" An An, con và Tiểu Yến?..." Bạch mẫu đứng ở trước cửa chờ đã lâu. Con trai nhỏ cả đêm không trở về nhà. Mặc dù đã báo về cho già đình nhưng nàng vẫn lo lắng, cả đêm hôm đó lòng nóng như lửa đốt, bất an vô cùng. Sáng sớm chờ đợi tiểu hài tử trở về thì nhìn thấy hắn tay trong tay với một nam nhân. Mà đó chính là Yến gia hài tử Yến Hoằng.
Bạch mẫu vỗ vỗ má hai cái, nàng là đang nằm mơ vẫn chưa có tỉnh mộng?! Nhưng mà đau a. Bạch mẫu lại dụi dụi mắt hai cái, đúng là Yến Hoằng và nàng An An a. Người đó là Yến Hoằng mà không phải Văn Phong!! Trong lòng Bạch mẫu có gì đó bùng nổ! Kinh hỉ không nói nên lời.
" Mẹ, đã làm ngài lo lắng rồi. " Bạch Trần Tinh buông tay nam nhân, cười nũng nịu nắm lấy tay Bạch mẫu lay động. Nhìn Bạch mẫu hắn không cấm buồn cười cùng đau lòng. Chung thân đại sự con cái quan trọng, Bạch phụ Bạch mẫu làm cha mẹ người tốn không ít tâm tư về đường tình duyên của con cái.
Bạch phụ Bạch mẫu ưng ý nam nhân đã lâu, hai nhà cũng có giao tế, Yến Hoằng thái độ rất rõ ràng với tiểu hài tử của họ, muốn tìm cách thúc đẩy mối quan hệ này. Chỉ trách nguyên chủ không thích Yến Hoằng, đi thích trong ngoài không đồng nhất xấu xa tâm độc Văn Phong. Nhưng nguyên chủ thích, Bạch phụ Bạch mẫu muốn ngăn cũng cản không nổi.
Thấy hắn cùng nam nhân thân thiết cử chỉ, kinh ngạc là chuyện bình thường.
" An An, con đã nghĩ thông suốt, thật sự là quá tốt rồi. " Bạch mẫu kiềm lòng không nổi hân hoan chạy đi báo cho Bạch phụ cùng đại nhi tử và nữ nhi tin vui. Ba người còn không tin là sự thật, đích thân trở về nhà một chuyến.
Về đến nhà khi, Bạch mẫu cười hiền từ nhìn hai vị nào kia không biết xấu hổ ve vãn tình yêu. Bạch phụ cũng không chê, nhìn Bạch Trần Tinh chực chờ muốn khóc đến nơi.
" An An, đệ sẽ không đùa giỡn chúng ta chứ?! " Đại ca Bạch Lạc Vân bán tính nghi. Đệ đệ từ khi nào yêu thích Yến Hoằng?! Còn Văn Phong hắn bỏ trước?! Trước kia muốn sống muốn chết phải ở bên cạnh Văn Phong tên kia sao?! Bạch Lạc Vân nhìn Yến Hoằng càng lúc càng không vừa lòng. Hắn chán ghét Văn Phong là sự thật, không thích Yến Hoằng cũng là sự thật. Nhưng so sánh thì Yến Hoằng mới là thích hợp nhất với đệ đệ.
" Không sai, An An. Ngươi có chuyện gì giấu chúng ta có phải hay không?!! " Cường nữ nhân Bạch Lạc Vũ lên tiếng. Nàng thân phận nữ nhi, nhưng nàng không thua kém so với bất kỳ nam nhân nào. Nàng có một đôi mắt tinh tường, không có chuyện gì có thể qua mặt được nàng.
Nghe đại nhi tử và nhi nữ nói chuyện Bạch phụ Bạch mẫu mới phát giác lúc này có điều không ổn. Hai người thu lại nét cười nghiêm mặt muốn Bạch Trần Tinh giải thích rõ ràng.
" Nói, Văn Phong kia làm gì chọc đệ ủy khuất?!! " Bạch Lạc Vũ đen mặt đập bàn. Đệ đệ nàng nàng còn không rõ sao?!! Hắn luôn muốn bao che cho người kia, ủy khuất mọi chuyện giữ khư khư trong lòng một lời cũng không chịu nổi, uất ức đến hỏng người chỉ biết lặng lẽ khóc. Nàng tin chắc Văn Phong đã làm một chuyện tổn thương xâu sắc đệ đệ của nàng.
Bạch Trần Tinh hốc mắt chợt đỏ, muốn khóc không giám khóc. Oa ở trong lồng ngực nam nhân, không giám đối diện với người thân. Yến Hoằng từ tốn trấn an hắn. Nhìn Bạch gia bốn người, từ tốn nói rõ mọi chuyện.
" Có ca ca ở đây, mười cái Văn Phong cùng làm hắn nhận tội!!! Giám ức hiếp ta đệ đệ, hắn chán sống!!" Bạch Lạc Vũ khí thở phì phò. Hắn nên căn nhắc ' coi trọng ' Văn Phong hon. Đề phòng hắn không giám tiến gần đến đệ đệ nữa bước. Là do hắn quá nhân nhượng, là hắn đã quá cưng chiều đệ đệ!!
" Hắn giám!!!! " Bạch phụ gầm nhẹ một tiếng. Tiểu bảo bối được hắn nâng nui trong lòng bàn tay lớn lên. Lại bị một tên heo chó không bằng hãm hại suýt chút nữa một thân thâm bại danh liệt?!!! Văn Phong hắn xem Bạch gia không tồn tại?!! Hắn không tồn tại?!!!
" Tiểu Yến, chuyện này cứ giao cho chúng ta đi." Bạch mẫu dù không tham gia Bạch thị chuyện làm ăn, tính nàng không phân tranh. Nhưng nàng là chủ mẫu Bạch gia, trên dưới to nhỏ chuyện trong nhà do nàng quyết định. Hơn thế nữa nàng còn là một người mẹ. Biết Văn Phong làm chuyện đó với hài tử của nàng, nàng hận không thể ngay lúc này băm thay hắn ra, thay An An hết giận.
" Không, không thể thiếu ta một phần được. " Yến Hoằng e ngại thiếu niên không làm đến ngoan tuyệt, nhưng bây giờ đã khác. Hắn làm tổn thương người của hắn một, hắn sẽ trả về gấp mười lần!!
Bạch gia cũng không nói gì thêm. Bạch mẫu đau lòng lôi tiểu hài tử từ ngực nam nhân chính nàng ôm lấy. Đau lòng không được gặt đi nước mắt kiên cường không chịu rơi xuống của tiểu hài tử. " An An, bảo bối. Không cần đau lòng. Hắn, chúng ta sẽ không để hắn xuất hiện trước mặt ngươi thêm một lần nào nữa. " Bạch gia ôn hoà hữu độ với người ngoài, lịch thiệp nho nhã đối nhân xử thế. Thế nhưng, một khi đã chạm vào thứ không nên chạm. Nên gánh lấy hậu quả!
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...