Có thể cảm giác rất rõ, dì Lục không vui.
Kỳ thật Mục Liên Hạ từ sớm đã đoán được dì Lục sẽ không vui. Dì Lục bây giờ trên ý nghĩa nào đó đã coi Mục Liên Hạ như nơi gửi gắm mới, chuyển một phần chú ý từ con trai sang Mục Liên Hạ.
Mà Mục Liên Hạ biết, đây không phải kế lâu dài, nếu dì Lục tiếp tục vậy nữa, dì vẫn sẽ không bước ra được.
Nụ cười trên mặt dì Lục không còn, tinh thần có chút suy sụp: “… Con… ghét chỗ dì Lục sao?”
Mục Liên Hạ thiếu chút nữa liền luống cuống. Cậu lập tức lắc đầu: “Không không không, dì Lục dì sao có thể nghĩ vậy! Con, con chỉ là không quen.”
Dì Lục thở dài, lại cười lần nữa: “Vậy thì sau này có thời gian nhớ đến chỗ dì Lục.”
Mục Liên Hạ mím môi, thấp giọng đáp ứng: “Dạ.”
Dì Lục có thể nói là người đầu tiên có thiện ý với cậu mà Mục Liên Hạ gặp được. Cậu rất ít khi tiếp xúc với người lớn hơn, càng là lần đầu tiên gặp được người như dì Lục.
Mục Liên Hạ không phải một người có cảm tình với người ngoài. Đời trước cậu tự ti tối tăm, sau đó học được giả vờ, học được biểu hiện khác biệt trước những con người khác biệt, nói lý ra là mặt không biểu tình cũng không có cảm tình gì. Cậu giờ cũng vậy, tuy rằng không còn nhát gan tự ti, nhưng cũng không còn hồn nhiên như trước.
Đây là buổi tối thứ hai, cậu ở trong phòng đứa con đã qua đời của dì Lục.
Trong phòng còn có poster của mấy ngôi sao, trên bàn còn có một loạt truyện tranh, tựa như cậu ấy vẫn còn đây.
Cậu thở dài.
Ngày hôm sau khi cậu mang theo hành lý ra ngoài, dì Lục ở cửa đưa cậu, Mục Liên Hạ khuyên can mãi mới khiến dì Lục mất đi suy nghĩ đến xem phòng Mục Liên Hạ thuê.
Đưa hành lý đến chỗ Lý Thụy Phong, hỏi kết cấu ở gần đây một tiếng liền xuất phát đi mua đồ dùng cần thiết.
Hành lý mà Mục Liên Hạ mang đến Song Hòe, bên trong ngoại trừ mấy bộ quần áo và mấy món quà kỷ niệm thì cái gì cũng không có. Cho nên nói chăn đệm và vật dụng hàng ngày sau khi đến trường thì cậu đều cần phải mua. Vừa lúc muốn ở chỗ Lý Thụy Phong một đoạn thời gian, cậu có thể mua sẵn ra giường chăn, đến lúc đó ở trường cũng khỏi cần mua.
Lúc trước đã nói qua chỗ của Lý Thụy Phong giao thông tiện lợi, xe buýt ở cổng tiểu khu chạy thẳng đến cửa hàng tổng hợp.
Giá hàng ở thành phố Song Hòe cao hơn Phụ Sa, nhưng cũng không cao đến thái quá, đời trước thể nghiệm qua giá hàng như vậy một lần nên Mục Liên Hạ cũng có chuẩn bị. Cậu chuẩn bị khu buôn bán gần đó, bên đó xem như là khu vực sầm uất, cái gì cũng có, hơn nữa giá cả cũng tương đối gần gũi với dân.
Huống chi, đời trước ở bên đó lâu như vậy, cũng đã quen.
***
Càng đến nơi từng có hồi ức Mục Liên Hạ càng hoài niệm.
Đời trước Mục Liên Hạ quả thực ngây thơ đến đáng sợ, cậu bị lừa nhiều năm như vậy, cho đến lúc cuối cùng thì mới hiểu tất cả cũng chỉ là âm mưu.
Bây giờ nhìn thì mọi thứ thuận lợi, nhưng kiếp trước thì có khi nào mà thuận lợi? Khi đó cậu đến Song Hòe trừ tiền học phí trong tay thì gần như không thừa lại bao nhiêu. Học phí quan trọng khẳng định không thể đụng vào, trên xe cậu đến Song Hòe hai ngày đều là vé đứng, không dễ có chỗ ngồi tạm thời mà không có người để cậu có thể nghỉ ngơi một lát. Mà ngày đầu tiên sau khi đến Song Hòe thì cậu mơ màng thuê một giường ngủ ở một quá trọ nhỏ nát, trốn trong chăn trong căn phòng cũ nát kia mà khóc nửa buổi.
Sau đó liền đi làm công.
Mấy ngày đó cậu trải qua rất khổ, dù cho cậu trước đây ăn nhờ ở đậu ở chỗ thím nhưng tốt xấu gì cũng coi như là áo cơm không lo, cũng không làm nhiều việc nhà. Mà sau khi đến Song Hòe, cậu phải liều mạng kiếm tiền. Cuối tháng bảy trời nóng muốn chết, cậu chịu mặt trời chói chang mà phát truyền đơn, làm vật biểu tượng… Chỉ cần là việc có thể làm thì cậu đều làm, tuy rằng có vô số lần muốn bỏ cuộc, nhưng vẫn cắn răng kiên trì tiếp.
Rất nhanh cái gọi là bước ngoặt xuất hiện.
Mục Liên Hạ lớn lên tốt, cha dung nhan đoan chính, mẹ lại xinh đẹp khó có được, mặt mũi của Mục Liên Hạ tự nhiên cũng rất dễ nhìn. Lần đó khi cậu phát truyền đơn, một người đi ngang qua quay đầu nhìn cậu hồi lâu, sau đó đi tới hỏi cậu có muốn đến quán bar làm công hay không.
Khi đó Mục Liên Hạ kỳ thật cũng do dự qua, nhưng sau đó vẫn đi. Dù sao cậu lúc ấy so với làm công, thì quán bar tốt hơn nhiều.
***
Tiếng xe buýt đến trạm gọi Mục Liên Hạ từ trong hồi ức trở về.
Người trên xe không ít, người xuống xe trạm này khá nhiều. Cậu theo dòng người xuống xe, sau đó ngựa quen đường cũ mà đi vào cửa hàng tổng hợp.
Mục Liên Hạ luôn là người có kế hoạch. Nếu muốn mua gì thì cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian. Cho đến khi cậu ở cửa hàng tổng hợp tùy ý mua ra giường thì không cẩn thận đụng rớt một cái hộp, mà khi cậu cúi người nhặt hộp lên, thì chống lại một đôi mắt long lanh.
—— Một cậu bé bốn năm tuổi ngồi dưới đất, trong một đống chăn ra giường vây quanh thì một chút cũng không thấy được.
Đó là một bé trai bốn năm tuổi, tóc đen mềm mềm, mặc áo tay ngắn màu trắng và quần đùi dây đeo cao bồi, xỏ đôi xăng-đan nhỏ, ôm chân lui ở trong góc.
Sau đó, cậu liền bị cậu bé quấn.
Mục Liên Hạ không cảm thấy mình là người tốt bụng, nhưng cậu không ngại giúp đỡ người khác trong phạm vi đủ khả năng. Nhưng khi chống lại cậu bé này… Cậu thật sự không biết làm sao mới tốt.
Chuyện quay lại lúc nãy, Mục Liên Hạ tuy rằng chống lại mắt cậu bé, nhưng cũng không làm gì, đứa bé này có lẽ là lạc cha mẹ, radio rất nhanh sẽ kêu lên.
Nghĩ vậy, Mục Liên Hạ liền đứng dậy chuẩn bị đi. Nhưng cậu vừa đặt ra giường mới chọn xong vào trong xe đẩy bước lên hai bước, đứa bé đó liền đứng dậy lạch bạch chạy tới, đi theo sau Mục Liên Hạ.
Mục Liên Hạ cũng không để ý, muốn đi cùng thì đi cùng… Cho đến khi cậu bé cùng cậu đến chỗ thu ngân, lại cùng cậu ra cửa.
Mục Liên Hạ đau đầu.
Đã cùng đi ra với cậu, thì hiển nhiên không thể không để ý nữa.
Mục Liên Hạ thở dài, khom người ngồi xuống, lại lần nữa chống lại mắt bé con: “Vì sao đi với chú?”
Bé con mở đôi mắt to yên lặng nhìn Mục Liên Hạ, không lên tiếng.
“Chú phải đi… Ở đây chờ ba mẹ được không?”
Bé con lập tức chuẩn bị khóc, vươn tay kéo góc áo Mục Liên Hạ, nước mắt chực trào trong hốc mắt vô cùng đáng thương.
Mục Liên Hạ lại thở dài: “Con tên là gì?”
Lần này bé con trả lời cậu, giọng mềm mềm nho nhỏ: “Tư Tư.”
Không biết vì sao, nhìn ánh mắt Tư Tư thì Mục Liên Hạ bỗng nhiên mềm lòng. Cậu đứng lên, vươn tay xoa cái đầu lông xù của Tư Tư, sau đó giơ tay với Tư Tư, mà Tư Tư cũng rất tự nhiên mà giao tay vào trong tay Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ liền một tay dắt Tư Tư, một tay còn lại kéo xe đẩy nhỏ đựng mấy thứ mới mua đi tới chỗ đồ ngọt bên cạnh, sau đó mua cho mình và Tư Tư mỗi người một cây kẹo ngọt, một lớn một nhỏ ngồi ở khu nghỉ ngơi đồ ngọt cùng nhau ngoan ngoãn liếm cây kẹo ngọt.
Mục Liên Hạ ăn tự nhiên nhanh hơn Tư Tư, mà vừa quay đầu liền thấy Tư Tư ăn đến thành bé mèo hoa.
Mục Liên Hạ “Phụt” một tiếng bật cười, Tư Tư ngốc ngốc ngẩng đầu, không biết xảy ra chuyện gì.
Khó có khi thoải mái, Mục Liên Hạ vừa cười vừa lấy khăn lau bơ trên mặt Tư Tư, sau đó lại thò tay xoa cái đầu nhỏ của Tư Tư, xúc cảm thật tốt.
Tư Tư cũng ăn xong cây kẹo ngọt, sau đó lại thò tay kéo góc áo Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ cười với bé: “Tư Tư nói với chú, vì sao con lại ở đây?”
Tư Tư lại không nói.
“Không thể nói với chú sao?” Mục Liên Hạ hơi rối rắm.
Tư Tư nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ, mở miệng lại vấn đề không liên qua: “… Không phải chú, là anh.”
Trong giây lát nghĩ đến mình lần nữa quay về mười tám tuổi Mục Liên Hạ không khỏi lại nở nụ cười. Trách không được đều nói trẻ con là Thiên Sứ. Lúc này mới quen biết Tư Tư bao lâu chứ? Mục Liên Hạ cũng đã cười vài lần.
Cậu thò tay ôm Tư Tư lên đặt trên chân mình, bé con nhìn tuy nhỏ nhưng sức nặng lại không nhẹ, có vẻ trong nhà được chăm rất tốt. Mà quần áo trên người bé con tuy rằng không phải nhãn hàng lớn mà Mục Liên Hạ biết, nhưng hiển nhiên cũng không phải là hàng bày quán gì.
Cho nên Tư Tư tại sao lại một mình trốn trong cửa hàng tổng hợp chứ? Mục Liên Hạ quả thực nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Nhưng Mục Liên Hạ không quá hiểu thế giới của trẻ con, tuy rằng cậu rất thích Tư Tư, hơn nữa Tư Tư tựa hồ cũng rất thích cậu, nhưng Tư Tư cái gì cũng không nói cho cậu, Mục Liên Hạ dù có muốn giúp bé thì cũng không có đầu mối gì. Radio đã lâu như vậy cũng không có, chẳng lẽ cha mẹ cậu bé còn chưa phát hiện Tư Tư mất tích?
Nghĩ đến đây Mục Liên Hạ không khỏi nhíu mi. Ngược lại là Tư Tư có lẽ rốt cuộc cũng cảm thấy an toàn, ngồi ở trên chân Mục Liên Hạ kéo kéo cổ áo cậu: “Anh ơi… giúp em tìm cậu được không…”
Khó có được Tư Tư mở miệng, Mục Liên Hạ cũng không nghĩ vì sao không phải ba mẹ ông bà mà là cậu, trực tiếp gật đầu: “Tư Tư vì sao lại ở đây một mình?”
Tư Tư nghiêng đầu: “Em đi với dì Lưu… Sau đó dì Lưu đi.”
“A?”
“Dì Lưu nói anh trai nhà dì xảy ra chuyện, bảo em đợi dì. Em đợi dì rất lâu mà không thấy dì trở lại.” Tư Tư nói chuyện chậm rì rì, thanh âm tuy rằng mềm mềm nhưng nói nhấn rõ từng chữ, trật tự cũng rõ ràng hiểu được. Bé nói vậy Mục Liên Hạ cũng liền hiểu. Tuy rằng không vừa lòng với dì Lưu trong miệng Tư Tư, nhưng cậu cũng khó mà nói cái gì. Cậu lại xoa xoa đầu nhỏ của Tư Tư: “Vậy Tư Tư có nhớ ừm… số điện thoại của cậu không?”
Tư Tư bĩu môi, còn chưa nói, hai người đã nghe thấy tiếng của một người đàn ông đang gọi tên Tư Tư: “Tư Tư —— “
Tư Tư lập tức nhảy xuống khỏi người Mục Liên Hạ, trực tiếp chạy về phía người đàn ông đang đứng ở cổng lớn cửa hàng tổng hợp mà bắt đầu la to: “Cậu ơi —— “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...