Editor: Selene Lee
Phó Diệc Đình dừng bước, quay đầu nhìn cô ta. Hứa Lộc nhíu mày, vừa định bước lên trước thì Phó Diệc Đình đã cản lại.
Tình thế bỗng dưng rơi vào bế tắc.
Đoạn Bích Tâm không vui vì bị lừa, thành ra cũng muốn kiếm chuyện để người khác “khó ở” như mình, vừa khéo cô ta trông Hứa Lộc không vừa mắt bèn hất hàm: “Người phụ nữ Phó Diệc Đình yêu nhiều lắm chỉ là vị hôn thê nhà họ Thiệu không cần ấy mà.”
“Đoạn Bích Tâm!”- Thiệu Tử Duật quát, đi nhanh đến trước mặt kéo tay cô ta: “Cô điên rồi à? Đây là nơi công cộng, cô còn danh dự nữa không?”
“Mặt mũi?”- Đoạn Bích Tâm hất tay anh ta ra: “Anh cần mặt mũi thật thì đã không lừa tôi để nuôi một con hồ ly, tôi không biết thì anh định sẽ làm gì với nó? Sao đây, bây giờ anh nói mặt nói mũi với tôi hình như hơi muộn rồi đó.”
Hứa Lộc cảm thấy mình xui xẻo quá mức, không dưng lại đi qua đây để gặp cô hồn. Bọn họ ồn ào như thế, người ta nhìn về phía này cả, bây giờ cô đã ở trên “đầu sóng ngọn gió” rồi, nếu chuyện nhà họ Thiệu bị tuồng ra, cô sẽ điên mất thôi.
Hứa Lộc bèn nói nhỏ với người yêu: “Xem ra cô Đoạn cố tình muốn làm lớn chuyện.”
Phó Diệc Đình hiểu ý, bèn gọi người phục vụ đến để dặn dò vài câu. Ngay lập tức, các phục vụ khác bắt đầu tản ra đến các bàn còn lại. Mấy vị khách này định ở lại hóng chuyện, song nghe nói bữa tối nay hoàn toàn miễn phí thì đồng ý về hết. Số còn lại không muốn về, nhưng khi biết thân phận của Phó Diệc Đình cũng không dám lỗ mãng. Chẳng mấy chốc sảnh lớn chỉ còn lại mấy người phục vụ và bốn người họ.
Thiệu Tử Duật xấu hổ lắm, chỉ hận không thể chui xuống đất, nhưng bây giờ vụ anh ta hợp tác với Đoạn Nhất Minh đã đi đến bước cuối cùng, nếu để Đoạn Bích Tâm phật ý, e là sẽ không tiếp tục được nữa.
Vì vậy, anh ta chỉ có thể đứng đó nghiến răng trèo trẹo. Anh ta cũng không yêu thích gì người này, chẳng qua là vì nể mặt cha cô ta nên mới chịu qua lại. Không biết ai đã mách cô ta chuyện Mạt Lỵ nữa, cô ta đến bệnh viện làm loạn hết cả lên, song thì vờ hòa giải để nay chơi anh ta một vố giữa buổi hẹn như thế này.
Người đàn bà đanh đá hơn cả chanh, chưa nói tới chuyện cưới hỏi, sợ là bây giờ bản thân anh ta cũng không được yên thân.
“Cô náo loạn đủ chưa?”
“Tôi nháo? Vừa lúc có ngài Phó bạn cha tôi ở đây, chúng ta nhờ ngài ấy phân xử!”- Đoạn Bích Tâm hét.
Phó Diệc Đình cho tất cả phục vụ lui đi, lại kéo ghế ngồi xuống với Hứa Lộc. Anh vắt chân, nói: “Nếu cô Đoạn đây đã xem tôi là bạn cha mình, muốn tôi phân xử, tôi rất sẵn lòng. Nhưng mà chuyện của các người không liên can gì đến vợ tôi, mong cô Đoạn cẩn thận lời nói.”
Ngôn từ của anh đầy sự đe dọa, Đoạn Bích Tâm há hốc không nói nên lời.
Ban đầu gặp Hứa Lộc ở nhà họ Thiệu, cô ta cho là nhà người này nghèo kiết xác, hẳn có ý muốn “trèo lên cành cao” đây mà. Cô ta khinh thường những người như vậy, lại khéo có quen biết với Thiệu Tử Duật nên mới nổi ý muốn tranh giành. Rồi thì hai người cũng yêu nhau, sau khi qua lại mấy tuần, khuyết điểm ai nấy lộ ra hết, cô ta cũng không còn tha thiết như trước nữa.
Nếu không phải do Đoạn Nhất Minh nể mặt danh tiếng nhà họ Thiệu, cô ta đã chia tay Thiệu Tử Duật từ lâu rồi, nhưng lại sợ không ăn nói được với cha. Bây giờ biết chuyện Mạt Lỵ, cô ta bèn trút hết vào đó, con tiện nhân kia không chỉ qua lại với Thiệu Tử Duật lâu hơn cô ta, thậm chí còn từng có con nữa, bây giờ lại nằm yên nằm ổn ở bệnh viện. Mặt mũi cô ta và nhà họ Đoạn bỏ đi đâu chứ? Cô ta muốn chia tay, lại càng muốn trả thù nên mới hẹn họ Thiệu đến nơi sang trọng này, muốn làm bẽ mặt y ở nơi công cộng.
Ai ngờ lại gặp Phó Diệc Đình và Hứa Lộc ở đây.
“Người này nói muốn cưới tôi, vậy mà lại nuôi một con tiện nhân ngoài luồng, thậm chí còn có con nữa. Ngài Phó cảm thấy tôi không nên yêu cầu giải thích sao?”- Đoạn Bích Tâm nói.
Phó Diệc Đình hờ hững: “Đây là chuyện riêng giữa hai người, tôi không kết luận tùy tiện được, nhưng gia phụ hai bên đều là nhân vật có địa vị trong xã hội, cô Đoạn cần giải thích cũng phải làm trong âm thầm mới đúng. Cô làm lớn chuyện như vậy, không những chỉ có nhà họ Thiệu mất mặt, bản thân gia đình cô cũng không tránh được đâu.”
Hứa Lộc nhìn anh cười, chỉ cảm thấy bàn tay thô ráp của anh rất ấm áp. Cô sẽ không so đo với cô ta.
Vậy mà Đoạn Bích Tâm vẫn chưa bằng lòng: “Ngài Phó, nếu như chuyện này xảy ra với bà Phó đây, không lẽ ngài sẽ thờ ơ vậy sao?”
“Cô Đoạn, giả thiết vô lý này của cô không có ý nghĩa gì cả.”- Hứa Lộc kìm không được: “Là phụ nữ với nhau, tôi hiểu tâm trạng cô hiện tại, nhưng xin đừng vì thế mà hắt nước bẩn lên người kẻ khác. Nếu hai người thật sự muốn tính đến hôn nhân, hẳn phải sẵn sàng trước, đồng ý giao tất cả mọi thứ của mình cho đối phương. Như vậy, khi có khó khăn gì, trước tiên cô nên suy nghĩ phải giải quyết làm sao cho thích đáng chứ không phải khiến người kia khó xử. Ví như chuyện cô Đoạn đã làm hôm nay, nếu cô cứ để mãi trong lòng, thật sự là tôi không nghĩ cả hai có thể yêu nhau lâu dài đâu.”
Mặt Đoạn Bích Tâm vừa trắng vừa xanh, cô ta đâu ngờ cái người đàn bà trông yếu ớt này lại có miệng lưỡi lanh lợi thế, thậm chí còn chẳng lộ ra chút sợ sệt nào. Cô ta còn định càn rỡ trước mặt Phó Diệc Đình nữa cơ, nhưng bây giờ phải đối diện người này, e là cô ta mất hết cả vốn liếng.
Phó Diệc Đình cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, anh vuốt ve phần mu bàn tay mơn mởn của vợ. Anh chỉ thích mỗi cái điệu “giương nanh múa vuốt” này của cô, sau này sẽ không ai dám khinh khi cô cả. Xem ra hôm nay đám người Dương Văn Toàn cũng không chiếm được cái gì tốt đẹp rồi.
Thiệu Tử Duật cảm thấy bản thân đã mất hết mặt mũi, cũng không muốn phải dây dưa với người đàn bà chanh chua này thêm giây phút nào nữa, bèn cúi chào hai người Hứa Lộc rồi nghênh ngang về. Chỉ còn mỗi Đoạn Bích Tâm đứng ở đó, trợn mắt há miệng, cô ta đâu tin là Thiệu Tự Duật dám bỏ lại mình?
Hứa Lộc cũng kéo Phó Diệc Đình đứng dậy rồi bảo Đoạn Bích Tâm: “Chúng tôi cũng nên đi rồi. Tôi khuyên cô Đoạn đây hãy suy nghĩ cho kĩ, nếu cô thật sự muốn ở lại với ngài Thiệu, không phải sớm tụ tối tan thì nên để hai bên còn đường lui. Dù sao cả hai gia đình cũng đều là phía có ảnh hưởng trong giới, làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến cả cha cô nữa. Xin cô hãy sáng suốt hơn trong chuyện này, có thể tìm một cơ hội xin lỗi ngài ấy.”
Nói xong, không đợi cô ta phản ứng thì cô đã kéo Phó Diệc Đình đi rồi.
Bọn họ đi thang máy xuống lầu, Phó Diệc Đình gọi Viên Bảo lên để đưa Đoạn Bích Tâm về, lại thuận đường thanh toán toàn bộ số tiền trong sảnh.
Trên đường về lại biệt thự, Hứa Lộc ôm bó hồng thơm ngát trong ngực mà nói: “Không tài nào hiểu nổi vì sao một người vừa chững chạc vừa chính chắn như luật sư Đoạn lại có cô con gái đanh đá như thế. Rõ là hôm nay cô ta muốn trả thù Thiệu Tử Duật, còn hắt nước bẩn vào em, anh không nên để ý cô ta làm gì.”
Phó Diệc Đình quay sang, thấy cô giận đến đỏ mặt bèn ôm cô vào lòng: “Con nhóc đó được chiều quá nên mới như vậy. Đoạn Nhất Minh chỉ có mỗi cô con gái này, mẹ cô ta lại qua đời sớm, ông ta dồn hết tình thương cho con. Đoạn Nhất Minh đã giúp anh rất nhiều, giải quyết những chuyện khó cho anh, anh cũng phải nể mặt ông ta vài phần, không so đo với nó được. Đã khiến em chịu uất ức rồi.”
Hứa Lộc bị hành động tiếp theo của anh hù sợ, vùng vẫy tỏ ý Vương Kim Sinh vẫn còn ở đây, nhưng Phó Diệc Đình vẫn nâng cằm cô lên, nhìn đôi môi đẹp đẽ của cô lấp lánh giữa màn tối.
Anh rất muốn hôn nó để giải bỏ mối tương tư này.
Hứa Lộc nhìn đôi mắt anh, đoán biết anh muốn gì, nhưng bây giờ họ đang ở trên xe, ở đây cũng không phải chỉ có hai người họ, thân mật thì không thích hợp lắm. Tim cô đập nhanh như nai con chạy loạn, Hứa Lộc ôm bó hoa chặt hơn, cúi đầu thấp xuống.
“Anh đừng có đè hoa, hư bây giờ, em còn phải cắm nó đấy.”- Cô nhỏ giọng nhắc.
Lúc này Phó Diệc Đình mới chịu buông cô ra, đoạn quay sang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ để bình tĩnh lại.
Hai người về đến biệt thư, phần lớn người làm đều đã ra về hết, chỉ còn hai người trực đêm để phòng việc ông bà chủ đói bụng muốn ăn khuya. Hứa Lộc chưa ăn uống gì cả, Phó Diệc Đình bèn bảo họ xuống bếp làm hai chén mì. Ăn xong, anh kéo cô lên lầu.
“Em phải về.”- Hứa Lộc biết anh định làm gì, có hơi chống cự, bây giờ anh mà lại dày vò cô nữa, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.
“Cho em xem cái này.”- Phó Diệc Đình cố ý không bật đèn, Hứa Lộc phải theo sát anh mới được.
“Có chuyện gì mà anh thần thần bí bí thế.”- Cô tò mò.
Phó Diệc Đình không trả lời, anh chỉ dừng lại trước cửa phòng rồi đưa tay đẩy mạnh một cái.
Hứa Lộc nhìn thấy cách bố trí bên trong thì sợ hoảng hồn. Tất cả nội thất, từ ga đến chăn nệm cũng đã đổi thành màu đỏ cả, trên bàn lại đốt một đôi nến hỷ long phượng. Cửa sổ cũng dán chữ hỷ, đèn trong phòng cũng biến thành màu vàng, không khí rõ là cảnh vui đôi lứa.
“Đây là…”- Hứa Lộc đi vào trong, nhìn hết bốn phía. Cô không ngờ anh sẽ cho bài trí thành nét truyền thống như vậy.
Bỗng nhiên, người đàn ông phía sau ôm cô thật chặt, lại thủ thỉ bên tai cô: “Em còn thiếu anh một đêm động phòng hoa chúc. Đêm nay em không được đi đâu cả.”
Nghe thấy mấy tiếng “động phòng hoa chúc” của anh, mặt Hứa Lộc không kìm được mà đỏ lên hết cả, cô chỉ cảm thấy đôi tay anh cứng như kềm sắt. Bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, đã là vợ chồng trên phương diện pháp luật, theo lý hẳn là đã được ở với nhau. Nhưng cô lo cho gia đình nên mới ở lại tạm với Lý thị, anh đã nhượng bộ cô như thế rồi.
Chưa hết, hôm đó họ đi đăng ký xong là tách ra ngay, đúng là cô đã khiến anh chịu thiệt thòi.
Tối hôm nay cô không đi nữa vậy, vẫn nên bồi thường cho anh.
Phó Diệc Đình hôn người trong lòng, hôn từ trán đến gáy, đôi tay cũng bắt đầu càn rỡ trên cơ thể cô.
Hứa Lộc ngửa lên, thở dốc, đáp trả lại nụ hôn của anh, đoạn lại ôm vai anh để hai người lồng vào nhau không một kẽ hở. Hô hấp của đôi bên đã lẫn lộn, nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên như thể có ai vừa đốt lửa quanh đó. Sau khi đã cởi hết quần áo, cô bị anh ôm lên, đặt xuống giường. Anh lại hạ những trận hôn dài trên người Hứa Lộc, cô đã nhũn ra như một bãi bùn mùa xuân.
Tất cả cảm giác chỉ còn lại “nóng”, mắt cô rộ lên thứ ánh sáng vui thích của đôi nến hỷ long phượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...