Mục Khả Hân và Mục Khả Kiệt cũng không chung một trường, Mục Khả Kiệt là cục cưng của mẹ, Lý Tố Anh căn bản không yên lòng để gã rời nhà ra ngoài học, cho nên gã học trường ở bản địa. Phụ Sa là một thị trấn nhỏ, mà trường của Mục Khả Kiệt cách Phụ Sa một dặm, đi xe cũng chỉ hơn một tiếng, cho nên đoạn thời gian này Mục Khả Kiệt tuy rằng không được nghỉ, nhưng cuối tuần cũng có về nhà.
Mà Mục Khả Hân thì nghỉ thật. Trường cô ở phía nam, thời gian nghỉ tương đối sớm, giữa tháng sáu liền về nhà.
Nhưng mà giờ mới chỉ hai mươi bốn tháng sáu, Lý Tố Anh đã quyết định cho Mục Khả Hân nghỉ học.
Tựa như Mục Liên Hạ chịu không nổi căn nhà này, Mục Khả Hân khẳng định cũng đã sớm muốn rời đi.
Ngày hôm sau khi Mục Khả Hân cầu cứu liền là thứ hai, Mục Khả Kiệt muốn lên xe đến trường sớm chút, mà Lý Tố Anh dưới tình hình chung thì lúc này sẽ đưa Mục Khả Kiệt đến nhà ga, giúp gã xách quần áo thay giặt.
Mà Mục Liên Hạ đánh chủ ý là vào lúc này.
Cậu muốn thừa dịp khi Lý Tố Anh không ở nhà, đầu tiên là giúp Mục Khả Hân lấy giấy chứng nhận, sau đó cũng nhìn xem mấy thứ mình muốn biết kia.
Mỗi đầu tuần đều dậy sớm, Mục Khả Kiệt hùng hùng hổ hổ theo Lý Tố Anh đi nhà ga, mà sau khi đứng ở cửa sổ nhìn họ đi xa, Mục Liên Hạ liền vào phòng Lý Tố Anh.
Cửa phòng Lý Tố Anh tuy rằng đã đóng, nhưng cũng không khóa, có lẽ cũng không nghĩ đến sẽ có ai vào phòng bà ta làm gì.
Phòng bà ta sạch sẽ ngăn nắp, rộng đến thậm chí có chút trống trải. Nhưng Mục Liên Hạ chỉ thản nhiên nhìn lướt qua liền trực tiếp đi đến tủ đầu giường Lý Tố Anh.
Mục Khả Hân vừa nãy đã kéo hành lý số lượng không nhiều rời khỏi căn nhà này, ở trong một cái tiệm nhỏ gần nhà ga thấp thỏm chờ đợi Mục Liên Hạ đến.
Trong ngăn kéo tủ đầu giường Lý Tố Anh đặt không ít đồ lộn xộn, hữu dụng vô dụng đều có. Mục Liên Hạ tìm tìm, rất nhanh liền phát hiện CMND cùng thẻ học sinh bị xé của Mục Khả Hân bên trong. Mục Liên Hạ khẽ xùy một tiếng, bỏ giấy chứng nhận vào trong túi áo mình, sau đó tiếp tục tìm kiếm đồ mình muốn.
Đến nhà ga lại trở về, ít nhất cũng phải nửa tiếng, hẳn cậu còn khoảng hai mươi phút.
Trong tủ đầu giường cũng không có đồ Mục Liên Hạ muốn, cậu cau mày khôi phục tất cả về trạng thái ban đầu, sau đó chuyển mắt hướng về phía tủ TV…
Cuối cùng, cậu ở trong tủ TV tìm thấy đồ cậu muốn
—— chứng nhận bất động sản.
Đây là phòng ở thuộc về cha mẹ cậu, sau này thuộc về cậu. Khi đó họ vừa chuyển vào chỉ hơn ba tháng, cha mẹ cậu liền bởi vì lần ngoài ý muốn kia mà qua đời, còn lại một mình Mục Liên Hạ, rốt cuộc không trở về căn nhà kia nữa.
Mà nghĩ đến đời trước, cậu bởi vì cần tiền mà nghĩ tới căn hộ này, chờ khi cậu rốt cuộc có đủ can đảm đòi lại, thím nói cho cậu, cậu mới biết được phòng ở này đã bị bọn Mục Khả Kiệt coi thành cứ điểm, thậm chí còn nói muốn lấy để chuẩn bị làm phòng kết hôn trong tương lai, Mục Khả Kiệt muốn đích thân tham gia thiết kế và cải tạo.
Vì thế chờ khi Mục Liên Hạ chạy đến phòng ở đó, đã nhìn không ra một chút quen thuộc. Thậm chí cuối cùng, Lý Tố Anh còn tìm người đổi tên trên chứng nhận bất động sản thành Mục Khả Kiệt.
Mà hiện tại, phòng ở trên chứng nhận bất động sản này, vẫn là tên của mình, thậm chí cả hộ khẩu, cũng ở trong này.
Mục Liên Hạ vuốt phẳng cuốn vở không lớn kia, sau đó đặt lại về nguyên dạng. Thời gian đã qua kém không nhiều, cậu cũng không muốn chậm trễ Mục Khả Hân. Nói thật, cậu thậm chí cũng có một loại ý tưởng khó có thể nói, nếu nói Mục Khả Hân có thể… Cậu có phải cũng có thể trốn tránh kết cục cuối cùng hay không?
Không ai muốn đi chết cả, huống chi khi cậu chết cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
Mục Liên Hạ nghĩ nghĩ, thuận tay bỏ hai ngàn đồng phát hiện trên tủ đầu giường vào túi. Mặc kệ nói sao, trong tay Mục Khả Hân khẳng định không có bao nhiêu tiền, dù sao cũng là một cô gái, Mục Liên Hạ cũng không muốn cô quá mức chịu khổ đến chịu thiệt, hai ngàn đồng này Mục Khả Hân khẳng định rất cần, mà Lý Tố Anh, cũng không thiếu.
Đợi khi Mục Liên Hạ mang theo hai ngàn đồng và giấy chứng nhận của Mục Khả Hân đến nhà ga, Mục Khả Hân không khỏi khóc ra.
Cô theo bản năng ôm lấy Mục Liên Hạ, từ khóc nức nở đến gào khóc, mà Mục Liên Hạ cũng từ cứng ngắc đến bình thường lại, giơ tay ôm lại cô, nhẹ vỗ lưng cô: “… Không sao đâu, sau này… có thể không về, cũng đừng trở về.”
Mục Khả Hân rốt cuộc cố gắng ngừng khóc, cô nói chuyện còn mang theo nức nở, nhưng tốt xấu cũng không khóc: “Mục, Mục Liên Hạ… Xin lỗi… Cảm, cảm, cảm ơn cậu…”
“Không có gì, ” Mục Liên Hạ giơ khóe miệng với cô, “Mặc kệ nói gì, tôi cũng muốn cô sống tốt.”
“Mục Liên Hạ, cậu nhất định cũng sẽ sống tốt, ” Mục Khả Hân nghiêm túc nhìn cậu, “Tôi chưa từng nghĩ tới cậu sẽ giúp tôi… Nhưng phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, cám ơn cậu.”
Cô nói rất nghiêm túc, thân thể nhỏ gầy lại thêm ánh mắt kiên nghị, tựa như sự nhát gan đã toàn bộ biến mất. Mà nhìn thấy Mục Khả Hân như vậy, Mục Liên Hạ không khỏi cười nhẹ.
Kỳ thật khi cậu trở về có nghĩ tới trả thù qua, nhưng vẫn bị lý trí ngăn cản.
Cậu hẳn nên cầm lại đồ thuộc về mình, nhưng không thể chỉ nghĩ đến trả thù. Nếu cuộc sống thật sự bị vây trong bóng tối nhìn không thấy phía trước, đó mới là phá hủy cuộc sống chân chính. Mặc cho nói thế nào, cậu vẫn phải trưởng thành, có sách đọc, có nơi ở, có ăn mặc. Tuy rằng mấy thứ này là cậu nên có, nhưng nếu thím thật sự cho cậu tự sinh tự diệt, có thể cậu cũng sẽ không có ngày hôm nay. Cân nhắc lại, Mục Khả Hân cũng có lúc tốt với cậu, đưa đồ tiết kiệm cho cậu ăn, cùng cậu chia sẻ đồ của mình và vân vân… Mọi thứ luôn có hai mặt.
Mục Liên Hạ nhìn theo Mục Khả Hân lên xe, sau đó ở nhà ga ngồi hồi lâu, thẳng đến khi phát hiện người bên cạnh cũng ngồi đã lâu.
Cậu đột nhiên muốn bộc lộ hết *.
“Anh bạn à, ” Mục Liên Hạ nhìn hắn, “Anh đang đợi xe?”
Đó là một người đàn ông dáng vẻ tinh anh, mặc đồ vest màu đen, sơmi trắng không dính một hạt bụi, caravat màu xanh ngọc, giày da cũng sáng loáng, ở trong nhà ga có chút cổ xưa này thì có vẻ có chút không hợp nhau. Tựa hồ phát hiện Mục Liên Hạ đang nói chuyện với hắn, hắn quay đầu qua.
Người đàn ông này rất dễ nhìn, là cái loại dễ nhìn có tinh thần. Tóc ngắn đen bóng, mi mắt có thần, mặt mũi tuấn lãng, không nói khuôn mặt tinh xảo thế nào, nhưng khí chất và diện mạo tổ hợp lại cũng là một trên một. Mục Liên Hạ sửng sốt, thiếu chút nữa mê hồn.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ, mở miệng, thanh âm trầm thấp: “… Cậu…” Lại chỉ nói ra từ này.
Mục Liên Hạ đến đây mới phát hiện tựa hồ có chỗ không đúng.
Cái bộ dáng này, hắn có lẽ đã gặp phiền toái đi, dù sao sau khi hắn nói một chữ, thì nhíu mày.
Mục Liên Hạ không khỏi khẽ cười một tiếng: “Có gì cần giúp đỡ không?”
Người đàn ông lại nhìn chằm chằm cậu một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Có thể mượn di động cậu dùng không?”
“Xin lỗi, ” Mục Liên Hạ nhìn mắt hắn, “Tôi không có di động, nhưng trong tay tôi còn có chút tiền, cho anh mượn vậy.”
Nói xong, cậu từ trong túi áo lấy ra một tờ tiền giấy màu hồng.
Mục Liên Hạ cũng không phải một chút tiền cũng không có, tuy rằng không nhiều, nhưng hai ba trăm vẫn có. Cậu nói không ra vì sao hôm nay tâm tình lại tốt như vậy, thế nhưng cả lòng dạ cũng thành nhiệt tình tốt bụng như thế, còn muốn giúp đỡ người này.
Người kia nhíu mày lại, tựa hồ chưa từng gặp tình huống vậy qua, cuối cùng hắn đứng lên, nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ: “Cảm ơn. Phiền cậu nói họ tên địa chỉ cho tôi, tôi nhất định sẽ trả.”
“Không cần, tôi hôm nay vui vẻ, coi như là tôi làm Lôi Phong, ” Mục Liên Hạ cũng đứng lên, “Có duyên gặp lại, anh mời tôi ăn cơm là được.” Nói xong, xoay người rời khỏi nhà ga, để chuyện này qua sau đầu, tuy rằng cuối cùng cũng không nói gì, nhưng tâm tình lại tốt ngoài ý muốn. Nói cậu bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, cậu muốn đi tiệm cơm nhà Phó Kỳ Kỳ phỏng vấn, tháng này ít nhất phải kiếm được tiền sinh hoạt cho tháng đầu tiên khai giảng…
***
Phó Kỳ Kỳ và cậu coi như là thanh mai trúc mã, cha mẹ họ cũng quen biết nhau, cũng nhìn Mục Liên Hạ lớn lên, tuy biết Mục Liên Hạ xem như đến làm công, cũng không khỏi quan tâm nhiều hơn.
Lướt qua phỏng vấn, Mục Liên Hạ rất nhanh vào cương vị.
Cậu thay đồng phục phục vụ, giúp bưng đồ ăn, giúp làm chút chuyện đủ khả năng.
Thời gian qua nhanh, Mục Liên Hạ ở tiệm cơm bận rộn nửa buổi chiều, khi trở về tuy rằng mệt mỏi nhưng cảm thấy rất dồi dào thỏa mãn.
Mà vừa vào phòng, liền gặp mưa rền gió dữ.
Trong nhà bây giờ chỉ còn một mình Lý Tố Anh, lại loạn đến mức khó có thể hình dung. Có lẽ Lý Tố Anh đã phát hiện chuyện Mục Khả Hân rời đi, đang nổi điên.
Mục Liên Hạ không khỏi âm thầm nhếch môi cười, nhưng trong tầm mắt Lý Tố Anh thì hoàn toàn nhìn không thấy.
Sau khi Mục Liên Hạ vào phòng, Lý Tố Anh không như bình thường xông qua chất vấn cậu: “Thằng nhãi chị mày đi mày có biết hay không?!”
Mục Liên Hạ giả ngu: “Thím à thím đang nói gì vậy? Chị đi đâu?”
Có lẽ chưa từng nghĩ tới Mục Liên Hạ sẽ làm gì, bà ta cũng chỉ hỏi vậy thôi. Sau đó hùng hùng hổ hổ trở về phòng mình đóng sầm cửa lại, cả xảy ra chuyện gì cũng không nói cho Mục Liên Hạ, lại bảo Mục Liên Hạ dọn phòng, rồi thuận tiện nấu cơm —— bình thường khi Mục Khả Kiệt ở nhà thì Lý Tố Anh mới tự tay nấu, bởi vì Lý Tố Anh sợ người khác thiệt thòi cục cưng nhà bà ta, mà lúc khác đều là Mục Liên Hạ làm.
Mục Liên Hạ cũng không nói gì, yên lặng làm xong việc nhà, sau đó về phòng, mở ra một quyển bút ký mới tinh.
Ngòi bút cậu lưu loát quẹt trên trang giấy, viết xuống bốn chữ:
—— Danh sách ước nguyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...