Dạo Bước Phồn Hoa

Cạnh giường há có thể để người khác ngủ say.

Cho nên thái độ của Đông Bình mới như thế, bất kể ai cũng không thích bị người ta tính kế, đặc biệt là Đông Bình vừa mới nắm giữ đại quyền Tây Hạ.

Thái hậu nói: "Ngươi muốn làm Hoàng hậu nhiếp chính của Đại Tề, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó không."

Thái hậu đứng lên muốn đi ra khỏi phòng, bộ dạng không đếm xỉa tới Ninh Vương phi, Ninh Vương phi đột nhiên kinh hãi, vội bò tới ôm lấy chân Thái hậu: "Mẫu hậu, nhi thần sai rồi, nhi thần sai rồi, nhi thần làm như vậy đều là vì Vương gia, nhi thần không muốn để Vương gia giống như... giống như Khánh Vương gia... Nhi thần thật sự không có suy nghĩ khác."

"Mẫu hậu, xin mẫu hậu cứu nhi thần, nhi thần biết lỗi rồi."

Thái hậu nhìn Ninh Vương phi: "Ngươi xuất thân từ phủ Vinh Quốc Công, nên có khí độ như hai huynh trưởng ngươi, nên Ai gia mới chọn hôn sự này, Ninh Vương ngốc nghếch, nếu ngươi có thể quản được phủ Ninh Vương, các ngươi cũng sẽ làm một cặp phú quý nhàn rỗi. Là cái gì khiến ngươi có tự tin như thế, cảm thấy mình có thể kiểm soát tất cả, đùa bỡn tất cả trong lòng bàn tay?"

Thái hậu khom lưng, nhẹ giọng nói: "Dù ngươi thành công cắm được tai mắt ở Tây Hạ, tiếp theo ngươi muốn làm thế nào? Tìm thời cơ thích hợp, mượn binh mã của Tây Hạ và ca ca ngươi mưu phản sao? Hay là tìm một đội thị vệ làm cung biến, giết luôn Hoàng đế trong hoàng cung."

"Sao ngươi biết Ai gia nhất định sẽ đứng về phía ngươi? Hai người đều là con trai đích thân ta sinh ra, Ai gia dựa vào cái gì giết một người, lập một người. Ninh Vương làm Hoàng đế, ngươi muốn làm Hoàng hậu nắm quyền sao?Ngươi mà cũng xứng ư?"

Thái hậu đạp một cước, Ninh Vương phi đột nhiên ngã lăn ra.

Ninh Vương phi ngây ra đó, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống.

Phong ba bão táp đột nhiên giáng xuống đầu, doạ cho nàng ta một trận. Nàng ta thật sự sợ hãi, nàng ta không ngờ Thái hậu sẽ nổi trận lôi đình như vậy, không bảo vệ họ chút nào.


Hoàng thượng và Thái hậu đấu nhau lợi hại như thế, dù thế nào đi nữa họ cũng là ở bên phía Thái hậu, cứ coi như xảy ra chuyện, Thái hậu cũng nên che đậy cho họ, nhưng nàng ta quên rồi, nếu thật sự đâm tới Hoàng thượng, đầu tiên Thái hậu phải bảo vệ bà ấy trước, không thể xung đột chính diện với Hoàng thượng.

Tuyệt đối không thể lo cho nàng ta được.

...

Thái hậu đi tới nội điện, dặn dò Trình Nữ quan: "Trông coi Ninh Vương phi, bảo nàng ta tự mình nghĩ cho kĩ, giờ nên làm thế nào mới được."

Trình Nữ quan đáp lại một tiếng, nếu bị Hoàng thượng bắt được điểm yếu, Hoàng thượng nghi ngờ phủ Ninh Vương, về sau đừng nói Ninh Vương phi mà ngay cả Ninh Vương cũng không được sống tốt, bà ta đột nhiên cảm thấy bi ai cho Ninh Vương phi, nếu việc này bị Ninh Vương phi làm được rồi, Thái hậu sẽ xử trí thế nào?

Có thuận nước đẩy thuyền để phủ Ninh Vương tiếp tục làm vậy không, Thái hậu chọn trúng Mẫn Giang Thần, lẽ nào không có lòng riêng sao?

Nếu là Đông Bình Trưởng Công chúa trước kia, có lẽ sẽ che đậy cho phủ Ninh Vương, nhưng Đông Bình hiện giờ là Thái hậu của Tây Hạ, quyền lợi bà ta nắm trong tay không cho phép làm như vậy.

Suy cho cùng quyền lợi sẽ thay đổi tất cả mọi thứ.

Ninh Vương phi không phải không đủ thông minh, chỉ là còn chưa ý thức được sự tàn khốc của quyền lợi, tự cho mình là đúng đi làm con tốt qua sông.

Thái hậu lắc lắc đầu: "Ai gia cũng không ngờ, Đông Bình đã có thủ đoạn như vậy."

Nhưng, không có thủ đoạn như vậy, sao có thể trị vì quốc gia, Đông Bình cũng không còn là đứa trẻ có thể nghe mẫu thân khuyên bảo là thay đổi cách nghĩ nữa.


Bà nên cảm thấy mừng vui hay là thất vọng?

Trình Nữ quan về lại tiền điện, Ninh Vương phi đã ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ gì, Trình Nữ quan bưng một tách trà nóng tới: "Vương phi, lát nữa Hoàng thượng nhất định sẽ truyền người, người phải chuẩn bị tốt, người cũng đừng trách Thái hậu, người cũng biết quan hệ của Thái hậu và Hoàng thượng, Thái hậu lúc này nói đỡ cho người, e là Hoàng thượng càng sẽ ghi hận phủ Ninh Vương."

Nói dứt lời Trình Nữ quan chuẩn bị lui ra, lại bị Ninh Vương phi kéo lại: "Phiền ma ma ở trước mặt Thái hậu xin tha thứ cho ta, ta cũng là nhất thời hồ đồ, ta thật sự không ngờ việc này có thể có sơ suất, ta không có hại người, chẳng qua là muốn lấy lòng Đông Bình Trưởng Công chúa mà thôi."

Trình Nữ quan nói: "Những điều người nói nô tì đều tin, nhưng người phải khiến Hoàng thượng tin, không có sự trả công vô duyên vô cớ, người làm nhiều việc như vậy, sao có thể không cầu điều gì chứ? Ngươi muốn cầu gì?"

Cả người Ninh Vương phi đổ từng trận mồ hôi lạnh.

Lời của Trình Nữ quan đung đưa bên tai nàng ta, nước trà trước mặt đã hết sạch, không có ai tiếp trà cho nàng ta nữa, nàng ta từ một Vương phi cao cao tại thượng thoáng chốc rơi xuống trở thành một tội nhân.

Một bước đi sai, bước nào cũng sai.

Nhưng nàng ta không hiểu, rõ ràng sắp xếp tốt như vậy mà? Mẫn Giang Thần có thể gả tới Tây Hạ, âm mưu của Thái tử bị vạch trần, Đông Bình Trưởng Công chúa sẽ lén giao hảo với phủ Ninh Vương. Vốn là việc mọi người đều vui, vì sao lại thành kết quả này.

Trời sụp xuống rồi, không ai giúp nàng ta chống.

Nàng ta không thể ở mãi trong Từ Ninh cung không đi ra ngoài, nàng ta tất nhiên phải đối diện với Hoàng đế, đối diện với trừng phạt.


Ca ca có thể cứu nàng ta không? Lát nữa ca ca biết việc này sẽ làm thế nào?

Nàng ta cho rằng Thái hậu suy cho cùng sẽ trở lại, nhưng Thái hậu cứ như vậy một đi không trở về.

Nước mắt rơi cạn rồi, còn lại chỉ là sự sợ hãi, một loại sợ hãi không biết phải làm sao.

"A Nguyễn, nàng làm sao thế?"

Tiếng nói của Ninh Vương vang lên bên cạnh.

Ninh Vương phi ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Ninh Vương.

"A Nguyễn."

A Nguyễn, sau khi Ninh Vương thành thân luôn gọi nàng ta như vậy, trước mặt mọi người gọi vậy, lúc riêng tư cũng gọi vậy, bất luận nàng ta uốn nắn Ninh Vương thế nào cũng không hiểu, loại xưng hô thân mật này chỉ có thể nói khi hai vợ chồng ở bên nhau, ở bên ngoài ngài ấy nên gọi nàng ta là "Vương phi".

Nhưng giờ, tiếng gọi này lại khiến nàng ta cảm thấy được sự ấm áp.

"A Nguyễn, nàng sao rồi? Sao nàng... lại khóc rồi."

"Vương gia," Ninh Vương phi càng nấc lợi hại hơn, "Sau này e là thiếp không thể hầu hạ Vương gia nữa... "

Ninh Vương kinh ngạc, "Rốt cuộc sao rồi? Có phải ta đã làm sai ở đâu không?"

Ninh Vương phi lắc lắc đầu: "Là thiếp sai, thiếp đã làm việc sai trái, Hoàng thượng và Thái hậu sẽ phạt thiếp."


Ninh Vương dường như thoáng chốc hiểu ra, "Hoàng thượng muốn nàng tới Cần Chính Điện, có phải huynh ấy muốn phạt nàng? Nàng đã làm việc gì?"

Dù nàng ta nói một lượt từ đầu chí cuối, cũng không chắc Ninh Vương hiểu rõ ngọn nguồn bên trong.

Ninh Vương phi lắc lắc đầu.

Ninh Vương đột nhiên đứng thẳng lưng: "A Nguyễn, nàng giết người sao?"

Ninh Vương phi lắc lắc đầu, "Không có... thiếp... " Trong lòng Ninh Vương, giết người có thể là tội lớn nhất rồi thì phải, là hoàng thân quốc thích, giết người còn có thể được tha thứ, nhưng tranh quyền bị phát hiện rồi, chính là đi tới con đường chết.

Ninh Vương thở phào, "Vậy ta cầu xin Hoàng thượng thay nàng, sau đó nhận lỗi, để họ tha thứ cho nàng lần này, rồi chúng ta liền về phủ."

Đâu có đơn giản như vậy.

Nếu tất cả đều có thể dễ như vậy thì tốt rồi.

Trong lòng Ninh Vương phi u ám nghic, "Lần này Vương gia không giúp nổi thiếp."

"Có ta ở đây," Ninh Vương nghiêm túc nói, "Ta đi nói với họ, ta đi xin hoàng huynh và mẫu hậu, A Nguyễn nàng yên tâm, nếu họ còn oán nàng, ta sẽ quỳ ở ngoài Cần Chính Điện không đứng lên."

Ninh Vương phi cay cay mũi, nước mắt nhanh chóng tuôn ra, dù Vương gia thế đơn lực mỏng, nhưng lại nguyện ý quỳ xuống vì nàng ta. Họ nói đúng, nàng ta gả cho một Vương gia ngốc, nhưng tới lúc then chốt, chỉ có Vương gia này một lòng bảo vệ nàng ta, muốn cứu nàng ta.

Nàng ta không thể để phủ Ninh Vương rơi vào nguy hiểm, nàng ta không chịu được Vương gia bị trách phạt, chuyện quan trọng nhất là, nếu Vương gia có chuyện, còn có ai có thể lo cho nàng ta nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui