Đánh Rớt Quang Hoàn Vai Chính

Ngón tay mảnh khảnh thon dài cầm lấy cọ vẽ hoạ từng đường nét trên khung tranh. Chẳng bao lâu bố cục đã thành hình, lại pha điểm thêm màu sức. Thiếu niên dung nhan thanh lệ, đạm nhiên ánh mắt.

" Cạch. " Hắn cửa phòng không có sự cho phép được mở ra. Một cái thiếu nữ tinh sảo khuôn mặt không chút e ngại tiến vào. Nàng kinh hỉ nhìn không rời bức tranh vừa mới hoàn thanh kia.

" Nhị ca, ngươi lại vẽ tranh sao? Bức tranh này thật đẹp, ngươi có thể tặng cho ta sao? Ta hứa sẽ bảo quản nó thật tốt, chỉ treo trong phòng ngắm mà thôi. " Nàng nói được trôi chảy. Cũng không biết trong đó có bao nhiêu thật giả.

" Ngươi đưa cho nàng đi. Lại vẽ thêm bức khác. " Tiến vào là một nam nhân, hắn giọng điệu thâm trầm mang theo ra lệnh. Thiếu nữ nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng rực.

Bạch Trần Tinh giương mắt nhìn kẻ xướng người hoạ bọn họ. Còn tưởng rằng hai người đó mới chính là huynh muội ruột thịt thương nhau thắm thiết đâu.


Hắn chiếm cứ thân thể nguyên chủ chưa đến nữa tháng, tiếp nhận ký ức của nguyên chủ và toàn bộ cốt truyện.

Nguyên chủ sinh ra là Doãn gia tiểu thiếu gia, tiền tài nhung lụa không thiếu cho nguyên chủ dùng. Chỉ tiếc nguyên chủ ngày sinh cũng là ngày mất của mẫu thân. Phụ thân và đại ca đối nguyên chủ giận cá chém thớt, oán hận mười phần.

Nguyên chủ năm tuổi, phụ thân từ nơi nào giắc vào Doãn gia một tiểu nữ hài. Tuyên bố với nguyên chủ từ sau này nàng chính là con gái của phụ thân.

Nguyên chủ trong Doãn gia địa vị không tốt, từ lúc Doãn Nhu đến càng tuột dốc không phanh. Tất cả quanh xung quanh nàng một người xoay chuyển, phụ thân và đại ca cũng là. Hận không thể dâng hết tất cả bảo bối lên làm nàng vui vẻ.

Từ những yêu thương quan tâm mà nguyên chủ đáng để nhận được tất cả đều thuộc về Doãn Nhu. Nàng đáng yêu, ngoan ngoãn, càng biết cách nói lời ngon ngọt làm người khác vui vẻ.

Nguyên chủ không biết. Nguyên chủ trầm lặng, ít nói, thu mình vào trong căn phòng nhỏ bé. Chỉ có thể bày tỏ cảm xúc qua từng bức tranh.

Nguyên chủ yêu thích vẽ tranh, có thể nhiều ngày không ăn không ngủ chỉ vì muốn hoàn thành một bức tranh. Nguyên chủ là thủ khoa đầu vào của trường đại học mỹ thuật. Là niềm tự hào của vô số giao viên, là niềm ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người.

Nhất tất cả bị chà đạp bởi chỉ vì Doãn Nhu! Nàng biến tác phẩm của nguyên chủ biến thành của nàng, đem ra bên ngoài rêu rao cho thiên hạ nhìn thấy. Nàng có bao nhiêu tài giỏi. Quá đáng hơn nữa, nàng dùng tác phẩm của nguyên chủ đi dự thi, nàng giải nhất a. Nhưng đâu có ai biết, mỗi bức tranh kia là của nguyên chủ!

Doãn Nhu tim không đập tay không run hết lần này đến lần khác. Có phụ thân và đại ca bao dung nàng, nguyên chủ không còn cách nào khác.


Nguyên chủ có hôn ước với trúc mã. Nhưng vì có sự can thiệp của Doãn Nhu. Vị hôn phu từ bỏ hắn, chuyển hướng sang Doãn Nhu và muốn cưới nàng làm thiếu phu nhân.

Nguyên chủ bi ai nhận ra, người mà hắn ái mộ bao nhiêu năm một chút tình cảm cũng không dành cho hắn.

Nguyên chủ bị đồn ra đạo tranh, bị hủy một đời thanh danh. Phụ thân, đại ca bỏ mặc hắn. Mặc hắn tự sinh tự diệt. Doãn Nhu bước lên đài cao là phu nhân của đỉnh cấp hào môn.

Nàng chà đạp nguyên chủ, sai người hủy đi đôi tay của nguyên chủ. Nàng từ nơi nào hận nguyên chủ như vậy?

Doãn Nhu là người xuyên không, nắm rõ tường tận cốt truyện. Vận mệnh vì nàng mà thay đổi. Và nguyên chủ là một pháo hôi, một cái gai ngáng chân trên con đường công lược của nàng.

Doãn Kỳ từ trên giá tranh, gỡ xuống đặt vào lòng Doãn Nhu. Có được bức tranh trong tay, nàng vui vẻ cảm tạ Doãn Kỳ. " Đa tạ đại ca! " Ánh mắt khiêu khích nhìn thiếu niên.


Doãn Nhu giật mình nhìn Doãn Úc đoạt lấy bức tranh của nàng, ném mạnh trên sàn nhà. Nàng khiếp sợ nhìn Doãn Úc đổ một hộp màu nước lên tranh. Bức tranh vốn hoàn hảo, bây giờ chẳng ra dạng gì. Nàng muốn thét lên. " Doãn Úc ngươi làm cái gì?! " Nhưng vì ngại có mặt Doãn Kỳ ở đây, nàng nhịn xuống.

" Ngươi làm gì vậy? " Doãn Kỳ không vui nhìn Doãn Úc. Chỉ là một bức tranh, cho Nhu Nhu thì đã làm sao vậy? Doãn Nhu biết Doãn Kỳ sẽ đứng về phía nàng, âm thầm xem Doãn Úc bị trừng phạt.

" Tranh của ta. Ta không muốn dơ bẩn tay chạm vào. Một khi đã bị dơ bẩn tay chạm vào, ta không tiếc hủy hoại đi nó. " Thiếu niên cười như không cười nhìn Doãn Nhu. Sắc mặt nàng biến khó coi.

Doãn Kỳ biết Doãn Úc ám chỉ cái gì, muốn vung tay đánh thiếu niên. Hắn thật sự đã làm như vậy. Một cái tát vang trời xạ xuống gương mặt nhỏ của thiếu niên. Khoé miệng tràn ra tơ máu, một bên má nóng rát cực kỳ. " Xin lỗi Nhu Nhu. " Doãn Nhu trong lòng sảng khoái cực kỳ.

" A, ngươi đang mơ mộng hão huyền sao? Ta lại không có sai, vì sao phải xin lỗi? " Doãn Kỳ giật mình nhìn thiếu niên. Ánh mắt quá mức lạnh băng không chứa một tia thân tình. Giống như nhìn một kẻ xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận