Danh Môn

Binh lính Đường quân nghe được lệnh nghỉ ngơi thì sung sướng như nhận được tin ân xá vậy, ai nấy đều rối rít nhảy xuống ngựa, cho chúng ăn qua loa một chút, rồi sau đó lăn ra đất ngủ một giấc thật say cho lại sức. Quả thật là bọn họ đã quá mệt mỏi. Nhưng có một người không ngủ, đó là Thi Dương, hắn ngồi dưới một gốc đại thụ, nhấm nhấm một cái rễ cỏ chờ đợi tin tức của thám báo quân. Thời gian đi qua nửa canh giờ Thi Dương mới chợp được mắt. Nhưng bỗng nhiên hắn bị những tiếng vó ngựa dồn dập làm cho tỉnh giấc. Hắn đứng lên quan sát, thì thấy có hai con chiến mã từ phía tây chạy lại. Không sai, đó là thám báo của Đường quân. Thi Dương vội vàng sải bước lên nghênh đón, gấp giọng hỏi: “ Thế nào có tin tức của thương đội đó không”

Một tên thám báo đáp rõ ràng: “ Hồi bẩm tướng quân, thương đội đó hiện đang dừng lại nghỉ ngơi ở cách đây hơn hai mươi dặm theo hướng tây nam. Tổng cộng có gần tám nghìn thớt lạc đà. Ba thương đội ấy đã hợp lại thành một, không hề có quân hộ vệ”

Thi Dương nghe xong mừng rỡ, hắn lập tức quay đầu, gọi lớn: “ Toàn bộ phải lập tức lên đường ngay”

Binh lính Đường quân kiệt sức rất say, nhưng những quân quan vẫn phải đánh thức họ dậy. Những tiếng thét ra lệnh nghiệm nghị khiến ai nấy đều răm rắp thi hành. Đường quân dùng băng lạnh đọng trên lá, cỏ để rửa mặt. Cái giá lạnh khiến cho họ tỉnh tảo trở lại. Tất cả lập tức nhảy lên ngựa, theo chủ tướng nhắm theo hướng tây nam mà phóng ngựa đi.


Trời lúc này vẫn còn tối mờ. Trên thao nguyên sương mù vẫn còn tràn ngập, đậm đặc. Nơi này cách Di Bá Hải chỉ có mười dặm, nên độ ẩm trong không khí rất cao. Sương mù ở đây cũng có màu tro xám trong giống như vú trâu vậy, cho nên trong khoảng cách ngoài hai mươi bước chẳng thể quan sát được cái gì cả. Ở bên một con sông nhỏ, có một thương đội khổng lồ đang đồn trú. Thương đội này có gần tám ngàn thớt lạc đà, nó chính là ba đại thương nhân Túc Đặc của Hồi Hột cùng liên hiệp lại mà thống nhất thành một thương đội. Toàn bộ thương đội đếu đến từ Tát Mã Nhĩ Hãn, cùng vận chuyển ba vạn thạch lá trà, cùng với muối, đường, vải vóc, cùng một lượng lớn vật tư. Đây là những vật phẩm đáp ứng nhu cấp cấp bách lúc này của Hồi Hột nên chắc chắn sẽ bán được giá cao.

Xung quanh chỗ thương đội Túc Đặc kia trú chân không khí rất yên tĩnh, phần lớn mọi người đều đang ngủ say. Mấy trăm chiếc lều trên thảo nguyên rộng lớn, nhìn tựa như những cây nấm trong đêm. Cả thương đội lớn này có tất cả là hơn sáu trăm người, tất cả bọn họ đều là những thương nhân có kinh nghiệm và khôn khéo trong những chuyến buôn đường dài thế này, trong tay mỗi người bọn họ phaỉ có ít nhất là một thương đội. Sở dĩ lần này bọn họ hợp nhất với nhau thành một thương đội là để hạ xuống mức thấp nhất những tiêu hao trên đường vận chuyển. Trong sương mù dày đặc, mười mấy tên làm nhiệm vụ gác đêm cầm lấy đao đi loanh quanh bên doanh khu vực lều trướng. Bọn chúng không hề lo lắng Đường quân sẽ tấn công, vì chúng nghĩ rằng quân thành của Đường quân cách đây hơn bốn, năm trăm dặm, hơn nữa chỉ một đoạn đường nữa thôi sẽ có Hồi Hột quân đón, và bảo vệ cho bọn họ.

Chân trời phương đông đã xuất hiện những vệt sáng. Trời cũng sắp bình minh rồi, sương mù vì thế mà cũng tan dần tan dần không còn đậm đặc như lúc đêm nữa. Tầm nhìn bây giờ cũng được kéo dài ra, khoảng năm mươi bước. Nhưng bỗng nhiên từ góc đông bắc của khu lều trướng bỗng xuất hiện tiếng hô gọi của một gã gác đêm. Và ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết thật là dài. Ở góc đông bắc xuất hiện những tiếng xôn xao hỗn loạn. Rất nhiều người từ trong lều chui ta, bọn họ cảm nhận được tiếng vó ngựa đnag làm rung chuyển mặt đất.

“ Giết” Một đội Đường quân như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt của khu lều trướng này. Tất cả chỉ nghe thát tiếng của một tên tướng Đường quân hò hét ra lệnh: “ Giết hết, một tên cũng không để lại”


Một cuộc tru diệt tàn khốc đã diễn ra ngay sau đó, những người Túc Đặc vô cùng hoảng sợ từ trong các lều chạy ra, hoàn toàn mất phương hướng. Bọn họ chỉ cảm nhận được chiến mã của Đường quân đang xẹt ngang qua họ, và những cái đầu cứ thế rụng xuống. Đường quân mặc khôi giáp màu đen, không một chút dung tình, tất cả đều dùng đao chém lia lịa và những người Túc Đặc đang tìm đường chạy trốn. Cũng có những người Túc Đặc nhảy lên được lạc đà, chạy bán sống bán chết , nhưng cũng bị Đường quân đuổi theo dùng tên nhọn bắn chết ngay. Chỉ trong nháy mắt, máu của những người trong thương đội ấy đã chảy thành sông, thây chết đầy đồng.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa canh giờ, Đường quân đã hoàn thành một cuộc đồ sát đẫm máu. Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu dọn dẹp hàng hóa, xép chồng chất lá trà như núi rồi tưới dầu hỏa lên mà đốt cháy. Còn muối, đường cà những thứ vật tư khác đều bị Đường quân ném hết xuống sông. Hơn một vạn thớt lạc đà cũng bị Đường quân dắt theo về phía nam.

Hai canh giờ sau, ánh nắng mặt trời đã hoàn toàn xua tan đi sương mù trên thảo nguyên. Ngọn lửa thiêu đốt mấy vạn thạch lá trà vẫn đang hừng hực cháy. Khói lửa bốc cao lên đến hơn mười trượng. Mãi đến tận giữa trưa, ngọn lửa mới giảm nhiệt, yếu đi. Thi Dương thấy các loại vật tư đã bị đốt vạ xử lý hầu như không còn gì cả. Hắn lập tức vung tay lên ra hiệu, kỵ binh ĐƯờng quân lại hướng phía tây nam mà lao đi. Bọn họ đi vòng qua Di Bá Hải, rồi lại đi vòng mặt bắc của Di Bá Hải để trở về Di Bá thành.


Mãi tận cho đến lúc hoàng hôn, đội kỵ binh Hồi hột chạy như điên như dại rốt cuộc cũng mới tới nơi. Nhưng cái đập vào mắt họ lúc này không phải là đại thương đội mà chỉ có những làn khói xanh bốc lên từ đống lá trà đã bị thiêu đốt thành tro tàn và xác người ngổn ngang trên mặt đất.

Mùa thu không biết đã đến với thành Trường An từ lúc nào. Lá cây không còn xanh dày như trước nữa, tiếng ve của ngày hè cũng đã biến mất. Bầu trời trở nên cao xanh hơn, vụ thu hoạch lúa hè và chiến tranh cũng đã lùi xa về quá khứ. Cuộc sống của người dân Trường An lại trở nên thanh bình, yên ả. Nhân khẩu không ngừng sinh sôi, buôn bán ngày một phồn thịnh.

Vào một ngày cuối cùng của tháng tám, Thôi Diệu sau khi bôn ba, kinh lịch ngàn dặm hành trình rốt cục cũng đã về tới Minh Đức Môn của thành Trường An. Tính đến ngày hôm nay, hắn đã rời Trường An được một năm rồi. Cảnh vật của Trường An vẫn như cũ, không hề thay đổi, nhưng Thôi Diệu lại có cái cảm giác man mác giống với ý thơ: “ Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi” dường như một đời người vừa trải qua với hắn chỉ trong vòng một năm. Khi ở Toái Diệp hắn nhận được một tin tức từ Trường An khiến cho hắn vô cung đau khổ, đó chính là người tổ phụ luôn quan tâm yêu thương hắn đã qua đời. Điều đó khiến cho khát vọng trở về nhà của hắn nhanh chóng phai nhạt đi.

Giờ phút này, Thôi Diệu ngơ ngác đứng một chỗ ngắm nhìn cái kinh đô của Đại Đường mà hắn đã từng rất quen thuộc này. Trên đường cái người qua kẻ lại đông đúc, náo nhiệt vô cùng. Bên tai của hắn vẫn vang lên những giọng nói đặc trưng của quê hương mà hắn không bao giờ quên được. Nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới sự náo nhiệt, những tiếng động lớn của Ba Cách Đạt. Và Thôi Diệu còn nhớ cả tiếng của người bán hàng rong ở đây, bọn họ luôn ngân nga, kéo dài thanh âm Ả Rập khi chào hàng. Trong đầu hắn lúc này đồng thời xuất hiện hai đại đô thành Trường An, và Ba Cách Đạt. Chúng giao thoa và chồng chất lên nhau, khiến cho hắn dường như không vượt ra ngoài suy nghĩ được.


“ Thôi lang, bay giờ chúng ta sẽ đi đâu” Cổ Đại đứng ở bên cạnh hắn, nàng hoang mang cất tiếng hỏi hắn. Kể từ sau khi đến Lũng Hữu , nàng trở nên khép nép và e ngại nhiều hơn. Hình ảnh của một con chim nhỏ trên thảo nguyên vui vẻ không ưu phiền trong nàng đã hoàn toàn biến mất. Màu da của nàng, tiếng nói của nàng, thói quen của nàng, và cả những suy nghĩ của nàng nữa, có lẽ cũng không thích nghi được với cái mảnh đất đầy những quy tắc, chế độ và những thứ văn hóa, truyền thống bác đại tinh thâm này. Cuộc sống mà nàng muốn hướng đến là cuộc sống tràn đầy tự do trên thảo nguyên, nếu có thể nàng nguyện làm thần tiên nhỏ trong rừng rậm bao la.

Thôi Diệu cảm nhận được trong nội tâm của nàng đang bất an, không yên. Hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, ôn nhu nói: “ Trước tiên chúng ta hãy về nhà báy lạy vong linh của tổ phụ đã”

Thôi Diệu dẫn theo Cổ Đại và mấy người tùy tùng,, đi dọc con đường lớn Chu Tước thẳng tiến về phía trước. Dọc đường đi có rất nhiều người nhìn hắn bằng những ánh mắt quái dị. Quả thật, hắn cũng có nhiều điểm khác thường, tuy là đã đổi sang mặc trang phục của dân tộc Hán, nhưng hắn vẫn cưỡi trên lạc đà, bên cạnh là một cô nương người Hồ, mà nhất là tùy tùng của hắn, tất cả đều mặc hắc bào rộng thùng thình, mũi cao, mắt xanh. Ánh mắt của bọn họ bối rối khi quan sát, nhận xét về cái thành trì lạ lẫm này. Rõ ràng, bộ dạng của Thôi Diệu lúc này thật là chẳng giống ai tí nào cả.
Đoàn người kỳ dị ấy tiến vào Tuyên Dương phường, rồi rất nhanh sau đó bọn họ đã dừng chân trước cửa của Thôi phủ. Năm ngoái đây, khi mà Thôi Diệu rời khỏi nhà, cảnh nhà im ắng, thậm chí có phần tiêu điều. Giờ đây sau một năm quay lại, khí thế Thôi phủ đã có chút náo nhiệt hơn. Lúc này, có một chiếc xe ngựa nào đó đã đỗ ngay trước cửa phủ. Mấy tên tùy tùng cùng với người gác cổng đang ngồi trên bậc thềm tán gẫu với nhau.

style='mso-special-character:line-break'> g hoàn thành công việc trước mùa đông năm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui