Editor: Selene Lee
Sau khi trở về, Hứa Lộc gọi Đại Hắc giúp tìm một văn phòng thám tử đáng tin cậy để điều tra chuyện của Tô Mạn. Văn phòng trinh thám này có giá khá đắt, lại biết sẵn lai lịch đối phương nên mấy ngày sau đã đến xưởng tìm Hứa Lộc.
“Tôi đã đi theo cô ấy mấy ngày nay rồi ạ, vẫn phải luôn đề phòng vệ sĩ của cô Tô, đây là thông tin tôi tìm được!”- Vị thám tử rút một phong thư ra khỏi áo khoác, lại lấy thêm vài tấm hình: “Hẳn cô không biết người đứng sau công ty Dân Tân này là ai nhỉ?”
Hứa Lộc cầm mấy tấm ảnh đen trắng lên, bên trên toàn là cảnh Tô Mạn hẹn hò qua lại với vài gã đàn ông khác nhau, còn mấy bức phía sau là cảnh cô ta ra vào biệt thự họ Diệp, trông rất vội vả. Trước kia hẳn Phó Diệc Đình là người đã đầu tư cho Dân Tân, còn sau này thì cô không rõ.
Tuy nhiên, cô ta vẫn còn ra vào nhà họ Diệp, hẳn là còn liên lạc với Tam gia. Nghe nói cũng chính người này đã đề cử cô ta cho Phó Diệc Đình, hẳn là có liên quan gì đó về lợi ích. Hứa Lộc nghĩ thế này: “Không lẽ người đứng sau là Tam gia?”
Vị thám tử ngạc nhiên: “Sao tiểu thư lại biết? Người bình thường không thể đoán được đâu ạ.”
“Cũng không giấu gì anh, tôi đã có duyên gặp cô Tô vài lần, cũng hiểu sơ về bối cảnh cô ta.”
“Chẳng trách… Trên thực tế, hoạt động của Dân Tân rất ít ỏi, chủ yếu là Diệp Tam gia lợi dụng cô Tô để giúp ông ấy tiếp xúc với những nhân vật giàu có thôi, sau đó sẽ nghĩ cách trục lợi từ họ. Cậu cả nhà họ Phùng cũng là một trong số các nạn nhân, mà thực ra cũng không phải mình cậu ta, đã có rất nhiều người khác bị hại. Nhưng những người này có biết, giận lắm cũng không nói gì được, vì đứng sau cô ấy là Tam gia.”
Hứa Lộc cất hình đi: “Cảm ơn anh, báo cáo của anh rất có ích.”
Người này có vẻ rất vui: “Sau khi theo dõi cô Tô, tôi cũng thu hoạch được nhiều thông tin khác ngoài dự tính ạ, nghe nói không chỉ có cô ấy, Tam gia đã tìm và chọn lọc rất nhiều cô gái trẻ là bình đàn, am hiểu thi thư, để họ làm tìm nhân của các nhân vật có tiếng tăm hoặc các thiếu gia nhà giàu, đổi lại ông ta sẽ có lợi ích. Chuyện này không phải chuyện bí mật, nhưng thế lực ông ấy ở Thượng Hải không xem thường được, có một số chuyện tiểu thư chỉ nên biết, đừng góp thêm vào ạ.”
(Bình đàn – 评弹: Hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc)
Hứa Lộc biết người này đang góp ý rất chân thành thì cảm ơn một lần nữa, lại đứng dậy tiễn anh ta đi.
Cô quay lại bàn làm việc của mình, đoạn lại xem mấy bức ảnh một lần nữa. Một trong số đó có chụp một tiệm cà phê, mà Tô Mạn đang ngồi đối diện một cô gái có phần quen thuộc. Hứa Lộc nhìn thật kĩ, lại kéo ngăn tủ ra, cầm một tấm hình ra so sánh.
Mạt Lỵ, lại là Mạt Lỵ? Sao cô nàng tình nhân bé bỏng của Thiệu Tử Duật lại có quan hệ với Tô Mạn thế này? Tuy vậy, Hứa Lộc hiểu ra ngay, chỉ sợ Mạt Lỵ cũng là một gián điệp của Tam gia như Tô Mạn. Cô cảm thấy mình phải nói chuyện này cho Phó Diệc Đình, một là anh đã biết, hai là căn bản anh chẳng hay tin gì cả.
Thế là Hứa Lộc cầm ngay điện thoại lên gọi cho biệt viện Nam Kinh, nhưng lần này không ai bắt máy cả, Vương Kim Sinh lẫn Viên Bảo cũng không ở đó, có thể họ đã ra ngoài rồi. Hứa Lộc cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ thử xem có nên báo cho Thiệu Tử Duật không. Mặc dù quan hệ hiện tại của hai nhà đã xuống cực âm, song tính ra nhà họ Thiệu cũng đã giúp đỡ nhà cô rất nhiều, cô cũng nên dành ra chút sức mọn.
Đổi lại là chuyện của Phùng Kỳ, bây giờ tiến lùi đều không được, quá phiền phức. Dã tâm của Tam gia không nhỏ chút nào, mục đích của ông ta khiến cô sợ run.
Hứa Lộc tìm trong đống danh thiếp cái của Thiệu Tử Duật, nhưng chưa kịp gọi đi thì chuông điện thoại đã reo.
“Alo?”- Hứa Lộc bắt máy.
Giọng bên kia vô cùng quen thuộc: “Phùng Uyển, có phải cô đã giấu Mạt Lỵ rồi không. Trừ cô ra không ai biết chúng tôi đang quen nhau cả.”
“Anh đừng gấp, có gì thì từ từ nói.”
Giọng của Thiệu Tử Duật có vẻ lo lắng lắm: “Ba ngày rồi tôi không gặp cô ấy, mà một tập tài liệu bí mật của chỗ chúng tôi cũng biến mất theo! Cô có bất mãn gì với tôi thì cứ gặp tôi mà đòi, sau lại chơi trò xấu sau lưng như vậy? Có phải Phó Diệc Đình đã xúi giục cô không?”
“Tôi không biết anh đang nói gì cả, chuyện này không liên can gì đến Phó Diệc Đình hết.”
“Đừng có vờ vịt! Tập tài liệu đó có liên quan đến anh ta, một khi bị đưa ra ánh sáng, anh ta sẽ gặp phiền phức, nên các người mới xúi Mạt Lỵ chống lại tôi! Nếu ba tôi mà biết chuyện, hai bên đều sẽ mất cả chì lẫn chài! Cô đừng mong thoát tội!”
Hứa Lộc không muốn đấu khẩu với người này, vẫn rất bình tĩnh: “Có một số chuyện không nói rõ trong điện thoại được, anh có thời gian thì đến gặp tôi sớm đi. Tôi đưa anh cái này, anh sẽ hiểu ngay thôi.”
Thế là Thiệu Tử Duật hẹn cô gặp nhau sau một tiếng nữa ở cạnh văn phòng luật của mình. Hứa Lộc cầm ảnh theo, lại báo xưởng trưởng Ngô một tiếng rồi đến quán cà phê đã hẹn.
Cô đến trước chừng hai chục phút, Hứa Lộc nhìn đồng hồ, lại tìm một chỗ cạnh cửa lớn, gọi hồng trà.
Chừng 15 phút sau, Thiệu Tử Duật xuất hiện.
Hứa Lộc vẫy tay, anh ta đến đối diện cô. Dường như người này đã gầy đi nhiều, dưới hai mắt còn có quầng thâm, lại thấp giọng: “Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi? Đừng đùa cợt nữa, giao người ra đi!”
Hứa Lộc đưa ảnh cho anh ta: “Anh xem cái này trước rồi nói.”
Thiệu Tử Duật nhận lấy với vẻ đầy nghi ngờ, lại lẩm bẩm: “Đây là ai? Minh tinh điện ảnh Tô Mạn? Sao Mạt Lỵ lại qua lại với cô ta?”
Hứa Lộc nhấp một hớp hồng trà, vẫn rất bình tĩnh: “Đây là ảnh thám tử của tôi chụp được, hẳn là chuyện hai ngay trước. Anh họ tôi có tranh chấp với Tô Mạn nên tôi đã theo dõi cô ta, xong lại phát hiện cô ta chính là gián điệp của Tam gia, là người chuyên dùng sắc đẹp để tiếp cận những người có máu mặt. Sợ là Mạt Lỵ chính là một trong số những gián điệp khác dưới quyền Tô Mạn.”
Mặt Thiệu Tử Duật biến sắc ngay, dường như anh ta đã bị ai đó đập cho một cú: “Không, không thể nào? Sao lại thế này được? Có phải cô lừa tôi không?”
Hứa Lộc dở khóc dở cười: “Tôi làm vậy thì có lợi ích gì, ảnh có thể làm giả à? Tôi không biết chuyện tình cảm của hai người thế nào, nhưng nếu cô ta là gián điệp thật, chắc chắn phải có lý do gì đó cô ta mới làm thế. Ban nãy tôi đã định báo cho anh, nhưng anh đã gọi tôi trước rồi.”
Thiệu Tử Duật cầm hình trong tay, mãi cũng không lên tiếng. Anh ta vẫn còn non và xanh lắm, không biết thế sự phức tạp thế nào, chỉ cần sơ sảy là bị nắm thóp. Vốn anh ta cứ cho là kia chỉ là bí mật nhỏ của mình thôi, bây giờ lại trở thành nhược điểm nguy hiểm.
Dù anh ta có bằng luật, có tài ăn nói thì cũng chỉ có thể ngẩn ra đó.
“Phần tài liệu kia quan trọng lắm à?- Hứa Lộc hỏi.
Thiệu Tử Duật vẫn chưa tin cô, nhưng bây giờ anh ta không thể không nói sự thật: “Đó là chuyện chính phủ điều tra Thanh bang, tuy chưa công khai ra ngoài, nhưng đã ủy thác cho ba tôi giải quyết. Một khi chứng cứ được tìm thấy, cuộc sống của Diệp Bỉnh Thiêm và Phó Diệc Đình sẽ gặp vấn đề. Hẳn là cô ta nghe được lúc tôi gọi điện thoại nên mới trộm tài liệu. Tôi không hề biết cô ta là… Nếu biết rồi, tôi cũng sẽ không sơ suất như thế.”
Thiệu Tử Duật day trán, ảo não vô cùng, nói như lầu bầu: “Bây giờ tôi phải làm sao đây? Nếu Diệp Bỉnh Thiêm có được nó, chưa nói chuyện chứng cứ bị hủy, cha tôi cũng sẽ gặp nguy. Ban đầu tôi đã khuyên cha đừng dính vào, trước đó họ cũng tìm bác Đoàn rồi, nhưng bác ấy không đồng ý.”
Hứa Lộc nghe nói chính phủ muốn đối phó Thanh bang và người yêu, cô cũng thấy lo lắng hẳn, những nghĩ đến cục diện hiện tại thì không lo lắng nhiều nữa. Phía Nam Kinh cần Phó Diệc Đình để đàm phán với bên tô giới để ổn định người Nhật, vậy nên Thượng Hải có muốn làm gì cũng phải tự dìm xuống bớt. Nhưng với những mánh khóe Tam gia có, sợ là Thiệu Hoa sẽ gặp nguy hiểm.”
“Anh đừng nghĩ nhiều nữa, việc cần thiết bây giờ là khuyên bác Thiệu rời Thượng Hải, tạm tránh gió đi. Về phía Tam gia, tôi sẽ nói với Phó Diệc Đình để anh ấy cùng nghĩ cách.”- Hứa Lộc đề nghị.
Thiệu Tử Duật nhìn cô: “Vì sao cô lại giúp chúng tôi?”
“Bác Thiệu đã giúp nhà tôi nhiều lần, dù hôn ước không thành nhưng ân tình vẫn còn đó, tôi không mong ông ấy gặp chuyện. Chúng ta đừng nói nhiều nữa, sẽ giúp Tam gia có thêm thời gian đó, anh mau về sắp xếp đi.”
Thiệu Tử Duật gật đầu, đứng dậy thật nhanh, vừa bước được hai bước ra ngoài đã quay đầu bảo Hứa Lộc: “Phùng Uyển, tôi thật sự xin lỗi vì những lời mình từng nói, tôi không nên xem thường cô. Nếu lần này ba tôi vượt qua được mối nạn này, nhà chúng tôi sẽ nhớ ân tình của cô, sẽ có ngày hồi đáp.”
“Anh đừng nói nhiều nữa, nhanh đi đi.”
Thế là Thiệu Tử Duật đẩy cửa, ra về.
Tâm trạng Hứa Lộc nặng nề hẳn… Với mỗi sức của cô, chống lại Tam gia là điều bất khả thi. Cô còn cho là cùng lắm Tô Mạn chỉ hành động như thế vì tham lam, chỉ cần bỏ ít tiền là giải quyết được, không ngờ bây giờ lại rắc rối thế này. Sao Phó Diệc Đình không ở đây đúng lúc thế không biết, cô chẳng tìm được ai bàn bạc cả, cũng không biết phải làm tiếp thế nào.
Thế là cô uống cạn hồng trà trong ly, gọi phục vụ đến trả tiền.
“Tiểu Thư!”- Đại Hắc chạy vào tiệm cà phê, nói: “Lục gia về rồi ạ!”
Hứa Lộc đứng bật dậy: Anh ấy đang ở đâu?”
“Tôi cũng không biết ạ, là anh Viên Bảo cho người đến báo. Lục gia vừa đến nơi đã đi giải quyết chuyện quan trọng, phải tối nay mới liên lạc với tiểu thư được. Tôi đến báo người biết ạ.”
***
Nhà của Tô Mạn nằm ở một khu đắc địa tại tô giới, được trùng tu rất xa hoa. Cô ta mặc váy ngủ bằng lụa, đôi chân vừa trắng vừa thon, hiện đang nằm trên trường kỷ, lại cầm trong tay một cái tẩu thuốc phiện, hít vài hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra sự thỏa mãn.
Hiếm lắm cô ta mới có dịp nhàn rỗi thế này, mấy ngày nay cô ta bận bịu công việc, phiền không chịu nổi.
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Mạn không định quan tâm, vẫn còn mải mê hút hít. Không có mấy ai biết chỗ cô ta ở, hẳn là nhầm người thôi. Bây giờ đời cô ta cũng chỉ còn lại thú vui thế này… Ngày nào cũng phải qua lại với những gã đàn ông, bán rẻ nhan sắc và thể xác để họ Diệp trục lợi, sau đó dùng tiền để đổi một cuộc sống lừa mình dối người.
Cô ta chỉ là một cô gái yếu ớt, có sức nào để chống lại Tam gia? Nếu cô ta an phận làm một vũ nữ nhỏ tại sàn nhảy như trước, ít ra còn có cơ hội gặp được người thương mình thật lòng…
Tô Mạn đắm chìm trong thế giới của mình, không bao lâu sau, tiếng mở khóa vang lên, lúc này cô ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bèn đặt cần xuống rồi ngồi dậy. Ngay lúc đó, cánh cửa cũng bật mở.
Một loạt vệ sĩ cao to mặc âu phục xuất hiện, họ đứng đó như bức tường, nhưng lại không vào, ngược lại, họ nhường đường cho một người mặc áo manteau đen, bên trong là vest, đội mũ rộng vàng bước vào trong, lại đóng cửa nhà. Vóc người của người này cao lớn vô cùng, khí thế bức người, nửa gương mặt đã khuất dưới vành mũ.
Tô Mạn nhìn một lát, ngạc nhiên vô cùng, dường như không tin được vào mắt mình nữa: “Ngài… Ngài Phó?”
Phó Diệc Đình ngẩng đầu lên, lại ngồi xuống, nhìn cô ả đầy lạnh lùng: “Xem cô đã làm chuyện hay gì đi.”
Sel: Thật ra Tô Mạn cũng đáng thương các cậu ạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...