Trình Di cảm thấy một loại đau xót trong lòng.
Nếu như Tam gia thực sự thua ở phương diện này, sợ rằng nó sẽ ở trong lòng Tam gia lưu lại bóng ma to lớn.
Trình Di nói: "Tam gia nếu không tin lời của ta, đến khi Cố Lang Hoa trở về, ngài hỏi một chút liền biết," Nói rồi dừng một chút, "Cho nên, ngài cũng không cần lo lắng, người đi Tây Hạ hòa thân nhất định không phải là Cố Lang Hoa."
Cố Lang Hoa là nữ nhân có tâm cơ như vậy, làm sao có thể để cho bản thân mình bị vùi lấp ở Tây Hạ?
Nhưng thật ra Tam gia, nên vì bản thân mình mưu đồ thật tốt mới được.
Trước mắt Lục Anh là khuôn mặt tươi cười ấm áp của Lang Hoa, mỗi một lần nàng nhìn hắn thì ánh mắt mặc dù thản nhiên lại phảng phất có thể trực tiếp thấy đến trong lòng của hắn, giống như là một người làm bạn thật lâu, mặc dù là không nói lời nào, cũng có thể rõ ràng tâm tình lẫn nhau.
Cũng là bởi vì cái này, hắn mới có thể sẽ bắt đầu đối với nàng yêu thích, ở bên người nàng, hắn hình như luôn luôn có thể tạm thời quên đi oán hận, quên mất thân phận con vợ kế của hắn, khiến trên mặt hắn mỉm cười, thậm chí khiến hắn trong nháy mắt mê man, có thể không phải chỉ có quyền lực mới có cuộc sống vui sướng.
Mặc dù chỉ là ngắn ngủn một cái chớp mắt nhưng cũng đủ khiến cho hắn sửng sốt.
Thế nhưng Trình Di không có khả năng bịa đặt.
Những nghi ngờ kia cất giấu ở trong lòng hắn, nếu như cộng thêm Bùi Khởi Đường vậy thì đã giải thích dễ dàng, cho nên thân phận và địa vị của Bùi gia có thể giúp đỡ Lang Hoa làm thành việc này.
Như vậy Lang Hoa là hướng Bùi Khởi Đường mượn lực, hay là thật thích Bùi Khởi Đường?
Dù sao cứu Cố Thế Hoành trở về không phải là chuyện dễ dàng, Lang Hoa coi như tìm người hỗ trợ cũng là hợp tình hợp lý.
Nếu như không phải thì sao?
Nghĩ tới đây, tim của hắn liền nóng hừng hực đau nhức, phảng phất là thủy triều dâng trào, chậm rãi đem hắn nuốt hết, khiến hắn cảm giác được sự sợ hãi trước đây chưa từng có.
Lục Anh ho khan kịch liệt, hắn không có khả năng tin tưởng lời nói một bên của Trình Di, hắn nhất định phải tìm Lang Hoa hỏi rõ.
Hắn không tin Lang Hoa lại làm như vậy.
Lục Anh vẫn ho khan không ngừng, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến thanh âm gõ cửa, có người thấp giọng nói: "Lục Tam gia ở chỗ này sao?"
Lục Anh ngẩng đầu lên, nỗ lực để hô hấp mình ổn định, dần dần điều hòa hơi thở.
...
Người ngoài cửa còn muốn hô to lên nhưng cửa cũng đã mở ra, Lục Anh thẳng thắn đứng ngay ở nơi đó.
Từ Sĩ Nguyên nhìn Lục Anh sắc mặt tái nhợt không khỏi nói: "Hoàng ngự y thuốc dùng không tốt? Thế nào ho khan còn là lợi hại như vậy."
Lục Anh hành lễ hướng Từ Sĩ Nguyên, hai người đến trong phòng ngồi xuống, Từ Sĩ Nguyên lập tức đem bình sứ trong tay đưa cho Lục Anh, "Đây là ta mới từ Bách Thảo Lư mua được, nghe nói mỗi ngày ăn một ít rất nhanh thì sẽ khỏe."
Lục Anh nhìn bình sứ trên bàn, thuốc của Bách Thảo Lư hiện tại rất khó mới có thể mua được, từ trước Cố gia ở trong tay Cố Thế Hoành chẳng qua chỉ là một thương nhân thảo dược, đến khi Lang Hoa chưởng gia, đã đem tiệm thuốc mở đến kinh thành.
Ở trong lòng hắn càng bằng lòng Cố Lang Hoa chỉ là con gái một thân hào nông thôn có khả năng cùng thân phận con vợ kế này của hắn xứng đôi.
Lục Anh ho suyễn chỉ chốc lát, mỉm cười cảm tạ Từ Sĩ Nguyên: "Phiền hà Từ đại nhân, ta sẽ dùng đúng hạn, mong thời gian lên lớp sẽ khá hơn, miễn cho..." Vừa nói vừa ho khan hai tiếng.
"Khó khăn cho ngươi, lúc đầu ở Chân Định thì vất vả cực nhọc, lại gặp phải chuyện như vậy." Từ Sĩ Nguyên thở dài.
Lục Anh uống một ngụm thuốc, có một cỗ mùi vị lạ thấm vào ruột gan theo yết hầu mãi cho đến ngực, đem cảm giác đau rát lúc trước của hắn nhất thời áp chế xuống, làm hắn cảm thấy dễ chịu không ít.
Từ Sĩ Nguyên cẩn thận nhìn Lục Anh: "Thế nào, cảm thấy dùng hiệu quả không?"
Lục Anh gật đầu: "Rất thoải mái, thở sâu cũng dễ chịu rất nhiều."
"Hài tử này..." Từ Sĩ Nguyên nói đến đây gắng gượng dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Lục Anh, "Cũng không biết Cố Đại tiểu thư dùng cách gì, làm ra thuốc như vậy."
"Chắc là phương thuốc của dân tộc Hồi," Lục Anh ngẩng đầu, "Lang Hoa đối với ngôn ngữ Ba Tư, ngôn ngữ Tây Hạ đều cảm thấy rất hứng thú, cùng Hồ tiên sinh đồng thời góp nhặt rất nhiều phương thuốc dân tộc Hồi, mặt trên có đủ loại phương pháp bào chế dược liệu, các nàng đã đem phương pháp này dùng ở trên phương thuốc khác."
Kỳ thực rất nhiều nội tình hắn cũng không biết, Lang Hoa cùng hắn nói không nhiều lắm.
Từ Sĩ Nguyên phảng phất đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú, theo Lục Anh nói hỏi tới gốc: "Cố Đại tiểu thư là từ nhỏ liền thích xem sách dược lý? Ngôn ngữ Ba Tư, ngôn ngữ Tây Hạ của nàng là mời tiên sinh dạy? Trấn Giang là có một Thanh Tùng tiên sinh am hiểu phương diện này, có phải Cố gia mời hắn làm ghế khách hay không?"
Chuyện này Lục Anh cũng có chút mê muội, Cố Lang Hoa khi còn bé cũng không có học qua những thứ này, Cố gia chỉ là mời mấy người nữ tiên sinh dạy nàng biết chữ.
Hình như chính là sau lúc sinh bệnh, Lang Hoa lập tức liền cái gì đều biết.
Lục Anh nói: "Cố gia không có mời qua Thanh Tùng tiên sinh, quyển [Phương thuốc dân tộc Hồi ] kia mặt trên có thật nhiều tiếng địa phương Ba Tư, sợ rằng người bình thường cũng không hiểu nhiều lắm." Giống như phương thuốc Đại Tề truyền tới Tây Hạ, lang trung Tây Hạ nhìn chắc cũng là sẽ không dùng được, là cùng cái đạo lý này, kể cả Thanh Tùng tiên sinh cũng không nhất định dịch thông suốt.
Từ Sĩ Nguyên cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
"Như vậy," Ngón tay Từ Sĩ Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, một lát mới nói tiếp, "Cố Lang Hoa thực sự là được Dược Sư Ngọc Lưu Ly Quang Như Lai làm phép? Ta còn tưởng rằng, đây chỉ là đồn đãi..."
Lúc Lang Hoa khỏi bệnh giống như là thay đổi một bộ dáng mới, người thì vẫn là con người ấy, chỉ là tâm tư so với trước trưởng thành rất nhiều. Trí tuệ của nàng không giống như là một hài tử chừng mười tuổi, cặp mắt kia của nàng, giống như trải qua thế sự rộng lớn và bao dung. Tuy rằng bộ dáng tươi cười nhàn nhạt, lại có một loại tình cảm ấm áp chen lẫn ở trong đó, phảng phất bất luận hắn có lời gì đều có thể hướng nàng nói hết.
Trong lòng Lục Anh mơ hồ có chút đau đớn, nếu quả thật giống như Trình Di nói như vậy, Lang Hoa muốn gả cho Bùi Khởi Đường... Trong lòng hắn bỗng chốc có chút buồn bực: "Ta nghĩ cũng không phải Bồ Tát làm phép, mà là cố gắng của bản thân Lang Hoa, ta thường thường thấy nàng tay không rời sách, lần này đi Thái Nguyên cũng là rất khổ cực, ngài... Hẳn là thấy qua nàng đi!"
Lục Anh ngẩng đầu, thấy được cặp mắt kia của Từ Sĩ Nguyên có chút mờ mịt, ánh mắt lại có chút hoảng hốt, thế nhưng loại tâm tình này lóe lên rồi biến mất, lập tức bị che đậy qua.
Từ Sĩ Nguyên gục đầu xuống, phảng phất giống như là ở đó che lấp bí mật gì: "Ta chỉ là xa xa mà nhìn thoáng qua, cũng không có cùng nàng nói chuyện, một đứa bé có thể mang người đi chiến trường, thực sự thật không đơn giản, khi còn bé sợ rằng nhận rất nhiều đau khổ."
"Cố gia có phải hay không tình huống không tốt lắm, lúc Cố Thế Hoành rời nhà, nàng... Mẹ đẻ đối đãi nàng không tốt sao?"
Không biết vì sao Từ Sĩ Nguyên đối với Lang Hoa cảm thấy hứng thú như vậy, Lục Anh ánh mắt lóe lên: "Từ đại nhân có phải nghe nói gì đó hay không?"
Từ Sĩ Nguyên gật đầu: "Ta chỉ là rất cảm động, Lang Hoa một đứa bé, có thể làm được chuyện người thường không làm được. Lúc ta đi tới kinh thành, nghe nói rất nhiều chuyện của Cố Lang Hoa, mẹ đẻ của nàng Hứa thị, vậy mà cấu kết bọn trộm cướp và Thẩm Xương Cát làm hại nhà chồng, hiện nay bị giam ở trong đại lao Hoàng Thành Ti."
Ngay cả Lục Anh cũng không nghĩ tới bị Cố gia trục xuất khỏi gia môn, Hứa thị thiếu chút nữa bị Lục Nhị thái thái bắt kẻ thông dâm vậy mà đi tới kinh thành, hơn nữa cùng Thẩm Xương Cát bị nhốt vào cùng một chỗ đại lao Hoàng Thành Ti.
Đây là chuyện nhà của Cố gia, Lục Anh không muốn nói chuyện nhiều: "Chuyện này ta cũng không phải quá rõ ràng."
Từ Sĩ Nguyên gật đầu, "Từ từ sẽ đến, tương lai các ngươi đều có thể tốt," nói rồi hắn từ trong tay tiểu tư nhận lấy mấy cuốn sách đưa cho Lục Anh, "Ta trước đây thi mặc dù là khoa Tiến sĩ, đối với Minh Kinh cũng có nghiên cứu, đây là năm đó ta ở Quốc Tử Giám theo Tiến sĩ học một năm Minh Kinh lưu lại lời chú giải, ngươi có thể nhìn một chút làm tham khảo."
Lục Anh cầm mở trước mắt "Thiếp kinh", thấy bên trong dùng chữ nhỏ chi chít viết chú giải.
"Lập tức sẽ phải vào thi, mấy ngày này không cần nhớ nhiều lắm," Từ Sĩ Nguyên nói, "Với phán đoán của ta, ngươi năm nay chắc chắn sẽ thi đậu, tương lai ở kinh thành mưu cầu một cái chức vị, mua một tòa nhà đàng hoàng, là có thể đi theo Cố gia cầu hôn, năm đó ta cũng vậy, từng bước một đi tới thế này."
Lục Anh ở Thái Nguyên thì cũng cảm giác được Từ Sĩ Nguyên đối với hắn có ý tốt, giống như là trưởng bối trong nhà, rất cẩn thận suy nghĩ vì hắn.
Từ Sĩ Nguyên tại sao phải đối với hắn tốt như vậy, thực sự cũng là bởi vì nguyên nhân là Minh Tiến sĩ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...