Tô Bạch chép chép miệng, đang muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên trước mắt xẹt qua một bóng dáng, y phục màu xanh trắng rất ưu nhã, với mọi loại hoa thêu, hết sức trong sáng.
Ba mớ tóc đen tung bay trong không trung, cuối cùng cũng chịu trở về chỗ cũ theo dáng người. Một đôi mắt sáng hứng thú nhìn Tô Bạch trước mặt, cái mạng che mặt không che giấu được nét phong tình.
Đáng tiếc, đúng là vừa tao nhã vừa thanh tân thoát tục như khi lên sân khấu, cũng không trách trên mặt hắn lúc nào cũng có một tấm mạng che mặt màu trắng, và ẩn hiện trong mạng che mặt là bốn cái răng hô.
Tô Bạch nhìn hắn, bên ngoài cười bên trong không cười: “Ngũ Hoàng tử mị hoặc và cuồng luyến đây mà. Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?”
Ngũ Hoàng tử mặt mày ôn hòa, khẽ nheo đôi mắt mê ly: “Bổn Vương tới tìm ngươi.”
Lần này là Tô Bạch sửng sốt. Tìm nàng? Tìm nàng làm gì?
“Tìm ta xào ruột già sao?” Tô Bạch theo bản năng tiếp lời.
Ngũ Hoàng tử không để ý, tự mình nói: “Bổn Vương chỉ muốn Tiểu Hắc, nhìn hắn thật lanh lợi, tư chất thông minh, Bổn Vương rất yêu thích.”
“Sao?” Tô Bạch chăm chú nhìn hắn, thử dò xét nói: “Ngũ Hoàng tử, chẳng lẽ ngươi…là đồng tính sao?”
Ngũ Hoàng tử tối sầm mặt, bị nàng chận lời không nói nên lời.
Tô Bạch thấy hắn lặng im như đang ngấm ngầm thừa nhận, vội vang bổ sung, chê cười nói: “Ngũ Hoàng tử bớt giận, đồng tính cũng không có gì không đúng, nam tử với nam tử, một công một thụ, rất tốt, vô cùng tốt…”
“Bây giờ Bổn Vương sẽ chứng minh với ngươi, Bổn Vương rốt cuộc có phải là đồng tính hay không!” Ngũ Hoàng tử cắn răng, tiến lên một bước.
Tô Bạch vội lui về sau, hai tay che ngực, mở to mắt hô to: “Ngươi điên rồi!” cô nương xấu như thế sao ngươi có thể xuống tay được?!
Đúng lúc này trong không trung đột nhiên xuất hiện một bóng sáng lạng, không đợi Ngũ Hoàng tử bộ mặt giận dữ phản ứng kịp, đưa tay đánh hắn một quyền bắn ra ngoài.
Miêu Miêu khí phách ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Ngũ Hoàng tử bay theo đường vòng cung biến mất trong không khí, trên mặt vẫn giữ nụ cười mị hoặc. Lúc này chỉ nghe hắn giận dữ không kiềm chế được lửa giận nói: “TMD! Dám đùa giỡn với nữ nhân của ông! Chán sống rồi!”
Tô Bạch run cả người, không để ý lúc này hiển nhiên giống như ‘kiều thê điêu ngoa’ hay ‘thiếu gia lạnh lùng bỏ qua cho ta’…. Miêu Miêu không nói hai lời trực tiếp hướng nơi Ngũ Hoàng tử biến mất đuổi theo. Dù sao cũng là người của hoàng thất, sao có thể tùy tiện đả thương hắn!
Miêu Miêu cũng không làm, kéo cánh tay Tô Bạch, tiếp tục mị hoặc cuồng luyến nói: “Ta đã nói cho nàng là đừng có cười, nàng còn cười, luôn nghĩ đến việc mị hoặc nam nhân!”
Tô Bạch nhắm mắt lại, điều chỉnh vẻ mặt của mình một chút, lại mở mắt một lần nữa vô tội nhìn hắn, tựa như đang nhìn một kẻ ngốc.
Miêu Miêu lúc này mới thả tay, hình như cũng đã bớt tức giận một chút: “Cái này không sai biệt lắm, nhớ, về sau nên giữ nét mặt này, không được cử động!”
Tô Bạch vô tội nhìn hắn, gật đầu một cái: “Được, ta nghe ngươi…”
Dứt lời, liền xoay nơi Ngũ Hoàng tử biến mất đi.
Tìm thật lâu, rốt cuộc cũng phát hiện hắn ở trong đám cỏ dại.
Chẳng qua, khi Tô Bạch lật Ngũ Hoàng tử đang hôn mê, lại phát hiện bốn cái răng hô kia rơi cả trên đất.
Tô Bạch thót tim, đường đường là bốn cái răng cửa của Ngũ Hoàng tử giờ đều rơi rụng, mặt mũi của Lăng quốc biết để đâu? Tôn nghiêm của Ngũ Hoàng tử biết để nơi nào? Làm soa chịu nổi, làm sao chịu nổi!!
Trong lòng nàng vì thương tiếc Ngũ Hoàng tử rơi răng, vừa muốn đưa tay vỗ mặt Ngũ Hoàng tử, đột nhiên cảm thấy bốn răng cửa có gì đó không đúng. Răng cửa Ngũ Hoàng tử rơi sao không chảy máu?
Nàng cố gắng bình tĩnh, đưa tay vạch mạng che mặt của Ngũ Hoàng tử.
------ mắt, rất đẹp mắt, cho dù nhắm hai mất nhưng đường cong rất đẹp, mang theo ý lạnh thường ngày không thể nhận ra.
------ lỗ mũi, rất kiệt xuất, cho dù bị che lấp bởi một lớp bụi.
--------- về phần đôi môi……
Tô Bạch nhìn môi Ngũ Hoàng tử, trầm mặc.
Chỉ thấy môi Ngũ Hoàng tử bởi vì lúc này không có bốn răng cửa trở ngại, rốt cuộc có thể khép lại, môi đầy đặn, hồng hào lẳng lơ.
---------- khó khăn lắm mới nhìn ra, Tô Bạch ngây người.
Quả thật đúng như lời nha hoàn kia nói, tướng mạo Ngũ Hoàng tử so với Lục Hoàng tử chỉ có hơn chứ không kém. Sự quyến rũ ngày thường đã biến mất, còn lại vẻ mặt lạnh lùng đầu độc lòng người, không muốn để cho người khác đụng vào, chỉ làm cho người ta kính trọng.
Tô Bạch cảm thấy thế giới này đúng là quỷ dị, tại sao Ngũ Hoàng tử bình thường lúc bị mình làm rơi răng cửa dường như trở thành một người khác.
Nàng nhìn gương mặt của Ngũ Hoàng tử, mê man.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngũ Hoàng tử từ từ mở mắt, lông mi đen dài mở ra, ánh mắt hết sức trong sáng. Hắn tự mình sờ môi, phát hiện bốn răng cửa không còn, cũng không giận, nhìn Tô Bạch đang còn sững sờ nhíu màu cười: “Bổn Vương có phải rất có bẩm chất trời sinh, quay đầu đẹp trăm vẻ không?” trong lúc nói chuyện, một hàm răng trắng tinh đầy đủ lộ ra. Đáp án đã quá rõ ràng, bốn cái răng hô là giả.
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
----- thời gian hình như quay về cuộc so tài hoa khôi ngày hôm đó.
Ngũ Hoàng tử thấy mạng che mặt trên mặt mình bị Tô Bạch vạch trần, nhưng cũng không hoảng hốt, ngược lại nhíu mày, nhìn nàng cười tà mị: “Bổn Vương có phải rất có bẩm chất trời sinh, quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ không?”
Tô Bạch giựt giựt khóe miệng, nhìn bốn răng cửa hô của hắn thở dài: “Ngũ Hoàng tử, thiên sinh lệ chất, quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ, không bằng chết…!”
---- nhớ lại xong ---
------- Chẳng qua, vẫn là đối thoại như vậy, nhưng lúc này Tô Bạch cũng không nói ra câu trả lời như ban đầu.
Nàng nhìn dung mạo của hắn, sững sờ gật đầu một cái: “Khuynh quốc khuynh thành.”
Ngũ Hoàng tử không nói lời nào, nhìn Tô Bạch, trên mặt lộ vẻ ăn năn hối hận, hồi lâu nhắm mắt lại, lấy mạng che mặt trong tay Tô Bạch, trực tiếp vận công, lắc mình rời đi.
Chẳng qua Tô Bạch không biết có phải là ảo giác hay không, hình như nàng nghe thấy một tiếng thở dài từ trong không trung.
Nàng trố mắt đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy Ngũ Hoàng tử lúc này và Ngũ Hoàng tử lúc trước không giống nhau. Phong cách không giống, đối đãi với nàng không giống, ngay cả phương thức nói chuyện cũng thay đổi.
--------- chẳng lẽ đầu năm nay lưu hành nhân cách phân liệt sao? Miêu Miêu cũng như thế, Ngũ Hoàng tử cũng như thế, mọi người rốt cuộc là thế nào?
Tô Bạch cảm thấy trong lòng trống trải không rõ, rũ bả vai xoay người, tính rời đi.
Nhưng nàng không nghĩ Miêu Miêu lại đứng ở phía sau nàng, vẻ đau lòng nhìn nàng.
Tô Bạch chỉ cảm thấy đánh đòn cảnh cáo, có một loại cảm giác như hồng hạnh vượt tường trong nháy mắt xông vào tim nàng. Mặc dù loại cảm giác này chỉ như gió thoảng, nhưng nàng vẫn không nén được đỏ mặt lo lắng, ngay sau đó cũng nói cà lăm: “Miêu Miêu, Miêu Miêu, ngươi, ngươi, ái, ngươi đừng đi, ngươi định đi đâu?!”
Miêu Miêu không đợi nàng nói xong, liền dùng bộ mặt hắc ám xoay người định đi.
Tô Bạch vội vàng tiến lên, kéo tay hắn lại, vội la lên: “Miêu Miêu, ngươi hãy nghe ta nói, cái đó, Ngũ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử vốn không có bốn cái răng hô. Ta chỉ đang an ủi hắn đừng quá đau lòng!”
Miêu Miêu kinh ngạc, còn chưa nói gì, chỉ đơn giản là dừng bước.
Tô Bạch thở dài, đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn: “Miêu Miêu, ngươi giận sao?”
Miêu Miêu rốt cuộc cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có chút bi thương: “Nàng ở sau lưng ta trộm nam nhân!”
Tô Bạch co rút khóe miệng, vô tội lẫn thương hại nhìn hắn: “Cái này không gọi là trộm nam nhân.”
Miêu Miêu nấn ná một phen, tức giận đi lên, bắt đầu gần như hung dữ: “Đây chính là trộm nam nhân! Ta tận mắt nhìn thấy, nàng đừng ngụy biện.”
Trên trán Tô Bạch có mấy vạch đen, giựt giựt khóe miệng, suy nghĩ không chấp nhặt con sói nào đó, đưa tay nắm lấy tay hắn, muốn cùng hắn trở về trong viện.
Nhưng Miêu Miêu vẫn cố chấp đứng tại chỗ, bất động.
Tô Bạch quay đầu liền phát hiện mặt Miêu Miêu đang gần trong gang tấc, đưa tay tháo mạng che mặt của nàng, không lời giải thích hôn nàng mãnh liệt.
Ách! –Tô Bạch hít lấy hít để.
Đây là ảo giác?
Không không không, TMD không phải là ảo giác!
Động tác của Miêu Miêu rất khí phách, rất nhanh đã hút hết không khí trong miệng Tô Bạch. Nháy mắt Tô Bạch vô lực xụi lơ trong vòm ngực hắn, Miêu Miêu thuận thế ôm chặt lấy nàng, rời khỏi môi nàng, nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Về sau không cho phép ở sau lưng ta trộm nam nhân.” - giọng điệu hết sức bi thương.
Nơi xa, hai nha hoàn lén núp trong bụi cỏ, nhìn một màn trước mắt này, nhỏ giọng bàn luận:
“Ngươi nói xem, nữ nhân xấu xí như vậy sao lại có khả năng cua được một đại nam nhân hoàn mỹ như vậy?”
“Hứ! Tám phần là sử dụng thủ đoạn hồ ly gì đó rồi!”
“Không, ta thấy không giống vậy, khẩu vị nam nhân hoàn mỹ có lẽ là càng xấu càng tốt.”
“A… Nếu như lúc này ta cũng gặp được một mỹ nam ngu ngốc như vậy, nhất định nằm mơ cũng cười…”
“Không được! Tại sao một mỹ nam lại bị một nữ nhân xấu xí này chiếm lấy! Nhất định phải cho nàng ta biết lễ độ một chút! Nếu không thật đúng là khinh thường chủ tử chúng ta rồi!”
“Được! Giống như nha đầu xấu xí nên gả cho Vinh thịt heo sát vách hoặc Lý bánh bao đối diện!”
“Lý bánh bao đối diện với Trần Dã đậu hũ có vẻ khá xứng đôi!”
“Trần đậu hũ có một bà vợ đanh đá, nếu nàng ta gả cho Trần đậu hũ làm thiếp, nhất định là bà vợ sẽ không chịu đâu.”
“Bà vợ đanh đá? Lần trước người chặt chân của Trần đậu hũ là người vợ đanh đá kia sao? Trần đậu hũ sợ vợ, hắn sao có thể nạp thiếp?”
“Yên tâm! Cứ để ta lo!”
“Vậy thì phải chờ xem ngươi rồi.”
“Sau khi thành công, ta và ngươi sẽ cùng nhau hầu hạ bên người mỹ nam!”
“A được được được….”
“Ha ha ha ha…..”
…………………
Vì vậy, cuộc sống thống khổ của Tô Bạch bắt đầu như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...