Tim Lang Hoa bỗng đập nhanh hơn.
Cố lão thái thái gật đầu: "Dù con không nói, ta cũng muốn từ bỏ hôn sự này." Những ngày này, bà đã suy nghĩ rất nhiều, nguyên nhân hậu quả bày ra trước mắt, hai nhà Cố, Lục không thể kết thân, đặc biệt là Thế Hoành đã trở về, chuyện của Hứa thị và Lục Văn Hiển khiến Thế Hoành không thể đối diện với người nhà Lục gia, càng không thể không có khúc mắc với Lục Anh.
Cố lão thái thái cầm lấy tay Lang Hoa: "Ta biết con cảm thấy Lục Anh rất tốt, nhưng đây là chuyện kết thân của hai nhà, với phẩm chất như Lục gia, chúng ta không thể tiếp tục dính líu đến họ, hơn nữa con có thù với Vương gia, nếu gả đến Lục gia ta thực sự không yên tâm, sống chung với người căm ghét con, thời gian dài sẽ khiến con mệt mỏi, con không thể suốt ngày lo giải quyết mối quan hệ này, càng không cần vì Lục Anh mà phải gánh vác mọi chuyện."
"Trừ phi, con thích Lục Anh đến mức không từ bỏ được," Cố lão thái thái nhẹ nhàng nói, "Trước mặt ta và phụ thân con, con hãy cho ta biết, con có thích Lục Anh đến mức đó không?"
Nàng có thực sự thích Lục Anh đến mức đó không?
Bản thân nàng cũng không trả lời được.
Một người ở bên cạnh lo lắng cho nàng nhiều năm như vậy, tình cảm này thật khiến nàng khó từ bỏ.
Cố Thế Hoành nói: "Bây giờ không còn như lúc trước nữa, trước kia hai nhà chúng ta là thông gia, nhưng bây giờ đã là kẻ thù. Con nghĩ xem, con sẽ phải phụng dưỡng Lục lão thái gia, Lục lão thái thái và Vương thị, mọi thứ của con đều sẽ liên quan đến họ, những chuyện xấu mà họ làm nhất định cũng sẽ liên lụy đến con."
Câu nói này dường như khiến lòng Lang Hoa trở nên kích động.
Bây giờ đã không còn như trước, nàng cứ luôn dùng tình cảm của lúc trước để cân nhắc mối quan hệ với Lục Anh, nếu bỏ qua kiếp trước mà tất cả mọi người đều không biết đó, nàng đã có thể sớm cắt đứt với Lục gia.
Nàng sẽ không còn là người mù lòa, cũng không cần nương tựa Lục Anh, nếu đặt tình cảm kiếp trước vào kiếp này, sẽ chỉ tồn tại nhiều mâu thuẫn hơn mà thôi.
Ví dụ như tổ mẫu, phụ thân, Cố gia và Lục gia.
Cố lão thái thái nắm chặt tay Lang Hoa: "Sao tay lại lạnh thế này."
Bàn tay ấm áp của tổ mẫu nắm lấy tay nàng, dường như muốn truyền hết sự ấm áp lên người nàng.
Cố lão thái thái nói: "Rốt cuộc Lục Anh đã làm gì khiến con cảm động?"
Lang Hoa cẩn thận nhớ lại tất cả mọi chuyện kiếp này: "Khi Trấn Giang xảy ra chiến sự huynh ấy ở lại Trấn Giang."
Cố lão thái thái gật đầu: "Là vì nó muốn thể hiện hết bản thân mình trước mặt người trong tộc, vì thế mà một đứa con của vợ lẽ như nó mới có tiếng nói trong tộc, điều này không liên quan gì đến con."
Lang Hoa liền nói: "Khi Hứa thị và Lục Văn Hiển bị bắt, là huynh ấy đến báo tin cho con."
Cố lão thái thái giọng nhẹ nhàng: "Xem như nó có chút lương tâm. Nhưng Lục gia bọn họ hại chúng ta như vậy, xảy ra chuyện thế này, chỉ cần tâm nó còn ngay thẳng, thì chắc chắn sẽ làm như vậy, nếu không chẳng phải con sẽ càng không quan tâm nó sao."
Lang Hoa ngạc nhiên nhìn Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái nói: "Đây là chuyện rất bình thường. Con đến kinh thành, đi Tây Hạ, nó có đi cùng con không?"
"Lục Anh vội vã đi Thái Nguyên, nhưng chúng con chỉ gặp một lần, vì con muốn tìm phụ thân nên phải lập tức đến Ngân Châu, huynh ấy vì Minh Tiến sĩ nên muốn ở lại Thái Nguyên giúp huynh trưởng chuẩn bị quân tư."
Cố lão thái thái gật đầu: "Nó làm chuyện của nó, con làm chuyện của con đúng không? Hai người đã sớm không đi cùng đường, trước kia hai nhà kết thân là vì chúng ta đều ở Trấn Giang, bất luận là ứng phó thiên tai hay cùng chung hoạn nạn, hai nhà đều có thể trao đổi tin tức, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mối quan hệ mới vững chắc, chúng ta mới định ra hôn sự này, nếu là thông gia thì sẽ như người cùng một thuyền, bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng nhau ứng phó, nhưng hiện nay chúng ta và họ e là không cùng đường nữa rồi."
Cố lão thái thái nhẹ nhàng vỗ vào tay Lang Hoa, "Nếu phụ thân con đã trở về, mối hôn sự ràng buộc này có thể hủy bỏ rồi, để nó đỡ trở thành gánh nặng trong lòng con."
"Con người không thể để bị ảnh hưởng bởi quá khứ, phải học cách nhìn về phía trước, đợi con hủy bỏ hôn sự rồi, trút bỏ tất cả trách nhiệm sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn."
Lang Hoa im lặng lắng nghe.
Có lẽ quyết định của tổ mẫu và phụ thân là đúng đắn.
"Đi đi," Cố lão thái thái vỗ nhẹ Lang Hoa, "Về phòng nghỉ một lát, suy nghĩ cho kỹ."
Lang Hoa gật đầu rồi rời đi.
Nhìn theo bóng của Lang Hoa, Cố lão thái thái thở dài: "Năm đó hôn ước chỉ là nói miệng, không có văn thư ghi lại, chỉ mời Tam lão đến Lục thị tộc…"
Cố Thế Hoành trả lời: "Không biết Lang Hoa có đau lòng không nữa."
"Con bé đó," Cố lão thái thái nói, "Nếu nó thật sự không thể từ bỏ Lục Anh, dù con có hủy hôn ước thì cũng không ngăn được nó."
Với tính cách của Lang Hoa, khi đã quyết định rồi thì sẽ không từ bỏ.
Cố lão thái thái vẫn còn nhớ lúc nhắc đến Thái tử, mặt Lang Hoa vô cùng căm hận, trước mặt bà nói như đinh đóng cột nhất định sẽ lôi Thái tử xuống khỏi vị trí đó.
Lúc đó bà chợt có một loại ảo giác, dường như Lang Hoa trước mặt không còn là cháu của bà, mà là một quý nữ cao cao tại thượng.
Vì thế, không có hôn ước này, Lang Hoa sẽ càng tự do lựa chọn hơn.
...
Lang Hoa về phòng, nằm trên giường, toàn thân thả lỏng, thật là thoải mái, nhưng khi nghĩ đến Lục Anh nàng không kìm được khẽ chau mày.
"Tiểu thư," A Quỳnh cũng đã thay y phục đẹp đẽ, "Nước đã nấu xong rồi, người đi tắm rồi nghỉ sớm đi!"
Lang Hoa gật đầu: "A Mạc còn chưa về sao?"
"Vẫn chưa," A Quỳnh nói, "Chỉ đi đưa thư cho Mẫn đại tiểu thư, sao lại chậm chạp như vậy."
Không đợi nữa, Lang Hoa nói: "Ta đi tắm trước." Đường đi vô cùng vất vả, về đến nhà chỉ muốn ăn và đi tắm ngay.
...
Khi Mẫn Giang Thần đến, Lang Hoa vẫn chưa ra, A Quỳnh để Mẫn Giang Thần ngồi trong phòng: "Tiểu thư chúng tôi không biết Mẫn tiểu thư đến, người đợi một chút, A Mạc đã đi báo cho tiểu thư rồi…"
"Không cần giục muội ấy," Mẫn Giang Thần cười nói, "Ta đợi ở đây được rồi." Nàng vốn nên đến vào ngày mai, nhưng nghe tin Lang Hoa về thì không đợi được nữa, phải lập tức cùng A Mạc đến Cố gia.
"A Thần." Lang Hoa bước vào phòng.
Mẫn Giang Thần ngồi trên giường mang giầy thêu hoa lan xanh nhạt, mặt trắng bệch, mắt hiện lên vẻ buồn phiền, dáng vẻ rất tiều tụy.
Mẫn Giang Thần cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt Lang Hoa hồng hào, không hề giống như người vừa từ chiến trường trở về, tuy hơi gầy nhưng mặt tươi cười rạng rỡ. Tây Hạ là nơi khắc nghiệt, đừng nói là tiểu thư như bọn họ, cho dù là nam tử đã từng trải qua gió táp mưa sa, đến Tây Hạ rồi cũng sẽ trở nên tiều tụy.
Nhưng Lang Hoa căn bản không bị như vậy.
Nghĩ đến việc Lang Hoa đã trở về, nhưng nàng lại sắp ra đi, Mẫn Giang Thần vô cùng đau lòng, phút chốc không nói nên lời.
A Mạc thấy vậy vội lui ra ngoài.
Lang Hoa lấy khăn lau nước mắt cho Mẫn Giang Thần: "A Thần đừng khóc nữa, muội biết hết rồi, chuyện bọn họ muốn để tỷ đi Tây Hạ hòa thân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...