Sang năm mới không lâu, Mục Liên Hạ liền nhận được thiệp mời Phương Tử Nghị đưa cho cậu.
Phương Tử Huyên sắp kết hôn.
Phương Tử Nghị cũng thấy vui mừng về việc này. Dựa theo lời của hắn, lúc trước khi Phương Tử Huyên quyết tâm muốn cưới Ngụy Nham hắn không ngăn cản được, nhưng hắn hoàn toàn chướng mắt thứ như Ngụy Nham. Mà giờ đây đối tượng kết hôn của Phương Tử Huyên… coi như là Phương Tử Nghị nhìn tới lớn, rất yên tâm.
Không sai, đối tượng kết hôn của cô là Hầu cảnh quan theo vụ án của Hán Thực lúc trước.
Năm trước vụ án của Hán Thục coi như là được giải quyết, Cung Hán Văn cũng tốt Cung Hán Lương cũng tốt, giờ đều đang bị giam giữ, chỉ chờ tòa tuyên án. Mà Hầu cảnh quan thở dài nhẹ nhõm một hơi rốt cuộc có can đảm cầu hôn Phương Tử Huyên.
Hai người họ coi như là thanh mai trúc mã. Từ tiểu học đã học chung một lớp, lên cấp hai rồi cấp ba, cũng chỉ tách ra khi học đại học, sau đó cuối cùng là Phương Tử Huyên bị một tra nam lừa, sau khi trở về thì Hầu cảnh quan ảm đạm đau khổ, rất hối hận năm đó không có can đảm để nói phần tình yêu này ra khỏi miệng.
Cho đến khi Ngụy Nham hoàn toàn biến mất, Hầu cảnh quan một lần nữa tìm về lòng can đảm bắt đầu theo đuổi cô gái mình thích nhiều năm.
Giờ đây, họ sẽ thành người nhà.
Thiệp mời đám cưới đã được đưa cho họ từ lâu, nhưng đám cưới thì cần thời gian để chuẩn bị.
Khi Phương Tử Huyên đám cưới, Mục Liên Hạ và Tống An Hoài đều đi.
Hai bạn nhỏ Tư Tư và Lộ Lộ làm hoa đồng thì vô cùng phấn khởi.
Đám cưới của Phương Tử Huyên vào tháng năm, ngày 20 tháng 5. Nhìn áo cưới chiếu rọi gương mặt tươi cười đầy rạng rỡ của Phương Tử Huyên, Mục Liên Hạ cảm thấy rất vui mừng. Lúc này, Tống An Hoài rất nghiêm túc hỏi cậu: “Liên Hạ, khi nào thì em mới đồng ý lấy anh?”
Tống An Hoài muốn biết đáp án của vấn đề này đã rất lâu rồi. Hắn đề cập không chỉ một lần, lúc trước Mục Liên Hạ coi là đùa giỡn cũng tốt như thế nào cũng tốt, bây giờ, Hạ Đình Ngọc Lý Thụy Phong cũng đã ra nước ngoài đăng ký nửa năm rồi, Hạ Đình Ngọc rốt cuộc cũng được đền bù mong muốn khoe khoang với Tống An Hoài không chỉ một lần hai lần, Tống An Hoài cũng có chút gấp gáp.
Nói tóm lại, Hạ Đình Ngọc thích Lý Thụy Phong đã rất nhiều năm, lúc hắn còn chưa lớn thì đã thích hắn, nhưng vẫn yên lặng ; mà Lý Thụy Phong mơ hồ ngây thơ thích Hạ Đình Ngọc, cho đến khi Hạ Đình Ngọc không nhịn được, làm rõ.
Sau khi họ làm rõ liền thuận lý thành chương mà ở bên nhau, tính thời gian, còn muộn hơn Tống An Hoài và Mục Liên Hạ nửa năm.
Kết quả… giờ họ đã kết hôn nửa năm.
Sau khi bên gia đình đồng ý không bao lâu, hai người đã gấp gáp ra nước ngoài nhận một tờ giấy chứng nhận hôn nhân. Tuy là ở nước ngoài trên thực tế cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng dù sao thì ý nghĩa cũng khác.
Tống An Hoài rất muốn kết hôn với Mục Liên Hạ đó! Nhất là trong khoảng thời gian này ngay cả Hồ Dược Nhiên cũng sắp kết hôn! Sau khi đám bạn chung quanh đều có bến bờ hạnh phúc, Tống An Hoài không khỏi có chút suy nghĩ như vậy trong lòng.
Mục Liên Hạ tuy là trên biểu cảm thì không nhìn ra, nhưng Tống An Hoài lại cho người ta một loại cảm giác chú chó uể oải, nên giơ tay xoa tóc hắn: “Chờ em tốt nghiệp, mình ra nước ngoài chơi thế nào?”
Tống An Hoài cười với cậu: “Được đó.”
Đề tài này tạm thời cho qua, hôm nay họ tới là để tham gia lễ cưới.
Mục Liên Hạ đã lớn như vậy, trong trí nhớ là lần đầu tiên tham gia lễ cưới.
Người cạnh cậu còn chưa tới tầng đám cưới này, mà đám cưới của bạn bè thân thích trước đây… Không có phần của cậu. Cậu còn có ấn tượng với việc này, bánh kẹo cưới nhiều khi không phải là kẹo ngon gì mấy, nhất là ở thị trấn nhỏ như Phụ Sa năm đó.
Có một lần, Lý Tố Anh dắt Mục Khả Kiệt và Mục Khả Hân đi tham gia đám cưới của thân thích bên nhà bà ta, Mục Thành không ở đây, Mục Liên Hạ bị nhốt ở trong nhà nói dễ nghe là phải coi nhà. Khi đó cậu còn nhỏ, không biết nấu cơm, giữa trưa Mục Liên Hạ đói bụng một mình lật sách trong phòng, đọc truyện tranh mượn từ Mục Khả Hân và Mục Khả Kiệt.
Hơn hai giờ chiều Mục Khả Kiệt trở về, sau đó Mục Khả Kiệt nhao nhao ồn ào nói với Lý Tố Anh là muốn cái túi bánh kẹo cưới trong tay bà ta.
Lý Tố Anh lấy thuốc lá từ trong túi ra sau đó đưa túi cho Mục Khả Kiệt. Mục Khả Kiệt lập tức đổ hết kẹo ra rơi vãi đầy đất, sau đó lượm một viên ăn. Vừa bỏ vào miệng gã đã phun ra, sau đó ném kẹo trong tay xuống đất vừa lúc lăn đến bên chân Lý Tố Anh, cục trong miệng cũng phun ra: “Sao khó ăn vậy chứ.”
Gã làm mặt ghét bỏ, không thèm để ý tới mấy viên kẹo lăn lốc kia nữa.
Lý Tố Anh bị gã làm vậy cũng có chút không vui. Bà ta chỉ huy Mục Khả Hân dọn mấy viên kẹo bị phun ra và mấy viên còn ăn được nằm rải rác trên mặt đất, sau đó nhặt cục bên chân nói thầm một tiếng: “Thằng nhóc này, đây không phải là lãng phí cho mình à.”
Vừa dứt lời, bà ta vừa lúc thấy Mục Liên Hạ ở cạnh cửa: “Con qua đây, thím cho con kẹo ăn.”
Mục Liên Hạ đương nhiên không ăn cái gọi là kẹo đó, nhưng chuyện này vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ của cậu.
Đây là ký ức duy nhất về đám cưới của cậu, mà hôm nay lần đầu tiên cậu tham gia một lễ cưới, còn là lễ cưới của bạn.
Ngày 20 tháng 5, 520, anh yêu em, vừa lúc vào chủ nhật, một ngày rất tốt đẹp.
Ngày này Phương Tử Huyên kết hôn.
Cô bé Phương Tú Nhã bây giờ đã tới tuổi biết đi, bé được mẹ trang điểm giống như mình, váy cũng như nhau, rất đáng yêu. Tóc bé còn chưa dài, tự nhiên không thể làm kiểu tóc giống mẹ được. Nhưng tóc của bé cũng được xử lý qua, hợp với nét mặt ngây thơ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra của bé… Dù sao Tư Tư và Lộ Lộ đều đang nhìn chằm chằm em gái mà.
Hai người họ thuộc bên nhà gái, chỉ có duyên mấy lần với Hầu cảnh quan cũng không quá quen thuộc. Lúc này bọn họ đi đón cô dâu vừa trở về, hôm qua Tư Tư đã đi với họ, bây giờ hoàn toàn không phát hiện ra cậu và anh Mục nhà mình.
Còn chưa tới giờ, người ở đây đều là bạn bè người thân. Hầu cảnh quan và Phương Tử Huyên bị đùa giỡn, yêu cầu ôm công chúa, bên kia Hầu cảnh quan phấn khích trực tiếp ôm người, sau đó hôn một cái lên mặt. Tư Tư Lộ Lộ ngoan ngoãn đi theo cạnh mẹ Lộ Lộ, bé Tú Nhã được cô ôm ở trong lòng.
Bao quanh trong bầu không khí hạnh phúc này, những người khác cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc theo.
Mục Liên Hạ đang nhìn bên kia ầm ĩ, thì vai cậu bị vỗ. Quay đầu, là Hàn Bân, còn có Hàn Hiểu.
Chuyện của Hàn Hiểu đã được giải quyết một cái tốt đẹp. Hôm đó cậu cố ý ở lại sở luật sư phụ giúp, rồi chủ động bảo Hàn Bân về nhà với Hàn Hiểu. Gần đây cảm xúc của Hàn Hiểu không quá tốt Hàn Bân vốn đã lo lắng, nếu không vì công việc quá bận thì hắn cũng sẽ không ở lại sở luật sư. Nếu Mục Liên Hạ nhận công việc mà cậu có thể gánh vác được, thì hắn đương nhiên càng sẵn lòng về nhà với con gái hơn.
Hôm đó họ cũng ra ngoài đi dạo như bình thường, đi được nửa đường thì Hàn Hiểu muốn ăn kem. Gần đây Hàn Hiểu không muốn ăn gì cả tự dưng muốn ăn nên Hàn Bân tự nhiên sẽ đi mua, cửa hàng tiện lợi ngay ở bên kia đường, Hàn Bân cũng không cho Hàn Hiểu qua, mình thì đi qua đường cái.
Sau đó, từ trong ngõ nhỏ bên cạnh có một tên say khướt đi ra. Nhìn thấy Hàn Hiểu đi tới, hình như còn muốn nói gì đó, Hàn Bân vừa nâng đầu liền thấy đối phương muốn động tay động chân với con gái mình, mà Hàn Hiểu thì đang chuẩn bị chạy tới chỗ ba ba.
Hàn Bân thoáng cái tức giận, mà con ma men đó cũng chỉ là mềm nắn rắn buông, sau khi thấy Hàn Bân thì ngay lập tức xoay người quay đầu chạy.
Hàn Hiểu không sao, con ma men đó cũng sẽ không vì vậy mà bị kết án tử hình, coi như là tự mình cứu mình.
Chuyện này kích thích Hàn Bân không ít, tiếp đó là ông bố còn căng thẳng hơn con gái vô số lần. Kết quả cứ như vậy, Hàn Hiểu ngược lại không căng thẳng nữa, ban đầu thi đại học chỉ là kiểm tra việc học của ba năm cấp ba, Hàn Hiểu bình thường đã học giỏi, không còn căng thẳng nữa thì chắc chắn có thể phát huy tốt.
Hôm nay cô đi tham gia đám cưới, coi như là một loại thả lỏng nho nhỏ. Dù sao bây giờ Hàn Bân căn bản không cho Hàn Hiểu ở một mình, nếu hôm nay cô không đi, vậy Hàn Bân chắc chắn sẽ ở nhà với cô cả ngày.
Nhìn thấy Mục Liên Hạ và Tống An Hoài, Hàn Hiểu thoải mái tự nhiên chào hỏi. Tuy khi mới quen thì cô có chút ngại ngùng, nhưng sau khi quen thì bạn sẽ ngày càng thích cô gái này, cô cũng không hướng nội, tính cách rất tốt.
Cho nên khi thấy Hàn Hiểu, trong lòng Mục Liên Hạ cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Ừm, em không sao, thật tốt.
Đám cưới rất thuận lợi, không khí tràn đầy hạnh phúc.
Người chủ trì không ngừng nói lời hay, Phương Tú Nhã được Hầu cảnh quan ôm vào trong ngực, đang chụp ảnh trên bục.
Rồi đột nhiên, bé Tú Nhã thu lại cánh tay thịt khoát trên vai Hầu cảnh quan, ngược lại sờ sờ mặt hắn, rồi níu níu, nở nụ cười thiên sứ với hắn, dùng giọng trẻ con nãi thanh nãi khí của bé gọi một tiếng rõ ràng mà dễ hiểu: “Ba ba.”
Hầu cảnh quan sửng sốt, sau đó không kìm nổi ý cười: “Tú, Tú Nhã, con gọi ba cái gì?”
Bé Tú Nhã nghiêng nghiêng đầu, giật giật tóc chú rể: “Ba ba?”
“Ai!” Hầu cảnh quan mở hình thức ba ba ngốc.
Muốn ở cùng Phương Tử Huyên, đương nhiên phải chung sống thật tốt với bảo bối. Mà bảo bối nhỏ như bé Tú Nhã, phần lớn mọi người đều thích.
Mục Liên Hạ nhìn mà thấy ấm lòng, Tống An Hoài hơi nghiêng người kề tai nói nhỏ với cậu.
“Liên Hạ.” Tống An Hoài nhỏ giọng gọi cậu.
“Sao thế?” Mục Liên Hạ động cũng không động.
“Khi nào bàn bạc để Tư Tư sửa miệng thế nào, ” Tống An Hoài ho khan một tiếng, “Nó gọi anh là cậu gọi em là anh, vai vế của mình không đúng rồi.”
Mục Liên Hạ nghiêng mặt nhìn hắn, làm mặt nghiêm túc: “Em sẽ không để bé gọi em là mợ đâu!”
Tống An Hoài không nhịn được, cười: “Anh cũng không thể để nó gọi anh là chị dâu, em nói coi có đúng không?”
“…”
“Vậy gọi em là chú, được không?”
“Khụ khụ, lát về anh biết gọi người như thế nào rồi.”
“Được, anh biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...