Đánh Rớt Quang Hoàn Vai Chính

Bạch Trần Tinh ăn nhờ ở đậu nhà người ta, mỗi bữa đúng giờ xuống nhà bếp làm ăn cho đùi vàng. Trong biệt thự có vô số người hầu, hắn không cần thiết phải làm cái gì.

Nhưng ngay từ đầu đã nói trước nếu Kim tam gia không nhận tiền nhà vậy hắn chỉ có thể nấu cơm trả thay mà thôi. Chung quy cũng không thể ở không.

Bạch Trần Tinh cầm điện thoại chơi game, một cái tin nhắn gửi đến khiến hắn giật mình. A, nguyên chủ vẫn còn đang đi học đâu. Lấy thành tích học vượt trội, nguyên chủ đã hoàn thành hơn nữa chương trình bốn năm đại học trong vòng một năm.

Nguyên chủ lúc này vô cùng nhàn rỗi. Nhưng sắp tới sẽ có một cuộc thi, thầy giáo đã nhắn tin riêng với hắn hỏi xem hắn có tham gia hay không.

Hắn không chơi game nữa, phản hồi lại. Hắn muốn tham gia. Doãn Nhu không phải dựa vào cuộc thi này có được giải nhất được một suất thi đấu quốc gia sao. Còn được Lâm tiên sinh nhận ra đồ đệ, quanh minh vô hạn a.


Thật tiếc khi đó nguyên chủ bởi vì có vấn đề sức khỏe mà không thể tham gia. Nguyên chủ cũng không biết Doãn Nhu mang tranh của hắn đi dự thi. Chết đứng khi nhìn thấy bức tranh của chính mình được trưng bày ở kia, nguyên chủ càng thêm oán hận Doãn Nhu. Nhưng nguyên chủ có nói như thế nào, giải thích đến khàn cả không ai tin nguyên chủ lấy một chút.

" Ngươi ở nơi nào?! " Doãn Kỳ cố gắng hòa giảm thanh âm. Mấy ngày không tìm được tung tích của Doãn Úc khiến hắn rối bời. Điện thoại cũng không gọi được, hắn chỉ có thể dùng số điện thoại mới tiếp tục liên hệ.

" Ta vì sao phải nói cho ngươi? " Thiếu niên không lạnh không nhạt nói. " Ngươi không phải rất chán ghét đệ đệ như ta sao? Không có ta xuất hiện trước mắt ngươi không phải càng tốt sao? A, đúng rồi. Doãn Nhu nàng có hay không trộm vào phòng ta? Nói với nàng, muốn lấy gì thì lấy. Nói chung ta sẽ không quay trở về nữa! "

" Ngươi vừa nói cái gì?! " Doãn Kỳ không giữ nổi bình tĩnh quát lớn. Doãn Úc lời nói có hay không cảm nhận đến hắn và phụ thân? Bọn họ mỗi ngày chạy đi tìm tung tích của Doãn Úc. Cuối cùng đâu?! Doãn Úc càng ngày càng trở nên ích kỷ tính tình!

" Ngươi nghe không rõ sao?! Ta có thể nhắc lại trăm lần vạn lần! Các ngươi không cần ta, t cũng không cần các ngươi! Là các ngươi trước tiên thương tổn ta!! " Nói xong cắt đứt điện thoại, chặn dãy số. Doãn Kỳ tức giận thở phì phò hận không thể chạy đến Doãn Úc nơi chất vấn hắn!

" Ca, ngươi mấy ngày nay đi đâu? Đại ca và phụ thân rất lo lắng cho ngươi. " Doãn Nhu nhìn thấy thiếu niên, giả mù mưa sa thân thiết chạy đến. Trái lại Doãn Úc lạnh nhạt nhìn nàng. Người ngoài nhìn thấy cho rằng Doãn Úc không mừng Doãn Nhu, chán ghét vì nàng là Doãn gia con nuôi.

" Doãn Úc, ngươi sẽ tham gia kỳ thi lần này chứ? " Lộ Nam chạy đến, âm thanh liếc mắt Doãn Nhu. Làm như không quen biết đến nàng, quen thuộc vỗ vỗ vai Doãn Úc.


" Vì sao không tham gia a? " Thiếu niên chán ghét đánh rớt tay của Lộ Nam, trước mặt hắn lấy khăn tay lau nơi Lộ Nam chạm qua. Lộ Nam sắc mặt biến đen, Doãn Úc đây là xem hắn như đồ dơ bẩn?

" Vậy thì tốt quá! Chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau! " Lộ Nam kinh hỉ nói. Thật sự hắn không muốn Doãn Úc tham gia một chút nào. Nếu Doãn Úc tham gia, đệ nhất vị trí không phải của Doãn Úc hay sao? Doãn Nhu mặt mày không được đẹp…Trong lòng âm thầm tính toán!

" Ca, vài ngày nữa là sinh nhật của phụ thân, ngươi phải trở về đó nha. " Doãn Nhu có gương mặt xinh đẹp tựa như trong câu chuyện cổ tích công chúa. Nàng luôn luôn cười nói thân thiết dễ gần chiếm rất nhiều sự yêu thích của người xung quanh.

" Hảo a, ta phải trở về chúc mừng sinh nhật phụ thân a. Tiện thể, vạch trần bộ mặt thật của ngươi càng tốt! " Doãn Nhu khiếp sợ nhìn Doãn Úc. Doãn Úc hắn nói cái gì??!

" Sao lại sợ hãi như vậy a? " Thiếu niên buồn cười nhìn Doãn Nhu. Nhìn nàng tâm thần không yên hắn càng vui vẻ. Doãn Nhu lời vừa nói cực kỳ hối hận. Nàng không biết Doãn Úc đã biết được cái gì rồi.


Thiếu niên bỏ lại tâm thần không yên Lộ Nam cùng Doãn Nhu, ung dung tiến vào bên trong. Tất cả ăn ý nhường đường cho hắn. Mọi người không thích bộ dạng lạnh nhạt, ít nói của Doãn Úc. Dù có gương mặt xinh đẹp là thật, nhưng cực kỳ khó gần. Dần dà không có ai muốn chơi chung với Doãn Úc.

Doãn Úc ngoài Lộ Nam ra không có một người bạn nào khác. Nên Doãn Úc cực kỳ trân trọng người bạn này. Nghe Lộ Nam trong nhà có khó khăn, Doãn Úc không nghĩ ngợi gì mang tiền đưa cho Lộ Nam. Lộ Nam có tiền trong tay, vui sướng tiêu hoa. Nào có khó khăn như đã nói.

" Ngươi đã trở lại? Tâm tình rất tốt? " Lý giáo thụ nhìn thiếu niên. Thấy hắn khí sắc hồng hào, khoé miệng giương cao. Vui mừng nói.

" Đúng vậy, lão sư. Ta rất nhớ ngài nha. " Thiếu niên mè nheo mè nheo trước mặt Lý giáo thụ. Doãn Úc bị toàn trường sinh viên cô lập, riêng Lý giáo thụ rất quan tâm Doãn Úc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận