Tuy Nam Cung Dạ lạnh lùng nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường, tự nhiên cũng động tâm, loại cảm xúc này không liên quan gì đến tình yêu.Sau hai năm cô đơn, anh có nhu cầu.Cô là một vật cưng mà anh đã mua và anh đương nhiên muốn tận hưởng niềm vui.
Vì vậy anh tiến thẳng đến giường ngủ rồi nằm xuống, quay đầu lại nhẹ giọng mắng cô: "Lại đây!"Giây phút Nam Cung Dạ mở cửa bước vào Lãnh Nhược Băng đã biết cô phải làm gì nhưng cô không muốn quay lại nhìn.
Dù đã nhiều lần thuyết phục bản thân rằng cô không nên quá quan tâm đến vấn đề trinh tiết để trả thù, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, cô không muốn đối mặt với Nam Cung Dạ.Triệu hồi của kim chủ đương nhiên không được sơ suất.
Lãnh Nhược Băng hơi quay lại và nhìn thấy Nam Cung Dạ trên giường.
Không thể phủ nhận người đàn ông này có sức hút chết người đối với phụ nữ, dưới ánh đèn, anh càng thêm tuấn tú.
Sự khác biệt duy nhất so với ban ngày là trông ít độc đoán lạnh lùng hơn.Đáng tiếc Lãnh Nhược Băng vốn là người không tim không phổi cho nên cô đương nhiên sẽ không bị anh mê hoặc.Nhìn thấy hành động chậm chạp của Lãnh Nhược Băng, Nam Cung Dạ nhếch khóe môi: "Làm sao, không muốn hầu hạ đàn ông?""..."“Lại đây!” Nam Cung Dạ lại gọi.Trên mặt không chút biểu cảm, Lãnh Nhược Băng chậm rãi đi đến bên giường vén chăn lên.
Nhưng ngồi ở trên giường, cô thật sự không biết phải làm gì, có thể nhận ra các loại súng ống, cũng có thể ném các loại dao một cách chính xác nhưng cô thật sự sẽ không hầu hạ đàn ông.Nhìn thấy biểu cảm thất thần lại luống cuống của Lãnh Nhược Băng, Nam Cung Dạ ngồi dậy châm chọc véo cằm cô: "Đừng nói với tôi, đây là lần đầu của cô."Anh không tin cô chưa từng có đàn ông, nữ nhân có thể bình tĩnh tiếp nhận thỏa thuận nuôi bao, thoải mái thỏa thuận mức giá khủng, có quỷ mới tin cô chưa từng có đàn ông.
Chẳng lẽ cô như thế này đang muốn giả gái còn trinh với anh sao?Trước sự sỉ nhục này, Lãnh Nhược Băng bất ngờ tung nắm đấm và đánh vào mặt Nam Cung Dạ.“Ha ha ha… tính tình không nhỏ!” Nam Cung Dạ nhẹ nhàng nắm tay cô, khẽ cười, anh luôn cho rằng cô là một con cừu nhỏ bướng bỉnh nhưng hóa ra lại là một con mèo có móng vuốt sắc bén, thật thú vị.Lãnh Nhược Băng nhiều lần nhẫn nhịn, kìm nén lửa giận, vì báo thù cô tạm thời không thể đắc tội với anh.Cô không biết vẻ giận dữ và độc đoán của mình quyến rũ đến mức nào, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hơi đỏ lên, đôi mắt to đẹp ngấn nước vì tức giận, bờ vai nhô lên mạnh mẽ.
Đó là một chất kích thích có thể gây chết người.Nam Cung Dạ không thể chịu đựng được nữa, anh ôm cô vào lòng, bắt đầu hôn lên mặt và cổ cô.
Anh không bao giờ hôn môi phụ nữ bởi anh cảm thấy miệng phụ nữ bị nhiễm sự dối trá, không hợp để hôn.Đây là lần đầu tiên ở gần một người đàn ông lại còn thân mật như vậy, điều này khiến Lãnh Nhược Băng cảm thấy khó chịu, theo bản năng muốn tránh né, thân thể cũng trở nên cứng ngắc.Biểu hiện của cô khiến Nam Cung Dạ rất bức xúc: "Cũng không phải lần đầu còn giả bộ gì nữa?""..." Lãnh Nhược Băng nghiến răng nhìn anh không nói lời nào, nếu không phải là bất đắc dĩ, giờ phút này nhất định cô đã giết anh.Nam Cung Dạ không chút thương hại, sự thô lỗ xông vào cơ thể cô.Vào khoảnh khắc đó, cuối cùng anh cũng biết liệu cô có phải là lần đầu hay không.
Cô thực sự là lần đầu, rất sạch sẽ!Nam Cung Dạ sững sờ một lúc, cúi đầu nhìn người phụ nữ phía dưới, cô đang cắn chặt môi dưới cố gắng chịu đau, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trái tim anh như bị lông của chim khổng tước cọ nhẹ, đột nhiên run lên.Anh không biết tại sao đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, từng chút một tách môi cô khỏi kẽ răng.Tuy nhiên tất cả những điều này không liên quan gì đến tình yêu, có lẽ chỉ là sự thương hại nhất thời của con người.Dù biết cô là lần đầu nhưng anh vẫn mặc kệ cô khóc nức nở, cưỡng bức cô mấy lần, điên cuồng như dã thú cả đêm.
Anh đã cô đơn hai năm rồi cho nên sẽ không lương thiện mà bỏ qua cho sủng vật anh mới mua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...