Sắp tới sẽ có một buổi triển lãm cùng trình diễn giao lưu nghệ thuật giữa các trường đại học, như hàng năm địa điểm tổ chức vẫn sẽ là A Đại và nó được các toàn thể sinh viên háo hức mong chờ và cực kỳ muốn dành chiến thắng. Biết được vị nào đó rất nổi tiếng sẽ đóng góp cho vị trí giám khảo lần này, mọi người sôi trào lên nghị luận.
" Thật sao?!! Đường gia sẽ tham gia sao?! "
" Chắc chắn không sai! A, nam thần của tôi ngài ấy sẽ đến trường chúng ta tham dự buổi lễ này a. "
" Aaa, phấn khích quá phấn khích quá!! Mình phải nỗ lực hơn mới được, biết đâu đó được Đường gia nhìn trúng thì sao?! "
" Bớt mơ mộng đi người ơi. Đường gia là vị nào?!! Có thể chú ý đến những người tầm thường như chúng ta sao?!! "
Bạch Trần Tinh ngồi trong phòng dương cầm, hưởng thụ làn gió mát thổi vào qua cửa sổ, cũng nghe được hết thảy những lời bàn tán nghị luận gần đây. Từ 001 biết được, Đường gia tên đầy đủ là Đường Gia Vĩ, là con trai cả của Đường gia, xuất thân danh gia vọng tộc, là một người soạn nhạc cùng đánh đàn dương cầm tài bà, được giới chuyên gia xưng là ông hoàng, lấy về không ít giải thưởng lớn nhỏ trong nước và quốc tế. Là một người đàn ông hoàng kim độc thân, rất được nhiều người săn đón với ước mơ vịt con xấu xí hoá thành thiên nga không bất kể giới tính, rất được săn đón. Lấy Đường gia so với Lâm gia thì, không khác gì một rồng một tôm.
Đường Gia Vĩ cũng là một pháo hôi, nhiều lần nâng đỡ Lâm Hà đứng vững trong giới nghệ sĩ dương cầm, giúp hắn bước lên đỉnh cao nhân sinh. Đường Gia Vĩ thưởng thức Lâm Hà bởi khả năng đánh đàn dương cầm tốt, được hắn nâng đỡ hết mình. Bạch Trần Tinh nghe 001 báo cáo suýt chút nữa nghẹn nước miếng. Hắn sẽ không nghe nhầm?!! Lâm Hà thật sự có thiên phú đó!? Quang hoàn vai chính, hắn xin thua lần thứ n.
" Tiểu An, muộn rồi còn chưa có trở về a?! " Một thiếu nữ đi vào bên trong, nàng gọi Hạ Tiểu Mỹ, là đồng học Bạch Trần Tinh vừa mới làm quen. Hai người thưởng thức nhau thông qua đàn dương cầm, lấy làm thích thú với khả năng của đối phương. Hai người trao đổi phương thức liên lạc, trò chuyện rất nhiều. Buổi diễn sắp tới, hắn với nàng cùng tổ đội. Là nàng chiếm trước tiên cơ, nếu không cùng với Bạch Trần Tinh biểu diễn không phải là nàng.
" Trở về ngay đây. " Bạch Trần Tinh gật đầu đáp lại. Không may va chạm với Lâm Hà cùng với đã từng là thanh mai trúc mã của Lâm An Trương Húc.
Thấy Bạch Trần Tinh, Lâm Hà càng ra sức rúc vào trong lồng ngực của Trương Húc, hai người cử chỉ vô cùng thật mật, kém một chút ôm hôn ngay tại chỗ. Làm trò trước mặt Bạch Trần Tinh. Biết nguyên chủ không phải thiếu gia Lâm gia, Trương Húc quay xe một trăm tám mươi độ, bao lời ngon ngọt thề thốt năm xưa hắn từng nói đã không còn ghi nhớ lấy một chút. Chung quy là vì lợi ích của nhau, bên nào lợi hơn thì nghiêng về bên đó. Bạch Trần Tinh hắn cũng thông cảm a. Như vậy càng tốt cho hắn, Trương Húc bỏ được, hắn còn vui mừng không kịp.
" Hai vị, không ngại thanh thiên bạch nhật sao?!! Ôm hôn giữa nơi công cộng không thấy ngại ngùng sao?!! Nếu là nhịn không được, có thể rũ nhau vào khách sạn a, hoặc chỗ nào không người qua lại đừng làm mọi người bẩn mắt a. " Hạ Tiểu Mỹ khó chịu ra mặt, quen biết Bạch Trần Tinh, thấy không thiếu những lần Lâm Hà âm dương quái khí. Hắn không phải thiếu gia Lâm gia là lỗi của hắn sao?!! Lâm Hà lấy cái quyền gì làm khó hắn?!! Lâm An con người cực kỳ tốt, cực kỳ thiện lương không có chỗ nào để chê bai, nàng học hỏi được không ít thứ từ hắn. Nàng chính là muốn bênh vực Bạch Trần Tinh.
Lâm Hà khoe khoang Lâm gia như thế nào hảo, có bao nhiêu tiền tài, cực thích bắt nạt người khác, ai lại muốn gần gũi với hắn?! Chơi với Lâm Hà là những kẻ bị tiền che mắt, nịnh nọt người kia kẻ khác. Cũng chỉ có nàng nhìn ra được bản mặt thật của hắn, những người kia chính là mắt mù! Lâm gia giàu có sao?!! So với nhà xách dép còn không bằng, rêu rao cái mông!! Bổn cô nương khinh!
" Phụt! " Bạch Trần Tinh nhìn Hạ Tiểu Mỹ, không ngờ tiểu cô nương này thật mạnh bạo tính tình a, cực kỳ thẳng thắn lời nói. Không khỏi phì cười. Hắn tặng cho nàng một ngón cái. Làm tốt lắm cô nương! Đừng nhìn Hạ Tiểu Mỹ mảnh khảnh dáng người, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa dứt trẻ con mập mạp, một khi bật chế độ công kích, lực sát thương kinh người.
".......Ngươi....." Mặt Lâm Hà Trương Húc như cái cầu vòng, chuyển màu liên tục, vừa giận dữ lại vừa xấu hổ. Lần đầu tiên, bị một nữ hài nói trên đầu như vậy. Biết nguyên chủ để ý Trương Húc, Lâm Hà càng muốn hắn thấy hắn và Trương Húc thân thiết như thế nào. Hình như, hiệu quả lại chẳng đến thế nào. Trương Húc nhìn Bạch Trần Tinh biểu tình đạm nhạt, không có khổ sở thì nghi hoặc và mất mát.
" Lâm An, ngươi giám làm ta bẻ mặt. Ngươi có tin hay không ta lập tức tống cổ ngươi ra khỏi Lâm gia?!! " Trở về Lâm gia, Lâm Hà bạo nộ tính tính bạo phát, chờ không nổi chất vấn đe doạ Bạch Trần Tinh. Hắn ở trường ăn không ít nan kham, tất cả là Lâm An người này. Hắn không chỉnh chết hắn, không gọi Lâm Hà.
Một cái nhãi choai choai tính cách, bạo nghịch ra vẻ, Bạch Trần Tinh hắn gặp qua nhiều rồi. " Tiểu Mỹ chưa có nói sai, ngươi với Trương Húc muốn làm, có thể vào nơi vắng vẻ a. Trường học là nơi công cộng, ta chính là ngại bẩn mắt." Lâm gia chỉ có Lâm Hà Lâm An hai vị thiếu gia, những người khác còn bận rộn công việc. Có Lâm gia người Lâm Hà còn giả vờ ngoan ngoãn một chút, đối với Lâm An địch ý cũng không nhiều. Lúc này là muốn bạo tẩu, trên tay cầm bình hoa hăm hoe doạ ném.
"....... Ta không có thì giờ đôi co với ngươi, có rãnh thì chuẩn bị thật tốt cho buổi biểu diễn sắp tới đi. " Lâm Hà khí đến run bần bật thân thể, bình hoa hắn cầm có gia chục vạn, hắn không dám ném, chỉ muốn ra oai. Lâm Hà ánh mắt lộ ra ngoan độc, phải rồi đến lúc đó hắn sẽ đánh bại Lâm An, làm hắn biết thân phận mình là đang ở đâu. Bạch Trần Tinh miệng lưỡi quá độc, hắn nghẹn. Nhưng rất nhanh thôi có vốn lẫn lãi hắn sẽ lấy về cho bằng được!
Ngày hôm sau Lâm Hà mệt mỏi không đi học, Lâm Đình Lâm gia chủ Lâm phu nhân lo lắng đến không được, ríu rít hỏi thăm hắn, lập tức phân phó mời bác sĩ tư nhân đến khám cho hắn. Lâm Hà bệnh là giả, nhưng hắn rất hưởng thụ Lâm gia người quan tâm. Lâm gia như vậy, Lâm Hà giống như sắp chết không bằng, chuẩn bị muốn rời xa nhân thế?!! Bạch Trần Tinh gật đầu, hắn cũng cho rằng là như vậy. Bạch Trần Tinh một mình đến trường, bầu trời hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng, nắng nhẹ ôn hoà. Không có ruồi bọ chít cha chít chít bên tai, yên bình hẳn.
Có được thứ mình muốn trong tay, Lâm Hà nở một nụ cười chiến thắng. Hắn lại không biết, hành động của hắn. Đã bị người bắt bài từ lâu. Muốn người không biết trừ phi đừng làm.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...