Danh Sách Ước Nguyện

Mục Liên Hạ nhìn Tư Tư lạch bà lạch bạch chạy nhào lên người người đàn ông đó, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất hứng.

—— vừa rồi còn thân thiết ngồi trên chân mình mà…

Nhưng Tư Tư chạy đến chỗ cậu của bé rất nhanh liền kéo cậu của bé về cạnh Mục Liên Hạ, nhìn Mục Liên Hạ đứng ở đó nhìn bé, mắt lấp lánh: “Anh ơi… Đây là cậu em…”

Mục Liên Hạ mặt mày nhu hòa, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của Tư Tư: “Ừ, ngoan.”

Nói xong, cậu liền chống lại ánh mắt có chút kinh ngạc của người đàn ông.

“Anh…” Mục Liên Hạ theo bản năng cảm thấy gương mặt tuấn lãng này có chút quen thuộc, nhưng hoàn toàn không thể tìm thấy dấu vết gì trong trí nhớ. Chẳng qua rất nhanh người đàn ông đã cho cậu đáp án.

“Là cậu, ” Cậu của Tư Tư nói rất khẳng định, sau đó vươn tay với Mục Liên Hạ: “Lần trước ở Phụ Sa, cám ơn. Tôi là Tống An Hoài.”

Hắn vừa nói Mục Liên Hạ rất nhanh đã tìm về hình ảnh kia từ trong trí nhớ, nháy mắt nhớ tới người đàn ông này. Cậu nhếch môi cười, ngoài ý muốn phát hiện mình khó có lúc làm việc tốt còn đụng phải hắn. Nghĩ đến đây, Mục Liên Hạ cũng vươn tay cầm tay Tống An Hoài vươn ra: “Không nghĩ tới lại gặp mặt, tôi tên Mục Liên Hạ.”

Tư Tư nhìn cậu, lại nhìn Mục Liên Hạ, cũng kiễng mũi chân vươn cái tay nhỏ mềm mềm của mình ra, đặt trên hai cái tay đang nắm kia. Mục Liên Hạ phụt một tiếng bật cười, lập tức cảm thấy trái tim cũng mềm mại.

Cậu từ nội tâm mà nói thì đã là độ tuổi thiên hướng thành thục, phần lớn trẻ con đều gọi cậu là chú, mà quay về bây giờ, cậu nhìn Tư Tư như là đang nhìn một hậu bối, mà không phải một cậu bé, cảm thấy cũng có chút không giống.

Mà Tống An Hoài nhìn Tư Tư rõ ràng ỷ lại Mục Liên Hạ, quay đầu mời Mục Liên Hạ: “Lần trước đã nói là sẽ đãi bữa cơm nếu gặp lại, không biết hôm nay cậu có cho mặt mũi không?”

Tuy rằng lúc “vay tiền” không nghĩ tới còn sẽ gặp lại người ta, nhưng cũng là có duyên khó có được, có đồ ăn miễn phí sao mà không ăn, nhìn người đàn ông này khẳng định không thiếu tiền, Mục Liên Hạ rất vui vẻ mà quyết định ăn chùa.


Nhưng cậu có chút khó xử nhìn ba gói to thành quả mua sắm ngày hôm nay, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng.

Tống An Hoài rất hiểu nên mở miệng: “Tôi lái xe, để đồ lên xe tôi trước đi, ăn xong thì tôi đưa cậu về.”

Mục Liên Hạ cười có chút ngượng ngùng với hắn: “Được.”

Đã hơn bốn giờ chiều, Mục Liên Hạ giữa trưa ăn bát mì ở tiệm ngay cổng tiểu khu, sau đó ở cửa hàng tổng hợp mua đồ đến gần ba giờ, sau đó nữa chính là cùng Tư Tư ở đây đợi cậu của bé hơn một tiếng đến hiện tại, tuy rằng nói trong lúc đó có ăn một ly kem, thân thể cậu còn đang lớn nên hiện tại đã đói bụng nữa. Khi Tống An Hoài đặt đống đồ của mình lên xe thì bụng không tự chủ được mà kêu lên, làm Tư Tư cũng cười.

Mục Liên Hạ có chút xấu hổ chà chà mũi, cảm thấy hình tượng của mình ở trước mặt hai cậu cháu có lẽ đã mất hết… Tuy rằng cậu cũng không tính có hình tượng gì.

Kỳ thật Mục Liên Hạ sau khi trở về thì tương đương để ý tới thân thể mình, ba bữa chưa bao giờ bỏ qua, cũng chú ý một ít kiêng kị trong ẩm thực, nhưng nơi Tống An Hoài dẫn cậu đi ăn là nơi tương đương có tiếng, cũng là ngoài ý muốn.

Ban đầu Tống An Hoài hỏi Mục Liên Hạ muốn ăn cái gì, nhưng Tư Tư hiếm khi hoạt bát nói muốn ăn KFC… Tống An Hoài xấu hổ.

Mục Liên Hạ cười trong lòng, trên mặt không hiện. Cậu nhìn ra tính cách Tư Tư bình thường có lẽ là rất ngại ngùng, không thì người như Tống An Hoài sẽ không mấy lần lộ ra biểu tình kinh ngạc với cậu. Cậu cũng cười tùy ý để Tư Tư làm nũng.

Tống An Hoài suy nghĩ, nghiêm túc hỏi Tư Tư, sau đó nói tiếng xin lỗi với Mục Liên Hạ, mấy người thật sự theo ý Tư Tư mà đi KFC.

Mục Liên Hạ kỳ thật cũng không chọn, nhưng biết thứ này không thể ăn nhiều nên cũng chỉ ăn một cái Hamburger để đỡ bụng, có lẽ Tống An Hoài cũng kém không nhiều, một Hamburger không lớn chắc chắn không thể để họ ăn no bụng, nhưng hai người cũng không ăn nhiều, mà là nhìn Tư Tư ăn vui vẻ.

“Hôm nay cảm ơn cậu, ” Khi Tống An Hoài nhìn Tư Tư ăn, ngẩng đầu nhìn Mục Liên Hạ, “Lúc chị Lưu báo cho tôi thì đã hơn hai giờ. Con trai chị có chút việc ngoài ý muốn, tôi tuy có thể thông cảm, nhưng để lại một mình Tư Tư ở cửa hàng tổng hợp thì tôi tuyệt đối không thể tha thứ.”


Tống An Hoài nói xong thì cậu liền biết là chuyện gì. Điểm này Mục Liên Hạ đồng ý, nơi người đến người đi như vậy quả thực rất nguy hiểm cho một đứa trẻ. Cậu gật gật đầu: “Trẻ con vẫn phải cần mình trông coi… Không phải nói bảo mẫu không tốt, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp.”

Tống An Hoài gật gật đầu với cậu: “Tư Tư bình thường không hay nói chuyện, hiếm khi lại thích cậu như vậy.”

“Tư Tư rất đáng yêu, tôi cũng thích bé.” Mục Liên Hạ nâng tay xoa xoa mũi, nhìn thấy Tư Tư bởi vì nhắc tới mình mà ngẩng đầu nhìn họ, cười lau sạch salad dính trên khóe miệng bé.

Hai người trò chuyện câu được câu không, mà điểm chú ý cũng là ở trên người Tư Tư.

Đời trước khi Mục Liên Hạ bị lừa là bỏ vào toàn thân tâm, khi bản thân sa vào cái gọi là hạnh phúc thì thậm chí còn có tâm tư nhận nuôi trẻ con qua, cũng nghiêm túc tra tư liệu qua, biết mình không có tư cách nhận nuôi mới từ bỏ, nhưng mấy tri thức đó cậu vẫn nhớ rõ.

Mục Liên Hạ là người rất thông minh, nếu không cũng sẽ không làm học bá nhiều năm như vậy, cho dù khi ở đại học bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ bê việc học, bỏ bê đến trình độ kiểm tra cũng kiểm tra không xong.

Bữa cơm chiều này miễn cưỡng cũng được cho là tận hứng, tuy rằng hai người lớn còn chưa ăn no chỉ là đỡ bụng, nhưng bé con vui vẻ hai người cũng khá vui mừng. Mục Liên Hạ cũng không nghĩ đến mình sẽ thích đứa bé Tư Tư này như vậy, tựa như là có duyên trời sinh, thậm chí kể cả Tống An Hoài. Nói thật, nói chuyện với Tống An Hoài rất thả lỏng, phạm vi đề tài rất rộng, hơn nữa tuy rằng dáng vẻ của Tống An Hoài thoạt nhìn có chút nghiêm túc, nhưng lại khéo nói ngoài ý muốn.

Khi Tư Tư xoa mắt rốt cuộc từ trong góc nhỏ mà KFC cung cấp cho đám nhóc chơi đi ra, thì đã sắp qua ba tiếng.

Mục Liên Hạ lấy ra tờ khăn giấy cuối cùng lau tay cho Tư Tư, sau đó cùng Tống An Hoài ôm lấy Tư Tư đi tới bãi đỗ xe.

Mà khi chờ khởi động xe, Tư Tư đã nằm trên chân Mục Liên Hạ khò khè nho nhỏ, vừa nghe cũng thấy mệt chết rồi.

Tống An Hoài quay đầu nhìn thoáng qua Tư Tư nằm trên chân Mục Liên Hạ, ánh mắt ôn nhu: “Hôm nay bé hưng phấn quá.”


Mục Liên Hạ nhẹ tay khảy tóc Tư Tư: “Trẻ con hoạt bát chút là chuyện tốt.”

Ký ức đã mơ hồ, cậu cũng không nhớ khi mình bốn năm tuổi là dáng vẻ gì, nhưng chắc chắn là khá bướng bỉnh, dù sao ở lòng bàn chân trái còn có một vết sẹo làm bạn với cậu hơn mười năm chính vì bướng bỉnh trước đây mà có.

Tống An Hoài ừ một tiếng, cũng không nói gì. Tính ra hai người tuy rằng từng gặp nhau một lần nhưng trên thực tế hôm nay mới là ngày đầu tiên quen biết, nói thật như bây giờ cũng xem như là hợp ý khó có được, nhưng có một số việc cũng không nói được cho người xa lạ. Đương nhiên, Mục Liên Hạ cũng sẽ không đi hỏi.

Sau khi lái xe ra bãi đỗ xe, Tống An Hoài thông qua kính chiếu hậu nhìn Mục Liên Hạ: “Đúng rồi, cậu ở đâu?”

Mục Liên Hạ tự nhiên mà báo địa chỉ nhà Lý Thụy Phong.

Tống An Hoài dừng lại, khóe môi khẽ nhếch: “A, thật tình cờ.”

“Hửm?”

“Tôi cũng ở tiểu khu đó.”

Mục Liên Hạ sửng sốt, thật sự kinh ngạc. Đây… thật đúng là rất tình cơ. Chẳng lẽ đúng là có cái gọi là duyên phận? Mục Liên Hạ cúi đầu, ngón tay còn ôm lấy sợi tóc mềm mại của Tư Tư.

“Tôi chỉ ở tạm nơi đó, ” Mục Liên Hạ quyết định giải thích một chút, “Tôi tới để học, trước khi khai giảng thì ở chỗ đó trước.”

Người đàn ông ừ một tiếng, sau khi Tư Tư phát ra âm thanh thì không nói gì thêm, Mục Liên Hạ cũng vậy, nhưng rất nhanh cậu liền mất hồn trong xe im lặng.

Lại nói, kế hoạch hôm nay đã bị hai cậu cháu này đánh gãy, ngày mai có phải còn cần đi một chuyến hay không…

“Mục Liên Hạ.”


“A?” Mục Liên Hạ bị gọi tên mà chợt ngẩng đầu, sau đó chống lại ánh mắt Tống An Hoài quay đầu nhìn cậu, mà cậu trong nháy mắt lại ngẩn người lần nữa.

Lúc này cậu mới phát hiện mắt Tống An Hoài có màu hổ phách nhàn nhạt, ở trong tối thì sẽ bị nhiễm lên như màu đen trầm lắng. Ngây ngẩn, Mục Liên Hạ có chút xấu hổ nháy mắt mấy cái, thẳng đến khi Tống An Hoài lại lần nữa lên tiếng: “… Ăn đồ nướng không?”

Mục Liên Hạ trong nháy mắt còn có chút chưa phản ứng lại được, cậu theo bản năng ừ một tiếng “Không cay”, liền nhìn Tống An Hoài thuần thục tháo chìa khóa xe, đứng dậy đi ra đóng cửa lại.

Cậu bỗng nhiên phản ứng lại…

Ầy, Tống An Hoài đói bụng rồi đi… Khụ khụ, kỳ thật cậu cũng đói bụng.

Chờ không lâu, Tống An Hoài rất nhanh liền trở lại, trong tay còn mang theo một cái túi to, lại đưa cho cậu một túi to. Sau khi lên xe ngồi còn từ trong túi to trong tay mình lấy ra một lon bia: “Uống không?”

Mục Liên Hạ vội vàng lắc đầu: “Không uống rượu.”

Cậu thật sự không uống rượu, căn bệnh đời trước khẳng định là do uống rượu, cậu xem như không dám nữa.

Tống An Hoài ừ một tiếng ném lon vào trong túi to, sau đó khởi động xe. Đợi khi đến dưới lầu tiểu khu, đồ trong túi to vẫn còn tỏa ra hơi nóng.

Sau đó Mục Liên Hạ liền giúp Tống An Hoài ôm Tư Tư về nhà hắn trước, rồi Tống An Hoài giúp Mục Liên Hạ để đồ ở cửa nhà Lý Thụy Phong.

“Lần này không tính, lần sau lại mời cậu, ” Tống An Hoài gật đầu với cậu, “Ngủ ngon.” Sau đó liền đi lên lầu, để lại một mình Mục Liên Hạ đang ngẩn người.

“Thật sự… tình cờ như vậy a…” Mục Liên Hạ có chút dại ra, nhìn mấy cái túi trên mặt đất mà có chút nhận mệnh thở dài, giơ tay gõ cửa.

Vì thế cậu liền nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng nổ, còn có tiếng Lý Thụy Phong cao giọng: “A! Máy tính của tôi ơi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui