~ Alo...!Trương Lý Tuấn xin nghe
- Là dì Hoa nè con, dì chuẩn bị về nước nên vài hôm nữa con đến đón dì nhé
~ Dì đang ở nước Úc sao bỗng nhiên về đột ngột thế.
- Cái thằng này, dì về thăm con không được sao.
Dù gì khi ba con mất dì đã hứa sẽ lo cho con như con ruột của mình mà
Thế nhé, nhớ đến đón dì đừng cho dì leo cây đấy.
(Lại có chuyện gì nữa đây, sao đột nhiên về.
Chắc chắn dì đang có âm mưu gì không cho mình biết)
° La la la..
hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
Ước gì tên Trương Lý Tuấn hôm nào cũng bận đi công tác để mình được trốn đi dạo như thế này.
Thoải mái quá đi.
Gấu bông của tớ mà, sao cậu lại lấy của mình.
Đưa đồ chơi đây cho bọn tao!
Không, gấu bông của tớ mà tớ không đưa đâu
Đại ca, thằng này chắc ngứa đòn rồi.
Đại ca xử nó đi
Này, trả tôi đi mà
Cả hai xảy ra xô xát, gấu bông bị giằng xé mà rách làm đôi làm cả hai bật ngã.
Huhu, gấu bông của tớ
° Mấy đứa làm gì ở đó? Sao tụi em lại bắt nạt một cậu nhóc vậy.
Có tin chị báo cảnh sát đến bắt các em không.
*Đồ chơi hỏng rồi cũng không chơi được.
Trả cho cậu nè.
Chúng ta đi chỗ khác chơi thôi*
° Nhà em đâu vậy, cha mẹ em đâu rồi sao em ở đây.
Để chị đưa em về
° Sao em không nói chuyện gì hết vậy.
Em đừng sợ, chị không phải là người xấu đâu
° Hay là như vậy nhá, chị dẫn em đi ăn trước sẵn tiện đợi một lát người nhà em có đến không.
Sáng giờ chị chưa ăn gì đói quá đi
° Đằng kia có xe hủ tiếu gõ để chị dẫn em đi nhá
[ rộp rộp]
° Em ăn từ từ thôi kẻo bị mắc nghẹn
Sao chị khóc
° Hồi đó khi còn đi học chị cũng cỡ tuổi em chị hay phụ mẹ đẩy xe đi bán hủ tiếu dạo.
° Ngày nào bán ế là cả nhà chị ăn hủ tiếu thay cơm, nhiều lúc chị thấy mấy bạn chị ăn đùi gà gán chị cũng thèm lắm nhưng mà khổ nỗi là không có tiền mua ăn.
° Em có muốn về chưa, chị tìm cách liên lạc với gia đình em
Em chưa muốn
° Vậy em đi đâu chơi chị dẫn em đi nè
Đằng kia.
° Hừm..
kia sao, trong đấy đắt lắm chị không có khả năng chi trả, xin lỗi em
( -Chị gái này còn nghèo hơn mình nghĩ..
hazz)
° Hay là đi công viên phía trước nhá, có nhiều trò vui lắm đảm bảo em sẽ thích.
° Haha.
Trò bập bênh này vui quá đi mất
( -Thật vô vị, chị ấy nghĩ mình còn con nít hay sao.
Mình thà giết thời gian với chị gái này còn hơn phải về nhà làm một đóng bài tập nhàm chán)
~ Con về rồi đây.
Trương Tùy An đâu sao không về cùng dì à
Lý Tuấn giúp dì với, dì để lạc mất Tùy An khi vừa xuống sân bay rồi.
Thằng bé có mệnh hệ gì dì sống không nỗi nữa.
~ Để con cho người đi tìm Tùy An, thằng bé thông minh vậy mà không dễ dàng bị lạc được đâu.
Thằng bé còn nhỏ vả lại nó bị bệnh trầm cảm nó không nói chuyện với ai cả.
Không biết giờ này thằng bé ra sao rồi, chắc nó hoảng sợ lắm
Dì cầu xin con đấy, kím thằng bé về cho dì đi mà, huhu..
~ Dì Hoa cứ bình tĩnh đi đã
~ Sao nãy giờ Phạm Di Băng ở đâu mà không thấy mặt cô ta đâu nhỉ
Dì lan: cô Di Băng không đi cùng cậu chủ sao.
Từ lúc sáng sớm khi cậu chủ vừa ra khỏi nhà cô Di Băng cũng vừa rời đi, trên đây lạ nước lạ cái không biết cô Di Băng có tìm được đường về không.
~ Cô ta có chân đi thì tự có chân về.
Tôi đi tìm Tùy An, dì Lan ở lại chăm sóc cho dì Hoa có gì thì điện thoại cho tôi.
~ Khỉ thật, mình mới vừa đi công tác thì cô ta đã bỏ trốn, để xem cô đi được bao lâu.
Cô không thoát được tôi đâu.
Em thích bông hoa đằng kia, chị hái cho em đi
° Chuyện nhỏ, em ở đây đợi chị hái về cho em
Trong lúc đang hái hoa thì Di Băng bỗng mất thăng bằng mà trượt chân xuống bờ hồ.
° Thôi toang, hồ cao quá mình không thể trèo lên được.
Cứu, có ai không giúp với.
" Cậu chủ Trương, kia có phải là Tùy An không"
~ Mau chạy đến đó.
~ Này, seo em lại ở đây.
Mẹ em lo cho em lắm đấy.
*Tùy An chỉ tay về hướng Phạm Di Băng*.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ánh Trăng Xanh
2.
Cánh Đồng Hoang Vu
3.
Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê
4.
Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
=====================================
~ Dưới hồ có sinh vật lạ à Tùy An.
° Có ai không, giúp tôi
Trương Lý Tuấn tiến lại gần bờ hồ
~ Sao cô lại ở dưới đấy, tính làm nàng tiên cá mắc cạn à.
Cô mau lên đây cho tôi
° Anh bị đần à, tôi mà lên được thì đâu ở đây kiu cứu
~ Tôi nghe nói dưới hồ có cá xấu á.
° Anh kéo tôi lên đi mà, năng nỉ anh đấy.
Người xưa có câu" cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa"
° Anh giúp tôi lên thì tôi sẽ làm trâu làm ngựa mặc cho anh xai bảo.
~ Được thôi, đưa tay cô đây.
Nắm chặt vào đấy nhé, cô ngã dập đầu mẻ trán tôi không chịu trách nhiệm đâu.
° Đừng buông tay tôi nhé, tôi sợ lắm
~ Cô ngậm miệng vào, cô còn nhiều lời nữa là tôi thả cô xuống cho cá mập đến nuốt cô
° Này, anh không nuốt tôi thì thôi chứ cá mập nào nuốt
(- Chị ấy trông xinh xắn vậy nhưng có vẻ hơi ngây thơ nhỉ, thấy cũng xứng đôi với tên Trương Lý Tuấn này).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...