Một tiểu khu lâu đời, một nửa là nhà trọ bình thường bảy tầng , một nơi
khác là mấy căn nhà lớn kiểu cũ, tường đỏ thẫm ,có một cửa,một sân riêng
là phong cách kiến trúc của vài thập niên trước, trên vách tường có điêu
khắc hoa văn , màu sắc đã muốn chuyển từ trắng sang vàng, cửa sổ cũng là
kiểu lỗi thời,//tuy rằng cũ, nhưng giống hết như trong điện ảnh cùng
tiểu thuyết .
Hai bên trái phải đều được trồng cây ngô đồng, đem không gian trên một
đường che kín mít,bước dạo vào trong đó làm cho con người ta có một cảm
nhận khác, là một cảm giác rất lãng mạn.
Sáng sớm, toàn bộ tiểu khu một mảnh an nhàn ——
“Đại ca ~! Ăn cơm thôi~~~~!” Một tiếng la to làm cho tất cả chim chóc
đang ẩn núp ở trên cây bay đi , đánh vỡ sựan bình ngắn ngủi trong tiểu
khu .
Sáng sớm bảy giờ ba mươi phút, Nhiêu gia biệt thự đúng giờ ăn cơm.
Nhiêu Tông Tuấn đứng ở phòng khách , một nữa tóc nâu ở phía sau đầu buộc
lên một cách tùy ý , toàn thân tỏa ra một cỗ hơi thở nam nhân, khẽ nhếch
khóe mắt có vẻ thần thái sáng láng, làm cho khuôn mặt thanh tú xinh xắn
càng thêm rõ ràng, cho dù vào lúc này phủ một cái tạp dề màu phấn hồng
cũng sẽ không làm cho người ta cảm giác lạ kỳ.
Miệng ngâm nga một bài hát tiếng Anh , Nhiêu Tông Tuấn mút thêmvào bát
một thìa cháo cuối cùng , buông bát, liếm liếm ngón tay bị bỏng, rồi mới
vừa lòng nhìn một bàn phong phú bữa sáng, giơ lên khóe miệng.
Hoàn mỹ!
“Của ta phòng ngay tại cầu thang, ngươi không cần kêu như thế lớn tiếng
ta cũng có thể nghe được .” Một giọng namtrầm ổn , cùng với tiếng bước
chân đi .xuống lầu .
Nhiêu Tông Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, cười tủm tỉm liền nói:
“Đại ca mau tới ăn thữ ta làm bữa sáng hoàn mỹ! Tuyệt đối là ngon nhất!”
“Ngươi không cần mỗi lần đều tự khen chính mình kỹ thuật nấu cháo, nếu
ngươi nguyện ý, chúng ta không ngại mỗi ngày đều nấu cơm cho ngươi .”
Nghe và xem biểu tình trên mặt hoàn toàn không phải nói đùa, Nhiêu Tông
Lễ một bên xuống lầu một bên đeo cà-vạt, áo sơmi trắng không có một nếp
nhăn, hai chân thon dài mặc một chiếc quần dài màu đậm cùng vận động
viên không khác gì mấy.
Đi đến bên cạnh bàn nhìn thoáng qua trên bàn cháo và trứng chiên, Nhiêu
Tông Lễ nhíu mi, không nói được một lời ,ngồi vào vị trí thượng, cầm lấy
một bên khăn ăn màu trắng trải ở trên đầu gối, thon dài ngón tay cùng
móng tay hoàn chỉnh, cùng với gương mặt anh tuấn nhã nhặn của hắn phi
thường cân xứng , hơn nữa động tác tao nhã so với người trong hoàng cung
cực kỳ giống nhau.
“Ngươi sao không gọi nhị ca của ngươi?” Cầm lấy chiếc đũa kẹp lên một
cái bì sữa vàng, Nhiêu Tông Lễ là người thuận tay trái.
Nhiêu Tông Tuấn cũng ngồi vào vị trí của mình , trực tiếp lấy một cái
màn thầu cắn một ngụm, cười trứ nói: “Yên tâm! Ta nũa giờ phía trước đã
kêu quá hắn, tính tính hiện tại không sai biệt lắm hẳn là xuống dưới.”
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở cầu
thang, làm cho người ta cảm giác có điểm “Xuất quỷ nhập thần”, nhưng với
hai người đã sớm thành thói quen.
“Nhị ca, ngươi hôm nay động tác lại nhanh thôi! Ước chừng so với bình
thường sớm nửa phút!”
Nhiêu Tông Nghĩa thản nhiên nhìn thoáng qua dưới lầu hai người, thân thủ
đẩy một chút mắt kính to trên mũi , một bên xuống lầu một bên không
nhanh không chậm nói: “Nhanh làm gì? Tim đập nhanh thở gấp, đối dưỡng
sinh tối kỵ ——” tuy rằng chậm điểm, nhưng thanh âm là loại dễ nghe trầm
ổn, làm cho người ta có một loại cảm giácan tâm thả lỏng .
Bất quá, mặc một áo sơ mi sọc cùng một cái áo khoác nhung màu xám , nhìn
thật giống một kẻ quê mùa , còn đeo một cái kính đen to, nhìn sao cũng
đều là cách ăn mặc của người xưa , tháo kính xuống lộ ra ánh mắt xinh
đẹp là gien di truyền Nhiêu gia đáng tiếc bị che kín đi.
Những ưu thế của Nhiêu Tông Nghĩa đều bị bề ngoài và cách ăn mặc của hắn
che dấu lên, duy nhất kiểu tóc coi như là không tệ ,cũng là Nhiêu Tông
Tuấn dẫn hắn đi cắt..
Giống như hành động bất tiện, Nhiêu Tông Nghĩa từng bước từng bước xuống
cầu thang, cảm giác giống như là ông già đánh Thái Cực quyền, biết hắn
là bác sĩ trung y,hai người khác cũng không thúc giục hắn. Dùng “tốc độ
ốc sên” đi xuống lầu, “Ốc sên” bước đi thong thả bước đi vào trước bàn
ăn ngồi xuống.
Miệng ngậm màn thầu, Nhiêu Tông Tuấn nói không rõ liền nói: “Nhị ca ——
ngươi tiếp tục luyện tập, không bao lâu nữa có thể thành tiên!”
Trên thực tế trong tiểu khu rất nhiều người nhận thức Nhiêu Tông Nghĩa
đều cho rằng hắn đã là cái “Bán tiên”. Bởi vì, trung y luôn làm cho
người ta có một cảm giác “Thần bí” .
Nhiêu Tông Nghĩa chưa nói cái gì, ở trên bàn cơm luôn luôn không nói
nhiều lắm, Nhiêu Tông Lễ đột nhiên đối Nhiêu Tông Tuấn nói một câu:
“Ngươi hôm nay không phải có việc phải đi sớm sao?” Hiển nhiên là một
câu nhắc nhở.
“A ~ cái kia a ——” Nhiêu Tông Tuấn quay đầu nhìn chính mình đại ca, giơ
lên khóe miệng cười trứ nói: “Ta nhớ lầm thời gian.”
Nói xong, chậm rãi thân thủ buộc tóc lên, làm rơi tóc lên phía trước
mặt, hơi hơi nheo hai mắt dài nở một nụ cười giảo hoạt.
So sánh với Nhiêu Tông Lễ thành thục cùng ổn trọng, Nhiêu Tông Nghĩa ——
thâm tàng bất lộ, Nhiêu Tông Tuấn tuyệt đối là”Bộc lộ tài năng”./(đúng
là 3 anh em-mỗi người 1 vẻ..^^)/
Nhiêu gia 3 anh em, tất cả đều là bác sĩ.
Từ sau khi Nhiêu Tông Tuấn tốt nghiệp trung học, cha mẹ bọn họ thân là
bác sĩ y học liền bắt đầu dấn thân vào thế giới thực hiện sự nghiệp chữa
bệnh cứu trợ , trường kỳ ở nhiều nơi khác, trên cơ bản một năm chỉ trở
về một, hai lần, cũng may huynh đệ ba người đều biết tự lập, đại ca
Nhiêu Tông Lễ giỏi về gia sự, thế là liền cấu thành huynh đệ ba người
“Sống nương tựa lẫn nhau”, đã qua nhiều năm.
Sau khi trưởng thành,cả ba người đều làm bác sĩ, coi như là kế thừa hoàn
thành cha mẹ đối bọn họ kỳ vọng. Chẳng qua, y học giới cũng có một ít vi
diệu lại tất yếu đích tồn tại, bọn họ mỗi người đích lĩnh vực đều bất
đồng mà thôi.
Lão đại Nhiêu Tông Lễ, tháng trước vừa qua sinh nhật ba mươi tuổi, chính
thức đi vào hàng ngũ”Đại thúc” , nhã nhặn nho nhã kèm theo một tia
nghiêm túc, nhìn qua như là cái tinh anh đi làm nhưng hắn là cái bác sĩ
khoa phụ sản, làm ở một bệnh viện tư nhân nổi tiếng đảm nhiệm bác sĩ chủ
nhiệm.
Tuy rằng người bộ dạng nhã nhặn tuấn tú lại có chức nghiệp cao, nhưng là
vì vậy chức nghiệp, Nhiêu gia lão đại con đường tình yêu cũng không
thuận lợi. Thử hỏi, có người nữ nhân nào nguyện ý tìm một người nam nhân
nào so với nữ nhân còn hiểu biết nữ nhân đâu? Hoàn hảo, Nhiêu Tông Lễ
đối trước kia sau khi rời đi hắn mấy người phụ nữ cũng không thèm để ý,
có thể nói hắn căn bản là không để ở trong lòng.
Cảm tình, loại sự tình này làm gì miễn cưỡng? Đây là chính hắn nói . Thế
là đến nay vẫn đang là “Hoàng kim mắt lão côn” ba mươi tuổi /(theo mình
là ám chỉ còn trinh á kakaka) /một//cây.
Lão nhị Nhiêu Tông Nghĩa, 28 tuổi, lại thường xuyên làm cho người ta
nghĩ đến hắn 38.
Thân là trung y, Nhiêu Tông Nghĩa là người bác đại tinh thâm của Trung
Hoa y học , cả người nhìn qua đều không lường được. Bề ngoài lôi thôi
lếch thếch, nói chuyện quá chậm , hành động lại có thể sử dụng đến từ
“Chậm chạp” để hình dung, mặc kệ ở nhà hay là ở bên ngoài, luôn luôn
uống là trà, không phải thú vui tao nhã – nghệ thuật uống trà, mà là nó
được giữ ấm trong bình inox, ở văn phòng cầm cái bình thường thường ngồi
uống cả một ngày, cho nên, tuy rằng chưa đến ba mươi tuổi, nhưng đã muốn
nhượng hai cái huynh đệ cảm thấy được hắn có biểu hiện “già trước tuổi”.
Trời sinh trầm buồn tính cách hơn nữa lôi thôi , càng không thể có nữ
nhân yêu mến hắn. Sở thích là châm cứu, xem sách thuốc cổ cùng đánh Thái
Cực.
Kế tiếp, chính là có thể nói là Nhiêu gia tối “Bình thường” cũng là tối
“Không bình thường” là lão tam Nhiêu Tông Tuấn, 25 tuổi độc thân, tuổi
trẻ, từ đầu đến chân đều phát ra hormone tuổi trẻ, hấp dẫn những người
bên người , bởi vì luôn thể hiện bộ dáng luu manh, thực dễ dàng bị người
hiểu lầm là ngưu lang/(cái này ai cũng hỉu hen,dạng như trai bao)/. Bởi
vì tiểu học thời điểm sáng tác văn, viết xuống giấc mộng của chính mình
là: cải tạo nhân loại, tuy rằng bài văn năm đó không đạt tiêu chuẩn,
nhưng là chắc chắn khiến cho hắn trở thành một bác sĩ chỉnh hình.
Đối với chỉnh hình, Nhiêu Tông Tuấn có thể nói là đã muốn tới mức điên
cuồng .
Từng có một đoạn thời gian, Nhiêu Tông Tuấn mỗi ngày chiếu gương xem mặt
mình, trên mặt đều là biểu tình nghiêm túc làm cho Nhiêu Tông Lễ cùng
Nhiêu Tông Nghĩa thiếu chút nữa nghĩ đến hắn muốn lấy mặt mình khai đao
làm thí nghiệm.
‘Mặt của ngươi đã muốn thực hoàn mỹ, không cần lại động dao kéo!’ Nhiêu
Tông Lễ lấy đại ca thân phận kiên quyết ngăn lại hắn hành vi”Tự ngược” .
Kết quả Nhiêu Tông Tuấn ngẩng đầu có điểm mờ mịt hỏi: ‘Các ngươi nhìn
xem trên mặt ta đậu đậu có tốt ko?’
Làm Nhiêu gia duy nhất một cái bác sĩ”Đặc thù” , Nhiêu Tông Tuấn vẫn tận
sức nghĩ “Chỉ cần là sinh vật đều có thể chỉnh sữa hết” làm mục tiêu.
“Chỉ cần ta muốn, quỹ dữ cũng có thể chỉnh thành phu nhân
Thái độ chuyên nghiệp chỉ có thể cùng hắn cùng nhau sống các ca ca mới
hiểu được, có khi lại may mắn Nhiêu Tông Tuấn là cái bác sĩ, nếu không
hắn là cái khoa học gia bảo đảm sẽ là “Biến thái khoa học cuồng nhân”.
Kỳ thật, Nhiêu Tông Tuấn chính là một cái duy mĩ chủ nghĩa giả/(theo chủ
nghĩa cái đẹp/). Nhưng là, ở tự điển của hắn , chỉnh hình chính là “hủy
diệt” cùng “Chữa trị”. Buông tha cho chính mình diện mạo ban đầu, để có
một gương mặt đẹp hơn, lại vẫn chính là một cái mặt nạ. Hoàn hảo, thế
giới này người mang mặt nạ càng ngày càng nhiều, như vậy, hắn chính là
cái làm cho người ta “Tân sinh” hy vọng “Mặt nạ sư” mà thôi.
Hiện tại , Nhiêu Tông Tuấn làm ở trung tâm chỉnh hình của mình. Là
Nhiêu gia duy nhất “Tư doanh xí nghiệp”.
/p/s: có một số chỗ mình ko nghĩ là được!/
/mọi người góp ý cho mình nha!/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...