Không giam trở nên im lặng, chỉ có thể nghe rõ tiếng hít thở của người bên cạnh. Ánh đèn sân khấu lấy dịu nhẹ ánh sáng, lấy thiếu niên thanh tú mỹ lệ làm trung tâm.
" Tuyết Tung Hoành " bản hùng ca bi tráng nhưng đầy hào hùng. Nhạc trưởng chỉ huy ban nhạc, đàn violon, kèn saxophone giai điệu vang lên, cuối cùng khi...Tiếng đàn dương cầm vang lên.
Nhẹ nhàng kể về những chiến công hiển hách, lại đổi về bằng xương bằng thịt, bằng tiếng khóc thương ai oán của người ở lại.
Bỗng trở nên trầm lắng, da diết, đau thương không thể nào tả xiết. Trái tim người ở lại đang không ngừng rỉ máu, nhưng trên môi in đậm nụ cười.
Tuyết sao?! Tuyết đang rơi kìa. Vùi lấp đi mùi máu tanh nồng, sương lạnh bao phủ lấy những khói nòng nóng bỏng, dấp tắt đi khỏi lửa mịt mù. Lạnh lẽo sao?! Không, chúng tôi không hề cảm thấy lạnh lẽo. Chúng tôi đã dâng hiến tuổi đôi mươi, dâng hiên máu xương thịt thà cho tổ quốc. Chúng tôi ra đi không hề không có ý nghĩa, yêu đất nước thân yêu, yêu người thương thân yêu.
Một trận chiến khốc liệt nhất như ẩn hiện ở trong mắt tất cả mọi người. Chiến tranh đi qua, hậu quả để lại thật tang thương, thật mất mát. Nhưng ở đâu đó, trong nền đất tuyết đó lại mọc lên một chồi hoa xinh xắn, sức sống mãnh liệt, tràn đầy.
Nổi đau thương mất mát được khơi dậy, những ai có thương binh liệt sĩ, hiểu rõ nhất. Người thương ra đi, ở lại trên chiến trường, cốt xương hoà vào đất mẹ. Nhưng họ không đau buồn, càng không thống khổ. Con cháu của họ, người thân của họ vẫn mãi mãi ở trong tim của họ, trong tim của chúng ta. Nước mắt không ngừng rơi xuống, ướt nhoè cả khoé mắt.
Những người đang xem qua màn hình tivi, cùng chung một tâm trạng. Rất ít nghệ sĩ chọn lựa diện tấu " Tuyết Tung Hoành " không chỉ đòi hỏi kỹ thuật cao, còn phải hiểu rõ nguyên nhân xâu xa, ý nghĩa trong từng thanh nhạc, từ đó hoàn toàn đắm chìm vào bên trong. Muốn diễn tấu hoàn chỉnh một " Tuyết Tung Hoành " yêu cầu người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề.
Nhưng mà, thể hiện lại là một thiếu niên vô cùng non trẻ, sườn mặt trắng bóng mềm mại, ánh mắt thiếu niên đượm buồn lại kiên cường bất khuất, như là người từng trải. Thiếu niên nhất nhất hoàn thành buổi biểu diễn của riêng mình, hoàn hảo.
Bạch Trần Tinh ở thế giới thực trải qua không ít những trấn chiến khốc liệt, đẫm máu, mưa tanh huyết vũ, từ cái chết quay trở về vô số lần. Cũng chính mắt nhìn thấy đồng đội hi sinh, lại bất lực không thể cứu sống bất cứ một ai. Hắn càng hiểu rõ, " Tuyết Tung Hoành" bởi vì lẽ đó, hắn không ngần ngại chọn lựa " Tuyết Tung Hoành. "
" Bang! Bang! Bang! " Một tiếng vỗ tay, hai tiếng, ba tiếng rồi lại vô số tiếng vỗ tay không ngớt, không thể nào dừng lại, có người còn phấn khích hơn đứng dậy vỗ tay. Mười năm trôi qua, giới dương cầm lại chào đón thêm một vị hoàng tử mới.
" Làm sao có thể?!! Hắn vậy mà giám chọn " Tuyết Tung Hoành? " Lâm Hà kinh hoàng, sợ hãi cùng bất lực đan xen. Ánh mắt trợn tròn nhìn người ở trên sân khấu. Hắn tự tin bản thân sẽ dành chiến thắng Bạch Trần Tinh, nhưng vừa mới đây hắn nhận ra, cho dù có làm cách nào cũng không thể thắng nổi. Hắn chọn một bản nhạc khó, muốn chứng minh khả năng với nhiều người. Thua, hết lần này đến lần khác thua thảm bại trước Bạch Trần Tinh.
Đây cũng là tiếng lòng của một người, Lưu Mạnh nóng bỏng nhìn Bạch Trần Tinh. Đường Gia Vĩ từ nơi nào có một học trò giỏi như vậy?!! Vì sao Lâm An không phải là học trò của hắn?!! Vì sao, mọi thứ vinh quanh đều là của Đường Gia Vĩ?!!
" 3, 2, 1." theo giọng nói 001 " Rắc, Bụp!! " Trước ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, đèn sân khấu lung lay, rớt xuống bên dưới, mà người đứng bên dưới là Bạch Trần Tinh. Lâm Hà độc ác cùng lạnh băng ánh mắt, người chết rồi, sẽ không ai tranh dành với hắn nữa. Đèn sân khấu rất nặng, một khi rơi xuống trúng người không chết, thì cũng tàn tật.
Đường Gia Vĩ ánh mắt co rút, đôi chân như bị thôi thúc, vọt nhanh lên sân khấu, muốn kéo thiếu niên ra khỏi sự nguy hiểm. Sau tất cả, hắn vẫn chậm một bước.
Màu máu đỏ tươi chói lọi trước mắt hắn, trái tim đau đớn đến nghẹn ngào. Hắn không giám chạm vào thiếu niên, chỉ sợ một khi chạm vào thiếu niên sẽ ngay lập tức biến mất trước mặt hắn. Hạ Tiểu Mỹ vừa khóc, vừa hoảng sợ hô gào người cứu giúp, có người lập tức gọi xe cứu thương.
" Gia Vĩ, con động tâm rồi. " Đường phu nhân nhìn khuôn mặt mệt mỏi của con trai. Là một người mẹ và là một người từng trải, bà hiểu rõ hơn bất cứ ai. Con trai trước giờ không nói đến tình yêu, bây giờ đã nếm được mùi vị trong đó. Đèn bệnh viện mờ nhạt, chiếu không rõ sắc mặt lúc này của nam nhân.
Bà lấy làm vui sướng khi con trai cuối cùng đã không còn một mình, lại cảm thấy khổ tâm, thương xót trước số phận của Lâm An. Cha không yêu mẹ không thương, đơn độc, cô bại, lúc này lại bị thương, hôn mê không tỉnh. Ông trời có phải, đã quá bất công với thiếu niên rồi?!
" Mẹ, con thật sự đã yêu sao?!! " Đường Gia Vĩ lộ ra hèn nhát biểu tình. Đó thật sự là yêu sao?!! Quá sung sướng, cũng quá đau lòng. Hắn hận, người nằm trong phòng phẫu thuật là hắn, chứ không phải là thiếu niên. Sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt... Không sao quên được. Ánh mắt nổi lên một tia tàn ác. Hắn sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào,. làm tổn thương thiếu niên của hắn.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...