Đánh Thức Trái Tim - Gaac
Khi màn đêm vừa buông.
Phạm Di Băng bị nhốt trong căn nhà kho đầy bụi bẩn, u ám.
Không một bóng người, những ngọn gió đông thổi đến làm cô buốt lạnh từng cơn.
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa hé dậy chiếu rọi qua khe cửa xóa tan đi sự u ám trong căn phòng.
Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, những giọt sương mai rơi nhẹ nhàng từng giọt tích tắc.
Tiếng tông cửa bước vào của Trương Lý Tuấn làm cô giật mình thức giấc.
Anh tiến lại gần cô cất giọng trầm ấm áp
~ Cô muốn được thả ra thì hãy khai thật ông An đang trốn ở đâu.
° Tôi chẳng biết ông An là ai cả! Tôi được bà Lê Mỹ nhận nuôi lúc tôi còn nhỏ và tôi chẳng biết chuyện gì cả.
~ Cô nghĩ tôi tin cô à!
° Tôi nói sự thật, tin hay không tùy anh.
~ Vậy cô cứ nằm đây chờ người nhà cô đến cứu cô.
° Sẽ chẳng có ai đến cứu tôi đâu.
Anh bắt tôi cũng vô ích thôi
~ Nha đầu này cứng đầu phết nhỉ.
Thế thì ở trong đây cùng với bọn chuột gián đi.
Cứ từ từ mà tận hưởng...!ha..ha
° Khỉ thật, không ngờ lại có ngày này, số mình chưa đủ thảm ư!.
° Khát quá.
Có ai không....Cứu tôi.
Bọn người hầu bước đến:
Cô khát sao.
Có muốn uống nước không?
° Cho tôi nước....!hừmm...
Bọn người hầu cầm lọ nước đổ từ trên cao vào người Phạm Di Băng
" Thứ rác rưởi như cô mà đòi chúng tôi phải phục vụ đấy à"
Trong lúc bọn người hầu không để ý.
Cô cố gắng dùng tay đang bị trói mà cầm lấy lọ nước, lúc bấy giờ khi người hầu vừa quay lưng đi.
Cô bước tới và dùng lọ chai đánh vào người hầu làm cô ta ngất đi.
Cô nhanh chóng bỏ trốn trong rung rẫy, lo sợ.
Cô cứ chạy thật nhanh, thật không ngờ người mà cô va vào là Trương Lý Tuấn.
Anh vô cùng tức giận
Trương Lý Tuấn dùng chân đạp vào người Phạm Di Băng khiến cô bật ngã.
Anh dùng roi đánh vào người Phạm Di Băng làm cô vô cùng đau đớn
Quản gia: Cậu chủ dừng tay.
Đánh nữa cô ta sẽ chết mất.
Đánh xong Trương Lý Tuấn rời đi
Phạm Di Băng lại bị nhốt vào căn nhà kho u ám.
Đêm đến, Phạm Di Băng co mình lại nếm trải đau đớn các vết thương trên người cô.
Giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống từng giọt rơi.
Có lẽ, vết thương trên người cô không còn đau bằng việc khi cô nhớ lại thuở nhỏ cô đã bị chính người mẹ ruột của mình bỏ rơi trong đêm lạnh mặc tiếng cô rào khóc
Bóng lưng người mẹ dần dần mờ đi khiến cô không thể nào quên được.
Đã ba ngày trôi qua.
Chẳng một ai đến cứu Phạm Di Băng cả
Trương Lý Tuấn bước lại Phạm Di Băng khẽ vào tai cô
~ Cô thảm hại hơn tui nghĩ..
ha..ha.
Họ không đến thì cô từ nay đến hết phần đời còn lại mà ở lại đây trả nợ thay cho gia đình cô.
Quản gia đưa cho cô bộ đồ người hầu và nói:
" Từ nay cô đã trở thành người hầu của nhà họ Trương, tôi khuyên cô đừng nên bỏ trốn hay chống đối.
Ngài Trương Lý Tuấn trước giờ chưa từng tha coi ai chống đối ngài".
Vì khát khao được sống, Phạm Di Băng đành phải chấp nhận làm việc như một người hầu trong toàn lâu đài của người nhà họ Trương.
Do từ nhỏ cô đã quen với các công việc vất vả nên khi làm người ở trong nhà họ Trương dù có cực nhọc cô vẫn không than vãn.
Bà Lan là quản lí của Phạm Di Băng.
Khi nhìn thấy Phạm Di Băng cặm cụi làm việc bà lại nhớ về người con gái đã qua đời của bà.
Bà thấy có bánh ngon bà hay lén lấy đi vài chiếc bánh ngọt đưa cho Phạm Di Băng.
• Này, con ăn nhanh đi không khéo lại bị phát hiện.
° Tại sao bà lại cho con.
Trước giờ chưa có ai đối tốt với con như thế.
• Trông con rất giống con gái của bà
° Thế con gái bà đang ở đâu
•..Thở dài....!Con bé gặp tai nạn mất cách đây.
Con bé giờ còn sống chắc cũng chạc tuổi cháu.
Phạm Di Băng không biết làm gì để an ủi bà ngoài một cái ôm trầm lấy bà.
Trong lúc Trương Lý Tuấn đang làm việc trong phòng thì Phạm Di Băng được phân công dọn dẹp trong phòng Trương Lý Tuấn
Cô cúi người lau sàn cho thật sạch thì Trương Lý Tuấn quay sang nhìn thấy cô mặc bộ đồ người hầu gợi cảm cùng vóc dáng đầy đặn làm anh ngại ngùng đỏ cả mặt.
~ Sao cô vào đây.
~ Xấu chết đi được.
Cô đừng mặc đồ đấy nữa.
° Vâng.
Phạm Di Băng lẩm bẩm: chắc tôi muốn vào đây sao.
Mình mặc đồ xấu như vậy ư? đúng là tên ác ma
Trương Lý Tuấn xem Phạm Di Băng không hẵn là một người hầu mà anh xem cô ta là kẻ thù của mình.
Anh luôn làm khó dễ cho Phạm Di Băng dù chỉ là việc nhỏ.
Trong cuộc họp quan trọng trong công ty với cổ đông lớn, đối tác quan trọng của công ty anh là ông Thanh cũng là ba của Đinh Tuyết Mi, từ nhỏ cả hai đã quấn quýt bên nhau như thanh mai trúc mã.
Trong lần gặp lại này Trương Lý Tuấn đặc biệt chuẩn bị một ít quà tặng cho đối tác lớn của công ty mình là ông Thanh đồng thời cũng là một bậc tiền bối của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...