất nhất định phải có tôn nghiêm của hoàng thất.”

“Chúng thần không có, ngoài có thể dễ dàng bị ngài nhận định mưu phản ra, thì chúng thần căn bản không phải hoàng thất.”

Ninh Vương phi nói rồi nhìn về phía Hàn Chương, “Nhị ca, có phải huynh cũng coi thường muội không?”

Hàn Chương mím chặt môi.


“Đây không phải lỗi của muội,” Ninh Vương phi như tự nói một mình, “Cũng không phải lỗi của Vương gia, là thế đạo này, xưa nay đều là trèo cao đạp thấp, có quyền có tiền thì sẽ được mọi người tôn kính yêu mến, không có quyền không có tiền sẽ bị người ta bắt nạt, hoàng gia càng là như vậy, căn bản không có tình huynh đệ.”

Ninh Vương phi nói rồi đứng lên: “Quân bảo thần chết, thần không thể không chết, phụ bắt tử vong, tử không thể không vong, thiếp sai rồi, chỉ xin Hoàng thượng đừng liên luỵ Ninh Vương, đừng liên luỵ người bên cạnh nữa...” Ninh Vương phi nói xong liền xông về phía cây cột bên cạnh.

Biến cố như vậy lại khiến tất cả mọi người đều không thể ngờ tới.

“Kéo nàng ta lại, mau kéo nàng ta lại.” Hoàng đế lập tức hét lớn.

Hàn Chương xông ra trước, Lưu Cảnh Thần đứng gần Ninh Vương phi nhất đã kéo được cánh tay của Ninh Vương phi, nhưng Ninh Vương phi đã dùng hết toàn lực, Lưu Cảnh Thần không nắm được tuột tay.

“Cốp” một tiếng, Ninh Vương phi va vào cột, sau đó cả người ngã xuống.

Hàn Chương chỉ kịp đỡ Ninh Vương phi ngã xuống vào trong lòng, rất nhiều máu tươi theo đỉnh đầu của Ninh Vương phi chảy xuống, rơi trên y phục của Hàn Chương.

“A Nguyễn, A Nguyễn,” Ninh Vương bị kinh hãi, đứng ngẩn ra đó, “A Nguyễn, A Nguyễn, nàng đang làm gì vậy, nàng đang làm gì vậy, nàng... nàng... nàng...” Ninh Vương đứng nguyên tại chỗ run cầm cập.

Nội thị gọi người đi truyền Ngự y, trong đại điện đột nhiên loạn cào cào.

Hoàng đế há hốc mồm miệng đứng ở đó, hắn còn chưa nhìn thấy cảnh như vậy bao giờ.

“Hoàng thượng,” Lưu Cảnh Thần nói, “Hay là bảo người đem Ninh Vương phi tới Từ Ninh Cung đi, ở đây trị thương không tiện.”


Một nội trạch phu nhân như Ninh Vương phi, vốn không nên xuất hiện ở Cần Chính Điện, nếu vừa nãy Hoàng đế chịu nghe Lưu Cảnh Thần khuyên, thì sẽ không có kết quả như thế này.

Ninh Vương phi đây là không thể chịu nhục tự kết liễu tại đây, nếu nàng ta thật sự chết ở Cần Chính Điện, Hoàng thượng sau này sẽ mang tội danh ép chết em dâu.

Nhưng mọi chuyện đã không kịp rồi.

Vết thương của Ninh Vương phi không thể tuỳ tiện di chuyển.

Hoàng đế thoáng chốc trở nên luống cuống, quay đầu dặn dò Nội thị: “Mau... mau tới Từ Ninh Cung tìm Thái hậu tới.”

Ngự y chạy thẳng vào đại điện, nhìn thấy tình hình này sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Quốc công gia,” Ngự y nói, “Người đặt Vương phi lên giường phòng bên đi, chúng thần phải lập tức cầm máu cho Vương phi.”

Hàn Chương ngẩn ra làm theo dặn dò của Ngự y, ánh mắt hắn trước sau vẫn luôn ở trên khuôn mặt nhợt nhạt đó của Ninh Vương phi.

