Dạo Bước Phồn Hoa

Hứa thị cắn cắn môi nhìn về phía Lục Văn Hiển, “Ông tới đây, ta có lời muốn nói với ông.”

Lục Văn Hiển vô cùng đắc ý, bộ dạng nhếch nhác của Hứa thị khiến trong lòng ông ta nảy sinh vài phần vui sướng. Nhiều năm như vậy bị Hứa thị sai bảo, giờ cuối cùng tới lượt Hứa thị tới xin ông ta rồi, người của Lục gia hễ làm ầm lên, Hứa thị không có đường lui, tất nhiên phải nương thân vào ông ta.

Lục Văn Hiển ưỡn mặt cười, “Bà nói đi, bà nói gì ta cũng đồng ý.”

Hứa thị nhẫn nhịn sự căm ghét đối với Lục Văn Hiển trong lòng, nhượng bộ, “Trong tay ta có mấy cửa tiệm ông cũng biết, nếu ông có thể che giấu được việc hôm nay, những cửa tiệm đó chính là của ông rồi.”

Lục Văn Hiển đảo đảo mắt, “Bà gả cho ta, những cửa tiệm đó cũng trở thành của hồi môn...”

“Không thể nào,” Hứa thị nhíu mày, “Gây ra chuyện như vậy, ta cứ coi như muốn gả cho ông, bất luận là Lục gia hay là Hứa gia đều không thể đồng ý.”

“Là muốn tiền, hay là hai tay trống không, ông tự tính đi.”

Bên ngoài một phen hỗn loạn, trước mắt là khuôn mặt giận dữ của Hứa thị, Lục Văn Hiển có vài phần thanh tỉnh.

Hứa thị tiếp tục nói: “Ông mới tới Hàng Châu làm quan, không có bất cứ công tích nào, lại gây ra trò cười trong hiếu kì. Ông cũng biết Mẫn Hoài là người thế nào, chỉ cần hắn ở Giang Chiết một ngày, ông sẽ không có cơ hội lật mình.”

Hứa thị lạnh nhạt nói: “Lại nói, ông bị Vương thị nắm được điểm yếu, không thể hưu bà ta về nhà, ông muốn để ta làm thiếp cho ông hay sao? Ta không phải nha hoàn nô tì ông mua về, không có khả năng tuỳ tiện để ông mang về. Ta phạm lỗi, xử lý ta là trong tộc Hứa thị. Vương thị làm chuyện này lớn như vậy, Hứa gia vì thể diện, nhất định sẽ ép chết ta,” Nói tới đây bà ta rưng rưng rơi lệ, “Ta đã không thể sống tới được ngày mai rồi.”

Lục Văn Hiển thấy nước mắt của Hứa thị liền tâm thần hoảng hốt, hắn không muốn Hứa thị chết, đều là tiện nhân Vương thị đó tra được tới đây.


Vừa nãy hắn quá đắc ý, lại quên mất Hứa thị là phu nhân chính thức của người ta, không giống với những kỹ nữ và hạ nhân đó, không thể tuỳ theo hắn làm chủ.

Lục Văn Hiển thoáng chốc hoảng loạn, “Vậy nên làm thế nào?”

...

Cửa lớn Hứa gia đã bị Lục gia đập ra.

Hứa lão thái thái nghe thấy vô cùng kinh ngạc, “Sao có thể có chuyện này, tiểu thư của Hứa gia chúng ta đang ở trong phòng yên lành, ta thấy Lục gia là mắc bệnh thần kinh, mới có thể đổ oan chúng ta như vậy.”

Sắc mặt Hứa nhị thái thái vô cùng khó coi, “Mẹ, cô mẫu không ở trong nhà, con đi xem rồi, xe ngựa thường ngày cô mẫu dùng và hạ nhân bên cạnh đều không ở nhà, chả lẽ là...”

Chả lẽ người mà Lục gia nói đó chính là cô mẫu.

“Không thể nào,” Sắc mặt Hứa lão thái thái trầm lại, “Tiểu cô con thủ goá nhiều năm như vậy, trước cửa luôn thanh tịnh, ai không biết thanh danh của nữ nhi Hứa gia chúng ta. Cố gia vu hại tiểu cô con cũng đành, lẽ nào con còn muốn hắt nước bẩn lên người nó.

Hứa nhị thái thái bị mắng cúi thấp đầu, ấm ức nói: “Mẹ, không phải con muốn hắt nước bẩn, là Lục gia tìm tới cửa, nói đã chặn Lục nhị lão gia và nữ quyến nhà chúng ta ở trong tiểu viện tử,” Nói tới đây Hứa nhị thái thái hơi dừng lại, “Mẹ còn nhớ tình hình tiểu cô từ miếu trở về lần trước không? Con cai quản trong nhà, con biết... tiểu cô động một tí là tới miếu ngủ lại, con lo lắng trong đó sẽ xảy ra sơ sót gì, quả nhiên... liền để người ta tìm tới cửa...”

Hứa lão thái thái trợn tròn mắt, “Không thể để chúng nói bừa, trừ phi ta nhìn thấy người,” Nói rồi nhìn về phía Hứa nhị thái thái, “Giao phó xuống, ai cũng không đường phản ứng lại người của Lục gia.”

Hứa nhị thái thái nói: “Có cần bảo người đi xem xem không.”

“Xem cái gì? Xem rồi khác gì nói chúng ta chột dạ rồi, Hứa gia chúng ta không thể xảy ra loại chuyện này.” Hứa lão thái thái sa sầm mặt, tình hình trước mắt như vậy, cứ coi như là trong lòng nghi ngờ cũng không thể biểu lộ ra ngoài, không thì sẽ bị Lục gia bắt lấy không buông.

Hứa nhị thái thái muốn lên tiếng, lại vẫn là im miệng.

Vạn nhất đúng là tiểu cô không đi cứu giúp sao?

Cứ để mặc tiểu cô tự sinh tự diệt?

...

Thẩm Xương Cát nghe bẩm báo của thuộc hạ, “Tiểu viện tử chỗ Lục Văn Hiển đang gây chuyện rất to.”

Xem ra Hứa thị nhất định là bị bắt rồi.


Hứa thị bị bắt được là coi như huỷ, cả đời này cũng không có mặt mũi nào xuất đầu lộ diện trước người khác.

Trong đầu Thẩm Xương Cát đáng suy tính những lời mà Hứa thị nói, chí ít điểm này về Cố gia nói đúng.

“Đại nhân, tiểu viện tử chỗ Lục gia đó bốc cháy rồi.”

Bốc cháy rồi? Lẽ nào là Hứa thị sợ mất mặt Hứa gia dứt khoát phóng hoả tự sát? Không thể nào, hắn từ trong ánh mắt nữ nhân đó đã nhìn thấy hận ý ngút trời, dường như muốn giằng co tới chết mới thôi, cho nên bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi chết như thế.

Thẩm Xương Cát đứng lên, dặn dò thuộc hạ, “Đi, qua đó xem xem.”

...

Cả viện đột nhiên bốc cháy, người vốn chặn ở cửa lập tức hò hét cứu hoả.

“Mau cứu hoả đi, lão gia ở bên trong”

Vương thị còn chưa xuống xe ngựa, đã nghe thấy tiếng hò hét, bà ta lập tức vén rèm. Tiểu viện tử trước mặt khói đen cuồn cuộn bốc lên, Vương thị đột nhiên ngẩn người ở đó, “Sao lại bén lửa rồi.”

Lục Tĩnh dìu Vương thị, “Nhất định là nữ nhân đó không có mặt mũi nào gặp người, dứt khoát đốt nhà,” Nói tới đây, trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười, “Chết rồi thì tốt, chết rồi thì không thể vào cửa tranh với mẫu thân ta nữa.” Cứ coi như Hứa thị không chết, nàng ta cũng sẽ nghĩ cách chỉnh Hứa thị vào chỗ chết.

Vương thị nhìn ánh lửa sợ hãi, “Phụ thân con... Phụ thân còn còn ở bên trong.”

“Không việc gì,” Lục Tĩnh kéo Vương thị tới, “Mẹ đừng lo, đối với phụ thân mà nói, việc này cứ coi như làm to ra cũng chẳng qua chỉ là mất lễ giáo, phụ thân sẽ không ngốc tới mức chạy vào lửa.”

Mạng quan trọng hơn tất cả, phụ thân sao lại không hiểu đạo lý này.


Hứa thị thì khác rồi, trước mặt bà ta chỉ có đường chết, cùng với bị trói về tộc, còn không bằng cứ như vậy chết cho sạch sẽ.

Lục Tĩnh thấp giọng nói: “Nếu bắt được Hứa thị, thanh danh của Cố Lang Hoa cũng xong rồi phải không? Không phải có câu nói rất hay ‘Nữ nhi nhìn mẹ’. Hứa thị suy cho cùng là mẹ đẻ của Cố Lang Hoa, Hứa thị làm ra loại việc hạ tiện này, Cố Lang Hoa đương nhiên cũng không tốt được,” Nghĩ tới đây Lục Tĩnh liền cảm thấy hoan hỉ, nếu không phải nghe nói người bắt được là Hứa thị, nàng ta sẽ không phí sức khuyên mẫu thân làm to chuyện này như vậy, “Sau này có lẽ sẽ không thể có người nào lấy Cố Lang Hoa vào cửa.”

Vương thị nhíu mày nhìn Lục Tĩnh, “Con giờ đang nói những cái này làm gì?”

Lục Tĩnh cười lên, “Con cũng là tính toán cho mẫu thân, Lục gia chúng ta bớt đi thông gia Cố gia này, mẫu thân sống càng thoải mái hơn rồi.”

Cố Lang Hoa mất phụ thân rồi, mẫu thân lại làm thiếp.

Nghĩ một cái, bà ta liền cười thành tiếng.

Sau này Cố Lang Hoa sẽ có những ngày tháng tốt đẹp.

Lục Tĩnh dặn dò bà bà bên ngoài, “Mau vào xem xem, nếu phụ thân không có trở ngại gì lớn, thì tới báo tin, cũng tránh để mẫu thân lo lắng.”

Bà bà đáp lại một tiếng vâng.

Lục Tĩnh nhìn ánh lửa bốc cháy rừng rực, đốt đi, đốt đi, có thể nhìn thấy có người bị thiêu chết, cũng là việc vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận