Dạo Bước Phồn Hoa

Lục Văn Hiển xúc động kéo lại tay của Cổ đại thái thái.

Nhưng Cổ đại thái thái giật tay lại, trừng mắt, "Huynh làm cái gì vậy?"

Lục Văn Hiển không hề tức giận, cười nói như cũ: "Là ta quan tâm tới nàng nên nhất thời mất chừng mực. Ta sợ nếu để lâu, không thể đưa nàng đến Hàng Châu, vậy... ta phải làm sao chứ?"

Cổ đại thái thái nhàn nhạt nói: "Chuyện của ta, tât nhiên ta sẽ an bài xong."

"Đúng, đúng, đúng." Lục Văn Hiển liên tiếp nói, "Chuyện của nàng tất nhiên nàng có cách sắp xếp, cho dù xảy ra chuyện gì nàng cũng có thể nghĩ được biện pháp. Ta chỉ lo, ngộ nhỡ mụ già họ Cổ kia không thả nàng đi thì nàng phải làm sao?"

Cổ đại thái thái nói: "Không có chuyện đó, trừ phi làm ta chết ở Cổ gia, bằng không thì không một ai có quyền giữ người lại, huống chi là trưởng bối Hứa gia đưa thư tín, về tình về lý cũng nên nểmặt một chút."

Lục Văn Hiển cười nói: "Cũng may là nàng suy nghĩ chu toàn."

Cổ đại thái thái nhất thời nghĩ đến chuyện ở Trấn giang, đây là con đường cuối cùng bà ta sắp xếp, nếu như Cổ lão thái thái không chịu để bà ta và Lang Hoa đi, bà ta sẽ cho người của Hứa gia tới đón, nhưng không nghĩ tới chỉ có một mình bà ta tới đây, Cổ Lang Hoa ở lại Trấn Giang.

Cứ như vậy thả Cổ Lang Hoa vốn vẫn bị bà ta giữ bên người đi.

Cổ đại thái thái bóp chặt tay, nói cách khác, sau này, mặc kệ Cổ Lang Hoa làm chuyện gì bà ta cũng không kiểm soát được, bà ta cũng sẽ không thể nắm toàn bộ Cổ Lang Hoa trong tay.


Sau này thì sao? Cổ Lang Hoa lớn lên, xuất giá, có phải sẽ đều không liên quan gì với bà ta hay không?

Nghĩ tới những điều này, Cổ đại thái thái chợt thấy sống lưng ướt đầm mồ hôi.

Không thể nắm trong tay một người là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Không phải là bà ta nên giữ chặt Cổ Lang Hoa trong lòng bàn tay sao? Làm sao lại trở thành Cổ Lang Hoa thoát khỏi bà ta tự lúc nào, đồng thời còn đẩy bà ta ra khỏi Cổ gia nữa?

Bà ta đã nghĩ xong việc sẽ xử trí tất cả Cổ gia như thế nào, nghĩ xong việc muốn cho Cổ Lang Hoa trải qua cuộc đời như thế nào, nhưng đột nhiên lại thay đổi hết thảy.

Vậy mà bà ta lại không đấu nổi một Cố Lang Hoa mới chỉ tám tuổi.

Súc sinh rốt cuộc vẫn là súc sinh, không hề có chút tình cảm nào.

Trái tim của Cổ đại thái thái đột nhiên nóng lên như bị lửa thiêu tới phát đau, bà ta không tự chủ được mà cong thắt lưng xuống.

Thấy sắc mặt Cổ đại thái thái thay đổi, Lục Văn Hiển kinh hoảng, "Làm sao thế? Có phải do đi đường quá nhanh, cơ thểbị thuonghay không? Ta sẽ sai người đi mời thầy lang tới."

Cổ đại thái thái lắc đầu một cái, hiện tại những cái này không còn quan trọng nữa, mặc dù bà ta bị tách ra khỏi Cổ gia, thế nhưng chỉ cần Hàn Chương đánh thua trận, Trấn Giang bị đánh tan thì bà ta vẫn là người thắng lớn nhất.

Cổ đại thái thái bỗng nhiên nói: "Bên phía Kinh thành như thế nào rồi?"

Lục Văn Hiển giống như hạ nhân đòi phần thưởng, tươi cười nói: "Tất cả đều thuận lợi, ta đã đưa Hà ma ma đi, Từ Tùng Nguyên cũng đã nhận người. Cẩn Du rất thích Hà ma ma, ta nói với Hà ma ma phải bảo vệ chỗ Cẩn Du... Mấy ngày trước trong cung truyền ra tin tức, Cẩn Du được Thái hậu nương nương yêu mến, Thái hậu nương nương ban thưởng cho Cẩn Du rất nhiều lễ vật."

Cổ đại thái thái nâng mắt lên, "Thái hậu nương nương lưu. Cân Du lại trong cung?"

Lục Văn Hiển suy nghĩ một chút, "Không nghe nói tới chuyện này."

Cổ đại thái thái nhíu mày.

Lục Văn Hiển vội vàng cười xòa, "Cái này đã rất khá, tất cả đều noi theo nàng sắp xếp, dù có xem huyền học thì ta cũng không lợi hại như nàng được, rốt cuộc là mỗi người khác biệt. Ta nghĩ mình cũng không thể có được vận may như nàng."

Cổ đại thái không để ý đến Lục Văn Hiển.


Lục Văn Hiển ngẫm lại đã cảm thấy vui mừng, "Lý Thành Mậu nói sau chuyện của Trấn Giang, Thái tử sẽ triệu kiến ta đến." Nói đến chỗ này, Lục Văn Hiển liền đắc ý vênh váo, lại kéo tay của Cổ đại thái thái, "Nếu không phải nhờ nàng, ta nào có cơ hội như vậy, là nàng nhìn trúng ta, đem huyền cơ nàng biết nói cho ta. Nàng yên tâm. Nàng..."

"Buông tay." Cổ đại thái thái dựng lông mày lên, "Nếu như huynh còn như vậy, lần sau ta sẽ không tới."

"Đừng, đừng, đừng." Lục Văn Hiển lập tức lui về phía sau hai bước, trên mặt xuất hiện ý sợ hãi, "Ta chỉ muốn nói, dù ta được cái gì thì đó cũng là của nàng."

Cổ đại thái thái cười lạnh, "Ngươi đừng quên, ngươi là người đã có gia thât."

"Vương thị kia sớm muộn gì ta cũng bỏ, chỉ cần nàng nguyện ý, muốn ta làm gì cũng được." Lục Văn Hiển đã gần như hạ thấp mình xuống sát mặt đất rồi, không biết lúc nào nữ nhân trước mắt này mới có thể ưng thuận gả cho hắn, đến lúc đó mới là thời điểm hắn đắc ý nhất.

"Bây giờ đắc ý không khỏi có chút quá sớm." Cổ đại thái thái đứng lên, "Ta nói cho huynh để huynh nói với Vương Nhân Trí, muốn thăng quan thì phải nhờ vào việc bắt đám dư đảng Khánh Vương kia, chộp tới chộp lui, Vương Nhân Trí đã chộp được cái gì hả? Huynh nói với Lý Thành Mậu chưa? Nếu Thái tử muốn..."

Vẻ mặt Lục Văn Hiển lo lắng, "Ta nói tất cả mà, ta bảo Lý Thành Mậu nói với Thái tử, Thái tử là người kế vị của Đại Tề chúng ta, đã có người ham muốn vị trí Thái tử gia, người kia chính là Khánh Vương."

Tiên sinh bảo hắn nói những lời này, hắn cũng không đi tìm hiểu nguyên nhân, dù sao Khánh Vương đã chết, bây giờ nói những thứ này chỉ là muốn lừa cho Thái tử vui vẻ sao?

Cổ đại thái thái nhìn thấu Suy nghĩ của Lục Văn Hiển, lạnh lùng thốt lên: "Trên đời này không phải chỉ có một Khánh Vương" Con cháu Khánh Vương sau này cũng chính là Khánh Vương, chỉ cần người đó không chết, tất cả mọi người cũng đừng nghĩbình yên.

Cổ đại thái thái nói xong với Lục Văn Hiển, lại ngồi lên trên xe ngựa trở về Hứa gia.

Xe ngựa còn chưa tới đại môn Hứa gia liền nghe phía ngoài quát lên.

"Nguy rồi, nguy rồi, người Tây Hạ đến, người Tây Hạ đến."


Cổ đại thái thái vội vội vàng vàng xuống xe trước cổng Hứa gia, mới vào thùy hoa môn, Hứa đại thái thái đã ra nghênh đón, "Cô nãi nãi, tại sao người đã về rồi?"

Cổ đại thái thái nói: "Vốn là muốn ngủ lại trong chùa, đột nhiên cảm thấy không yên lòng nên trở lại nhìn một chút, có chuyện gì ta có thể giúp một tay không?"

Hứa đại thái thái rất là cảm kích.

Đối với nàng ta mà nói, Cổ đại thái thái chính là một người giúp không cần báo đáp, không những biết được thế cục Trấn Giang, còn có bản lãnh quản gia, chẳng trách lão thái thái nghe nói Cổ đại thái thái ở Cổ gia bịủy khuất, coi như là giả bệnh cũng muốn đem Cổ đại thái thái nhận trở về.

Hứa đại thái thái nói: "Cũng may muội trở lại rồi, muội không biết chứ, giờ thành Hàng Châu đang rât hôn loạn."

Cổ đại thái thái ngẩn người, đời trước Hàng Châu vẫn luôn êm đẹp tốt lành, huống chi triều đình đã sớm bày ra lực lượng hùng hậu ở trong thành, tại Sao Trấn Giang còn chưa có động tĩnh, Hàng Châu đã loạn lên rồi? "Đại tẩu đừng gấp." Cố đại thái thái nói, "Có lẽ là nghe sai đồn bậy, dù bên ngoài thế nào, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt cửa chính..." Cổ đại thái thái vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới thanh âm ầm ỹ, giống hệt như có người đang hô gọi cái gì, lập tức đánh thức toàn bộ thành Hàng Châu.

Thanh âm càng lúc càng lớn, rốt cuộc Cổ đại thái thái cũng nghe rõ ràng.

"Người Tây Hạ giết người." Cổ đại thái thái ngẩn người, làm sao có thể?

Muốn loạn cũng phải là Trấn Giang loạn mới đúng chứ.

Có liên quan gì tới Hàng Châu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui