Dành Trọn Trái Tim Về Nhau
Hôm sau. 10h sáng anh em Shin và Windy đã có mặt tại sân bay thành phố, theo sau là 2 anh vệ sĩ áo đen đang cực nhọc lôi kéo đống hành lí chủ yếu là của Windy, đoán chắc rằng lần này nó sẽ ở hẳn đây luôn ko về Mĩ nữa.
Nó khoác tay Shin tíu tít nói đủ chuyện nhưng tinh thần đang cực kì phấn chấn vì tối nay, nó sẽ được gặp anh đẹp trai bạch mã hoàng tử kia.
- Ôi kia là anh Dương Thanh Hoàng Hải của Shaphire kìa! - girl1
- Anh ấy thật đẹp trai.
- Anh ơi nhìn em đi.
Lời bàn tán của những cô gái trẻ ở sân bay vang lên và tất nhiên là đã lọt vào tai nó và Shin. Nó trừng mắt quát mấy cô gái đang định lại gần kia :
- Nhìn cái gì? Bạn trai tôi ko phải để ấy người ngắm.
- Hử? Em nói gì thế? - Shin ngạc nhiên nhìn nó.
- Em nói anh là bạn trai em.
- Em thật là. Nếu cậu ấy mà nghe được thì em đem giết anh đi là vừa. .
- Anh nói ai cơ?
- Ko có gì. Ta đi thôi.
Shin thở dài, kéo nó đi.
Khoảng 30phút sau, xe ôtô dừng lại trước cửa một toà nhà cao tầng, nó ngơ ngác hỏi:
- Tập đoàn New Style? Anh đưa em tới đây làm gì?
- Ngốc. Em muốn đi dự tiệc thì phải chuẩn bị lễ phục chứ.
Shin dẫn nó vào đại sảnh, tiếp tục hướng thang máy đi tới bỏ qua sự chào hỏi của nhân viên, họ biết anh là khách quen và rất hay tới đây.
Đứng trước cửa phòng giám đốc thiết kế, anh nói:
- Em tự vào, có người sẽ giúp em chọn trang phục.
- Anh đi đâu? Đừng bỏ em ở lại.
- Anh có chút chuyện, lát nữa quay lại tìm em.
Nói rồi anh xoay người, khuất sau hành lang. Nó chần chờ rồi đưa tay lên gõ cửa:
- Tôi vào được ko?
Ko có tiếng đáp lại, nó tò mò mở cửa bước vào, thật sự trong này ko có người.
Nó ngó quanh căn phòng chi chít vải vóc trên tường, giá quần áo treo toàn mũ, giầy,....
Rồi chợt nó phát hiện ở trong tủ kính phía góc tường bên kia một thứ. Thật đặc biệt, trong căn phòng này là rất nhiều những bộ cánh, váy dạ hội vậy mà lại có sự xuất hiện của một bộ đồ khá giản dị với sơ mi trắng và jean trông thật lẻ loi nhưng đó lại là tâm điểm chú ý bởi vì khá hợp với phong cách năng động của nó. Mặc kệ cái kia là của ai, nó bất chấp mình là kẻ vô duyên để lấy bộ đồ ra mặc thử.
5phút sau, đứng ngắm mình trước gương, nó mở to mắt kinh ngạc. Chủ nhân thiết kế ra bộ đồ này là ai sao mà khéo thế, rất vừa vặn với cơ thể nó, còn cả đôi giày này nữa, vừa khít với số đo chân. Đúng là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cửa bỗng bật mở, Bảo Long và Quỳnh Như vừa cười vừa nói đi vào.
- Mẫu thiết kế vừa rồi rất thành công nha....ô ô...
Cả hai chết đứng, Quỳnh Như tay run rẩy chỉ vào người đứng trước gương kia, dáng người rất quen thuộc.
Thấy có tiếng nói lạ, Windy xoay người đối diện với 2 người kia.
- Tieu...Tiểu....Mỹ....
- Xin chào, tôi là Tiểu Mỹ, rất xin lỗi vì đã tự tiện như vậy. - Nó lại gần, mặt có chút xấu hổ xin lỗi.
- Có...ma... - Bảo Long khiếp đảm.
- Ma nào? Đâu? - Windy khó hiểu ngó quanh nhưng có thấy ma quỷ nào đâu.
Đột nhiên nó bị Quỳnh Như lao đến ôm chặt, giọng cô run run nghẹn ngào:
- Tiểu Mỹ ,có thật là cậu ko?
- Tôi là Tiểu Mỹ, cứ gọi tôi là windy cũng được nhưng.... Tôi quen hai người sao?
- Bà thật sự ko nhận ra bọn tôi? - Bảo Long hốt hoảng lắc vai nó.
- Cô ấy bị mất trí nhớ! - xuất hiện thêm một tiếng nói ở trong phòng.
- Anh Shin, anh nói ai mất trí nhớ? Em á? - Nó ngơ ngác nhìn anh.
Anh gật đầu, từ từ kể lại tất cả mọi chuyện cho nó, Như, Long nghe. Sau khi nghe xong chỉ có Long và Như hiểu hết còn nó thì cứ nghệt mặt ra, đầu ong ong rắc rối.
- Vậy, Tiểu Mỹ có thể sẽ nhớ ra chứ? - Long hỏi.
- Bác sĩ nói hoàn toàn ko có khả năng. - Shin nhìn 3 người lắc đầu.
- Dừng.! - Nó lên tiếng, nhìn Long và Như- Nếu đã vậy, chúng ta tiếp tục là bạn nhé!
- Chúng ta mãi là bạn mà.
- Đã là bạn rồi thì....2người ko tiếc nếu cho tôi bộ đồ này chứ?
3 người kia thật sự té ghế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...