Lần này dày vò một trận, tùy tiện ăn chút gì ở ngoài, đợi khi về nhà thì đã ba bốn giờ chiều.
Vừa đến nhà Tống An Hoài đã lăn qua lộn lại Tư Tư kiểm tra kĩ càng mấy lần, thấy không có gì sai lầm, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ôm Tư Tư ngủ một giấc thật dài.
Bên này Mục Liên Hạ thông báo những gì nên thông báo, nói những gì nên nói, cũng đi ngủ một giấc.
Một giấc này ngủ đến tinh thần sảng khoái, quên đi tất cả phiền não. Chờ khi tỉnh ngủ thì đã qua giờ cơm tối.
Tư Tư ôm đồ chơi gấu trúc nhỏ của mình ở cạnh Mục Liên Hạ ồn ào muốn ăn món ngon mà chú Mục làm, tay kia thì dụi mắt, có vẻ mấy ngày nay cũng rất mệt.
Mục Liên Hạ rốt cuộc cũng yên lòng đương nhiên sẽ không không thỏa mãn mong muốn nho nhỏ này của Tư Tư, nhưng bởi vì không còn sớm, chỉ làm chút mì sốt. Hai người nhà họ Tống cũng không kiêng ăn, ngồi xuống ăn rất thỏa mãn.
Ăn uống no đủ nghỉ ngơi xong, Tư Tư nửa nằm trên sô pha, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của mình, sau đó dùng ánh mắt tò mò nhìn Tống An Hoài: “Cậu, người đó đúng là ba con à?”
Tống An Hoài rất không muốn thừa nhận, nhưng lúc nãy đã nói đúng qua bây giờ lại nói không phải thì cũng không thể. Hắn gật gật đầu, sau đó hỏi Tư Tư đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra Tư Tư nói cũng không quá rõ, nhưng chung chung thì Mục Liên Hạ vẫn có thể sắp xếp lại. Theo cách nói của Lôi Minh, sau khi hắn về nước thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó làm hắn không về được. Mà bây giờ hắn rốt cuộc có thể tới đây, lại phát hiện Tống An Nhu đã qua đời, nhưng lại có một đứa con thuộc về hai người họ.
Chẳng sợ chỉ tiếp xúc được một chút, Mục Liên Hạ có thể khẳng định Lôi Minh đó không phải người “nhà lành” gì, dám chắc cũng không phải tính cách tốt đẹp. Có thể trong nhà cũng là nhân vật khó lường, luôn luôn □□ quen rồi, cho nên cũng không để ý gì hết trực tiếp đưa Tư Tư đi.
Tư Tư nói khi bé sắp tới nhà thì bị ôm đi, chờ lúc tỉnh lại đã nhìn thấy Lôi Minh.
Lôi Minh trong miệng Tư Tư rất tốt với bé, nhưng Tư Tư luôn cho rằng ba mình đã qua đời, căn bản không tin Lôi Minh nói hắn là ba bé, hoàn toàn cho rằng Lôi Minh nhận lầm người. Mấy ngày nay bé cũng đấu trí đấu dũng với Lôi Minh, một lát thì muốn cái này một lát thì muốn cái kia còn giả bộ đau bụng, nhưng vẫn đấu không lại người lớn.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, Tư Tư ngược lại không thấy có gì đáng sợ, chẳng qua cũng chỉ vì không có ai muốn làm hại bé đi.
Bé nói một đống, trong mắt đều là tò mò: “Ba con không phải đã mất rồi à? Mẹ nói ba đã đi tới một nơi rất xa rất xa.”
Tống An Hoài ho khan một tiếng, không biết nên giải thích thế nào.
Tống An Nhu nói vậy với Tư Tư cũng không sai, “đi tới một nơi rất xa rất xa” nhiều lúc là chỉ người đó đã qua đời, nhưng giải thích từ câu chữ vẫn hoàn toàn có thể mà.