Đây là muội muội của hắn, muội muội từ nhỏ đi theo sau hắn, trên đường về kinh, hắn đã nghe Bùi Khởi Đường nói việc của Phủ Ninh Vương, hắn vốn đã quyết định, bất luận Hoàng thượng trừng phạt A Nguyễn thế nào, hắn đều sẽ không cầu xin giúp nàng.

Nhưng hôm nay, nhìn nàng đập đầu vào cột trước mặt mình như vậy.


Trái tim hắn đột nhiên nhói đau, suy cho cùng không thể không có chút động lòng nào, vì A Nguyễn là muội muội ruột của hắn, sao hắn có thể mở trừng mắt nhìn nàng chết như vậy.

Hàn Chương quyết định, quay người đi về phía Hoàng đế, từ từ quỳ xuống: “Vi thần thay Ninh Vương phi xin ân điển, xin Hoàng thượng phái người tra rõ việc này, nếu Ninh Vương phi không hề có ý mưu phản... thì xin tha cho nàng một mạng.”

Mưu phản.

Hai chữ này ở trong mồm Hoàng đế bản triều là cơm bữa hàng ngày.

Từ Huệ Vương tới Khánh Vương, hàng nghìn tính mạng bị cuốn vào trong vụ án mưu phản.

Đặc biệt là Đông Bình Trưởng Công chúa vừa tra ra việc Khánh Vương mưu phản có bí ẩn khác... Hoàng đế có loại cảm giác như mua dây buộc mình.

Mắt Bùi Khởi Đường loé lên, thời cơ đã qua không thể nào có lại nữa, loạt lời nói này của Ninh Vương phi lại ép Hoàng đế không có đường để lui.

Hoàng đế nhất định không đồng ý bị người ta chỉ trích, tuỳ ý giết chết huynh đệ.

“Hoàng thượng,” Bùi Khởi Đường nói, “Vi thần xin triệt để tra xét vụ án Khánh Vương mưu phản và vụ án Phủ Ninh Vương.”

Mắt Hoàng đế nheo lại.

Bùi Khởi Đường lại là người biết xem xét thời thế, nếu hắn không sai người triệt để tra xét vụ án mưu phản, việc hôm nay truyền ra ngoài, những Ngự sử Ngôn quan đó nhất định tham tấu không ngừng, hắn cũng không thể giao phó cho chỗ Thái hậu.

Chi bằng giao việc này cho người đáng tin đi làm.


Bùi Khởi Đường hiển nhiên là ứng cử viên thích hợp.

Hoàng đế gật đầu: “Vậy thì giao cho Bùi ái khanh, sẽ cùng Hình bộ, Đại Lý tự triệt để tra xét, phàm là người có liên quan tới vụ án này, nhất định phối hợp tra án, không được có sơ xuất.”

Bùi Khởi Đường từ từ cúi người: “Vi thần lĩnh mệnh.” Hắn đi tra xét, hắn sẽ từ từ tra rõ mười mươi, bắt toàn bộ người phía sau ra, ngày nào đó Hoàng thượng nhất định sẽ hối hận đã giao cho hắn việc này.

Bùi Tư Thông nhìn qua, Bùi Khởi Đường đứng ở đó, khí chất tao nhã, trên mặt đã có phong thái khiến người ta kính nể.

Hồi lâu Ngự y từ phòng bên đi ra bẩm báo: “Máu của Vương phi tạm thời cầm lại rồi.”

Hoàng đế nói: “Có thể giữ được tính mạng không.”

Ngự y vội cúi người: “Lúc này còn chưa thể phán đoán được...”

Trong phòng bên thoáng truyền tới tiếng khóc của Ninh Vương, âm thanh đó kiềm chế mà đau thương, khiến người ta nghe mà xót xa.

Ai cũng biết, không có Lưu Cảnh Thần kéo một cái đó, Ninh Vương phi có thể thật sự phải chết ở đây.

Thường An Khang lên trước nói: “Nhân lúc Vương phi hiện giờ thương thế ổn định, sai người chuyển cả chiếc giường này tới Từ Ninh Cung, như vậy Ninh Vương phi có thể ở Từ Ninh Cung dưỡng thương.”

Hoàng đế nói: “Lập tức đi làm, nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy ra sơ suất nữa.”

Vốn là tiệc mừng công, không ngờ liên tục gây ra nhiều việc như vậy, Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Đều lui ra đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui