17.
Sau buổi diễn thuyết, tôi được hiệu trưởng mời đi uống trà.
Văn phòng hiệu trưởng rất mát mẻ, hiệu trưởng đầu trọc với vẻ mặt hiền lành đang nhìn tôi: "Ngồi đi.”
Tôi không ngồi, đi thẳng vào vấn đề: "Hiệu trưởng, thầy là vì chuyện trong buổi diễn thuyết phải không?"
Hiệu trưởng nở nụ cười giả tạo: "Nhà trường có lỗi với em, nhưng lần này em làm quá rồi. Là học sinh lại đi đối nghịch với nhà trường. Đây không phải là chuyện người thông minh sẽ làm."
Đây chỉ là mấy lời hù doạ trẻ con mà thôi.
Bố tôi là lãnh đạo của hiệu trưởng. Từ nhỏ tôi đã trải qua sự giáo dục của bố nên sớm đã luyện được trái tim sắt đá rồi.
Thầy hiệu trưởng thấy không doạ được tôi lại còn khiến tôi mất kiên nhẫn thì ánh mắt chợt âm u. Ông ta cuối cùng mở ra một cuốn sổ: “Luận sai lầm, em và nhà trường coi như huề nhau. Chỉ cần lần này đứng đầu kỳ thi chung bảy trường, mang vinh quang cho nhà trường thì chắc chắn 100% em sẽ được đề cử.”
Tôi ồ một tiếng, hỏi ngược lại: "Vậy nếu không đạt hạng nhất thì sao?"
Hiệu trưởng cười cười: "Thầy biết rõ thực lực của em, ngay cả Tạ Tương Lê còn không vượt qua được em. Bất quá nếu như em có phong độ thất thường thì chúng ta sẽ xem xét toàn diện. Em không cần lo lắng quá, chỉ cần phát huy thật tốt là được rồi.”
Đầu tiên là uy hiếp, sau đó là dụ dỗ, cuối cùng lại nói hai câu dễ nghe.
Tôi không khỏi vỗ tay: "Phát huy. Em nhất định phát huy thật tốt.”
Hiệu trưởng rất hài lòng, tự mình tiễn tôi rời khỏi văn phòng.
Buổi chiều lúc sắp tan học, tôi lại một lần nữa đẩy cửa phòng hiệu trưởng.
Ông ta nở nụ cười với tôi: "Sao thế? Em gặp khó khăn gì à?”
Tôi khom lưng nhặt một cây bút dưới bàn làm việc của ông ta: "Em sơ ý làm rơi bút.”
Ông ta nhìn tôi rời đi, mỉm cười nói: "Lần sau cẩn thận một chút.”
18.
Cuộc thi tuyển chung bảy trường là một sự kiện lớn của thành phố.
Mỗi trường đều rất coi trọng, đây không chỉ là cuộc thi đọ sức giữa học sinh, mà còn là cuộc chiến gay gắt giữa các trường.
Phòng thi của tôi ở trường số năm.
Tuy rằng tất cả học sinh đều được sắp xếp lộn xộn, nhưng các học sinh ưu tú của mỗi trường thì hầu như tất cả giáo viên đều biết.
Vì vậy khi tôi mới tiến vào phòng thi, thầy giám thị đã nhìn tôi với ánh mắt ân cần.
Dựa theo quy tắc phòng thi, học sinh có thể nộp bài thi trước nửa giờ.
Khi tất cả mọi người còn đang tranh thủ từng giây từng phút múa bút thành văn, tôi mỉm cười giơ tay lên với thầy giám thị.
Trong mắt của thầy ấy toát lên vẻ kinh ngạc, vui sướng, khâm phục, đồng thời ra hiệu cho tôi: "Em có muốn xem lại lần nữa không?"
Tôi lắc đầu.
Thầy giám thị càng thêm vui mừng, nhịn không được nói thầm: “Không hổ là là số một trường trung học. Sự tự tin, bình tĩnh và quyết đoán này...”
Thầy ấy đi về phía tôi, mỉm cười nhìn bài thi của tôi, một giây sau, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hả?
Giấy trắng?
Có nhầm lẫn gì ở đây sao?
Tôi toàn nộp giấy trắng cho cả sáu môn thi.
Hành động này làm chấn động tổ giám thị.
Hai ngày sau, khi có thành tích thi chung, mọi người còn sốc hơn.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào một trăm học sinh đứng đầu, khó có thể tin: "Đậu moá, Lục Thiêm Thiêm đâu?”
Cậu học sinh cuối bảng tỏ ra bối rối khi nhìn thấy thứ hạng của mình: "Tôi đã bị lừa bởi một câu hỏi trắc nghiệm sáu điểm và tôi vẫn đứng thứ hai từ dưới lên, vậy mà ‘đại thần’ còn không vượt qua tôi?”
19.
Trong phòng làm việc, hiệu trưởng hung hăng ném một xấp bài thi tới trước mặt tôi: “Lục Thiêm Thiêm, giấy trắng sao? Em dám nộp giấy trắng? Em bị điên rồi đúng không?”
Lúc nhìn thấy thành tích kia, ông ta vốn còn không tin, tưởng rằng máy tính chấm bài thi xảy ra vấn đề, vô cùng lo lắng nhờ người đi tìm bài thi của tôi.
Mở ra xem, thật đúng là 0 điểm.
Tôi thản nhiên nói: "Không.”
Ông ta chỉ vào mũi tôi mắng: "Vậy em đang nghĩ gì, đây chính là kỳ thi chung bảy trường. Em lại nộp giấy trắng, em còn muốn lên Đại học nữa không!"
Tôi nở nụ cười: "Thi chung cũng không phải thi tốt nghiệp trung học, em lên Đại học cùng việc em nộp giấy trắng thì có liên quan gì đến nhau?”
Hiệu trưởng tức giận đến đau tim, ôm ngực nói: "Bởi vì em nộp giấy trắng, trường chúng ta lần này không có một học sinh nào tiến nổi vào top 10 toàn thành. Em vẫn cố chấp không chịu hối cải.”
"Vậy em sai rồi sao?"
"Đương nhiên sai rồi!"
Tôi trừng mắt nhìn, trước khi ông ta tiếp tục mắng thì tôi mở miệng: "Em nhiều lần đứng đầu khối, cố gắng tranh thủ danh sách đề cử. Vậy mà các thầy lại không nói một lời đã đưa cơ hội cho người khác, ngược lại còn chỉ trích em, bảo em không rộng lượng, rồi ép buộc em nhường suất đề cử. Nếu thành tích không phải yếu tố quyết định, vậy thì em thi bao nhiêu điểm là quyền của em, cho dù nộp giấy trắng em cũng không quan tâm, vậy thầy tức giận cái gì?”
“...”
“Nói đi cũng phải nói lại, em sai ở chỗ nào? Sai ở chỗ không nghe lời các thầy à? Hay là sai ở chỗ nên nuốt cơn giận xuống?”
Khuôn mặt hiệu trưởng từ đỏ chuyển sang xanh, tức giận đến cả người phát run: "Em... em cút ra ngoài cho tôi.”
Tôi gật đầu: "Em có thể cút, nhưng nếu các thầy cầu xin em trở lại..."
20.
Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Không thể nào, trường chúng tôi tuyệt đối không cho phép học sinh có thái độ vô phép như em tồn tại. Tôi sẽ lập tức đuổi học em!”
Tôi cười lạnh: "Nhanh lên, ai thèm chứ.”
“Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.” Hiệu trưởng lấy con dấu ra, vừa viết vừa chửi.
“Bị trường Nhất Trung đuổi học, cho dù thành tích tốt thì thế nào, những trường khác ai dám nhận em?”
Lúc mới vào trung học, tôi đã đánh cược với bố. Tôi thề sẽ dựa vào chính mình chứng minh cho bố thấy khả năng của mình.
Vì vậy, tôi đã che giấu gia cảnh với mọi người.
Hiệu trưởng ký tên đóng dấu trên giấy đuổi học tôi, hung hăng quăng trước mặt tôi: "Cút.”
Tôi nhặt tờ giấy lên, phủi bụi và lăn đi rất nhanh.
Tôi vốn không định làm lớn chuyện.
Chuyện đến mức này thật sự vẫn trong khả năng giải quyết của tôi. Bất quá thì tự mình tham gia kỳ thi tuyển vào Đại học thôi.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, anh trai và chị dâu của tôi đã đặt một tờ giấy trước mặt tôi và nghiêm túc hỏi: “Thiêm Thiêm, chuyện này là sao?”
Tôi cầm lên xem, ánh mắt hơi tối lại.
Đây là giấy kỷ luật, trong đó giải thích ngắn gọn rằng tôi gian lận trong kỳ thi chung và người báo cáo là hiệu trưởng trường tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...