Mục Liên Hạ nhìn đôi mắt long lanh của Tư Tư, cười.
***
Sau khi tìm Tư Tư về cũng không có chuyện gì lớn, tiễn cả đám người đến thăm bé đi, thời gian lâu cũng không có gì. Nhưng Tống An Hoài ngược lại trông chặt bé, không dám để Tư Tư rời khỏi tầm mắt của mình, vừa lúc vượt qua ngày nghỉ, đi làm cũng phải dắt đi theo. May mà Tư Tư là bé ngoan, cho bé chơi bé có thể tốn cả một ngày.
Trận này có thể xem như là sợ bóng sợ gió, nhưng bây giờ thần kinh của Tống An Hoài còn chưa hoàn toàn trầm tĩnh lại. Thêm để lỡ công việc lúc trước, gần đây mỗi ngày bận rộn, dự định ban đầu cũng lùi lại. Mục Liên Hạ không sao cả, nhưng Tống An Hoài lại thấy có lỗi, cảm xúc còn hơi xuống.
Chẳng qua Mục Liên Hạ thả lỏng là thật. Giờ cậu không có chuyện gì làm, công việc ở sở luật sư cũng không quá bận, vì thế cậu liền chơi game.
Chiến Đồ gần đây khá hot, Mục Liên Hạ dựa theo trí nhớ đời trước mà tạo acc, vẫn là tiểu cầm sư tên “Luyến Hạ” ấy. Thật ra lúc trước khi cậu đặt tên là muốn hai chữ trong tên mình, đáng tiếc đã được sử dụng, cuối cùng phải dùng chữ “Luyến” đồng âm.
Tiểu cầm sư trên màn hình giống hệt trong trí nhớ, bị Mục Liên Hạ khống chế đi tới đi lui, một lát thì xoay, một lát thì nhảy, Mục Liên Hạ chơi tới tập trung.
Cái thứ game này nói trắng ra là cũng có chút nghiện, cậu một hơi chơi đến khi Tống An Hoài tan ca, Tư Tư tò mò tới hỏi đây là gì mới thôi.
Mục Liên Hạ chọt chọt trán Tư Tư, cười xấu xa: “Đây là đồ chơi của người lớn, bạn nhỏ đi chơi đồ chơi của mình đi.”
Tư Tư bĩu môi, chạy mất.
Tống An Hoài nhìn thoáng qua liền nhìn ra cậu đang làm gì, còn tò mò hỏi vài câu: “Thế nào?”
Mục Liên Hạ híp mắt: “Rất không tệ, em rất thích.”
“Em chơi… cầm sư?” Tống An Hoài nhìn lướt qua, “Chơi ở đâu?”
Mục Liên Hạ cũng không để ý, báo server của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi việc này đã phai nhạt trong ký ức, thì đã sắp tới Tết.
Một nhà ba người họ cùng nhau qua năm mới, sau đó vào mùng một Tết thì đi chúc Tết nhà họ Hạ và nhà anh của Tống An Hoài, lúc sau là thời gian tự do.
Đồ tết đã được chuẩn bị từ lâu, hơn nữa do cảm giác sống sót sau tai nạn nào đó, hương vị năm nay rất đầy đủ.
Mục Liên Hạ và Tống An Hoài cùng hợp sức làm ra một bàn lớn toàn món ngon, lượng thức ăn cũng không lớn, ngược lại là vừa vặn sẽ không quá lãng phí. Ăn xong, ba người cùng nhau làm sủi cảo, cũng không để ý sủi cảo như thế nào, dù sao vẫn làm cho vui.
Chờ sủi cảo vào nồi, vỡ ra thành canh là kiệt tác của Tư Tư, lòi ra là của Tống An Hoài, trắng trắng mập mạp dễ nhìn nhất là tác phẩm của Mục Liên Hạ.
Tư Tư không chịu được đến khi đón giao thừa, mười giờ thì đã buồn ngủ về phòng, Mục Liên Hạ và Tống An Hoài dựa vào nhau ngồi trên sô pha xem xuân.
Tuy mấy năm nay chương trình xuân có vài lúc làm người ta không nói được lời nào, nhưng xem xuân cũng là một thói quen rồi đi.
Tin nhắn nên nhắn đã nhắn, làm xong chuyện, hai người ngồi ở đó, thường thường trò chuyện hai câu, bầu không khí ấm áp không thôi.
Tiếng chuông không giờ vang lên, hai người nắm chặt tay bên nhau.
“Lại một năm nữa rồi.”
“Ừm.”
“Vậy… chúc mừng năm mới?”
“Chúc mừng năm mới ~ “
Đêm nay trôi qua thật sự rất vui.
Sáng sớm hôm sau, cửa bị gõ rất kêu.
Tống An Hoài đeo mặt mất hứng đi mở cửa, sau đó thiếu chút nữa đập cửa vào bản mặt của cái tên đang gõ cửa.
Cuối cùng hắn vẫn không đóng cửa lại, mặt mày hỏng bét nhìn cái tên vẫn mặc vest trắng tao bao đứng ở cửa.
Tên đó không thèm để ý tới Tống An Hoài mặt đen, bảo tiêu đằng sau cầm một túi đồ lớn. Lôi Minh cười tủm tỉm vào phòng gọi, vừa gọi vừa không chút khách khí mà đi vào trong, như là đang ở nhà mình: “Andrew? Andrew ra đi, ba mang quà cho con đây ~ hôm nay là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc đúng không, chúc mừng năm mới!”
Tống An Hoài rất muốn đá cái tên khốn này ra.
Trời ơi đúng là, có muốn ăn Tết không đây!
May mà Lôi Minh cũng chỉ qua đây để xoát cảm giác tồn tại. Chính hắn cũng bận việc cực kỳ thê thảm, căn bản không có thời gian xuất hiện, ở Ý cũng bận đến xoay quanh đừng nói chi là đến Trung Quốc. Có lẽ là biết mình cũng không thể chăm sóc con tốt được bao nhiêu, cho nên sau này mới dứt khoát không tới nữa, cũng chỉ là thường thường toát ra muốn thân thiết với Tư Tư.
Tuy Tống An Hoài vẫn bài xích hắn, nhưng đã không còn âm u vậy nữa.
Sang năm vui vẻ, Mục Liên Hạ ngoại trừ bận chút chuyện trước kia, một phần thời gian rãnh thì dành cho game Chiến Đồ. Tống An Hoài rất không hài lòng, cuối cùng chỉ có thể giả bộ vô tình nói với Mục Liên Hạ một câu “chờ đó cho anh”.
Kết quả không được bao lâu, cũng vào ngày hôm sau, một em gái Y Giả đội cái tên “An An” thêm bạn cậu.
“Liên Hạ, ” Em gái Y Giả đứng cạnh Cầm Sư bạch y, trên đầu toát ra chữ bong bóng màu trắng, “Là anh.”
Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm ID hình thể nhân vật giống hệt em gái Y Giả trong trí nhớ của mình, choáng váng: “An Hoài?”
Khi chữ “ừ” màu trắng xuất hiện, cùng lúc đó hệ thống thông báo:
“Đại hiệp ngày an, gần đây có thiếu hiệp mới vào giang hồ, không biết ngài có đồng ý nhận 【 An An 】 làm đồ đệ, chỉ bảo thiếu hiệp mới ra đời bước vào giang hồ như thế nào, danh dương thiên hạ như thế nào hay không?”
Trước mắt Mục Liên Hạ phút chốc mơ hồ, cậu gần như không thể khống chế cảm xúc của mình, tay nắm chuột máy tính giờ đã bưng kín miệng mình.
Thì ra… thì ra, em từ khi còn sớm, đã gặp được anh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...