Tuy nhiên A Ba Tái tâm loạn phiền não, đây đã là hài tử thứ hai của nàng. Nàng không muốn tới Mạch gia, nhưng nàng lại rất nhớ đứa con ba tuổi của mình. Cuối cùng nàng ngẩng đầu nhìn Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, đành khuất phục gật gật đầu nói:
“ Được rồi, ngày mai ta sẽ tới nói với vương huynh.”
Nàng chủ động hôn môi Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, ôn nhu nói:
“ Ta đi trước, nhớ kỹ nhất định phải tới Mạch gia thăm ta.”
“ Ta nhất định sẽ tới.”
Triết Nhĩ Pháp Nhĩ ôm eo của nàng, đưa nàng lên xe ngựa, nhìn theo xe ngựa cho đến khi khuất hẳn trong rừng, ánh cười trên mặt dần dần biến mất, mặt âm trầm đi vào phòng mình.
Sáng nay hắn đã biết một tin tức, người Đại Đường kia sau khi rời khỏi thư viện lập tức vào hoàng cung. Hắn và Lạp Hi Đức nói chuyện rất lâu, trời biết bọn họ nói chuyện gì, tên người Đường họ Thôi kia cuối cùng có nói chuyện A Ba Tái mang thai cho Lạp Hi Đức hay không?
Triết Nhĩ Pháp Nhĩ trên trán đã lấm tấm mồ hôi, chuyện này hậu quả vô cùng nghiêm trọng, không chỉ là việc Lạp Hi Đức phẫn nộ, mấu chốt là chính phụ thân hắn. Ngươi đã nghiêm cấm gia tộc bọn họ có bất kỳ quan hệ gì với gia tộc Cáp Hi Mỗ. Việc này người ngoài không thể tưởng tượng được, gia tộc Bá Nhĩ Mạch Khắc cùng A Bạt Tư và Cáp Tây Mỗ đều là những gia tộc lớn có quan hệ thân thiết hơn ruột thịt, nhưng trên thực tế, sau khi Triết Nhĩ Pháp Nhĩ và A Ba Tái kết thành phu thê, Diệp Cáp Nhã đã tỏ thái độ kiên quyết phản đối. Hắn không chỉ cảnh cáo Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, nếu như bị phát hiện, hắn sẽ bị hủy bỏ hết quyền thừa kế gia tộc, đây mới là việc khiến Triết Nhĩ Pháp Nhĩ thấp thỏm lo âu.
Hắn kiên trì chống đỡ nhu tình của A Ba Tái, nhưng rốt cuộc vẫn vượt qua được ranh giới này, không chỉ có quan hệ với nàng, ba năm trước đây A Ba Tái còn sinh cho hắn một đứa con trai, được giấu kín tại Mạch gia. Hiện tại nàng lại một lần nữa mang thai, nếu như phụ thân biết được chân tướng, hậu quả thật khôn lường.
Triết Nhĩ Pháp Nhĩ luống cuống chắp tay sau đít đi tới đi lui, Lạp Hi Đức có thể biết, cũng có thể không biết. Nhưng phụ thân hắn nhất định là chưa biết. Bây giờ hắn không ở Ba Cách Đạt, mấu chốt là làm thế nào để phong bế tin tức này. A Ba Tái tới Mạch gia ẩn cư có thể giấu diếm được nhất thời, nhưng có những chuyện không thể nào ngăn được miệng lưỡi người đời, nghĩ tới nghĩ lui, trong mắt Triết Nhĩ Pháp Nhĩ hiện lên một tia độc ác.
Thôi Diệu sống trong một tòa nhà bình thường ở phía Tây ngoại thành, đây là một tòa mục tháp tại Ba Cách Đạt, bình thường đều không có ai canh gác, cũng không có người hầu quét dọn, không có người hầu hầu hạ, chỉ có một người ở nên hắn thường đi sớm về trễ mỗi ngày. Một ngày ba bữa đều giải quyết ở thư viện. Hắn trở về chỉ để ngủ một giấc. Tuy thư viện cũng có chỗ cho hắn nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn thích tư tưởng thị dân Ba Cách Đạt nơi này. Vậy mà khuya hôm nay hắn sẽ phải rời khỏi đây.
Ở tòa nhà này đã được nửa năm, Thôi Diệu cũng có cảm giác nhớ nhung nơi này. Màn đêm buông xuống, hắn từ thư viện về nhà mình, chuẩn bị thu thập đồ đạc để rời khỏi Ba Cách Đạt về nước, sau khi rời khỏi mục tháp Thôi Diệu có mời một nam bộc quét sạch phòng ở của mình. Khi cách tòa nhà khoảng trăm bước, hắn liền phát hiện có bất thường, cửa phòng ở của mình đột nhiên mở ra, bên ngoài cửa ra vào có một nhóm người vây quanh, mỗi người đều đang thăm dò nhìn vào trong phòng thì thầm to nhỏ. Mấy người lính đang cố duy trì trật tự. Nội tâm Thôi Diệu chợt cả kinh, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám tiến lên, chỉ đứng ở sau đám người vụng trộm quan sát tình huống. Rất nhanh sau đó, đám người vây xem cấp tốc tản ra, lui về phía sau, vài tên lính từ trong phòng mang ra một thi thể đắp miếng vải đen. “ A” Thôi Diệu suýt nữa hô lên, hắn nhận ra thi thể người chết, chính là người hầu của mình. Trong đầu hắn loạn lên, vì sao? Vì sao y lại bị giết? Chẳng lẽ có trộm vào nhà cướp tiền? Thôi Diệu lập tức chối bỏ ý nghĩ này. Trong nhà hắn vốn là trống không, căn bản không có vật gì đáng quý, chẳng lẽ có người muốn giết người Đại Đường sao? Lý do này cũng vớ vẩn. Hàng ngày hắn đều che mặt, lại có thể nói lưu loát tiếng A Lạp Bá, ngay cả những người sống ở bên cạnh nhà hắn cũng không biết hắn là người Đại Đường. Lúc này trong đầu Thôi Diệu đột nhiên nảy ra một cái tên. Diệp Cáp Nhã.
Tất nhiên, hắn là người bị hiềm nghi rõ nhất, hắn có lẽ đã biết nội dung cuộc nói chuyện giữa mình cùng với Lạp Hi Đức, muốn giết người diệt khẩu. Nghĩ vậy, Thôi Diệu không tự chủ được sợ sờ lên bức thư trong ngực. Lạp Hi Đức nói phong thư này quan hệ đến lợi ích chiến lược của Đại Đường và Phương Bắc, nói cách khác có quan hệ tới người Hồi Hột, đồng thời cũng liên lụy tới tính mạng của hắn. Bất kể thế nào cũng khiến mình toát mồ hôi.
Thôi Diệu không lộ vẻ gì khác thường quay lại cưỡi lên lạc đà, không chút hoang mang đi về phía Tây Môn. Hắn không thể đến tìm Lạp Hi Đức nữa, cũng không thể đụng tới thế lực Diệp Cáp Nhã, cũng không có cách nào vào hoàng cung. Chỉ có một kế duy nhất, đó là nhanh chóng rời khỏi thành Ba Cách Đạt, rời khỏi phạm vi thế lực của Diệp Cáp Nhã.
Cửa thành không có thay đổi gì, mặc dù trên người Thôi Diệu có kim bài của Cáp Lý Phát, nhưng hắn vẫn không dám đưa ra, như vậy sẽ gây chấn động, ngược lại gây bất lợi cho việc chạy trốn của hắn.
Trên người còn có một tấm thiết bài thông hành quan thị vệ Lạp Hi Đức cho hắn, có thể ứng phó với những binh lính tôm cua bình thường. Thôi Diệu đem thiết bài đưa cho binh sĩ canh cửa thành, nhóm binh lính này lập tức nghiêm mặt, để cho hắn ung dung ra khỏi cửa thành.
Ra khỏi thành, trời đã hoàn toàn tối đen, hắn lại không biết làm thế nào để trở lại Đại Đường, trên người không có một xu, không nói đến cơm ăn, ngay cả một tấm thảm để ngủ cũng không có, nhất thời Thôi Diệu không bước tiếp được, tự nghĩ đối sách.
Đúng lúc này, phía sau lưng cách đó không xa đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới. Một đội nhân mã hăng hái chạy tới, rất nhanh đã đi tới gân hắn, hắn lập tức quay lưng lại, dùng khăn đen che mặt.
“ Thôi tiên sinh đi thong thả.”
Cho dù hắn che dấu thế nào, đội kỵ binh vẫn nhận ra hắn, đội kỵ binh đứng phía sau hắn, Thôi Diệu chậm rãi quay đầu lại, tâm tình khẩn trương rốt cuộc được buông lỏng, người tới chính là quan thị vệ của Lạp Hi Đức.
“ Thôi tiên sinh đi nhanh như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“ Ngươi không tới nơi ở của ta sao?”
Thôi Diệu có chút kinh ngạc hỏi.
Quan thị vệ lắc đầu nói:
“ Vốn là muốn đi, nhưng lại nghe nói ở cửa thành có người dùng thiết bài của ta xuất môn, nên ta nghĩ chỉ có thể là ngươi, liền trực tiếp đuổi theo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Diệu biết rõ hắn là thân tín nhất của Lạp Hi Đức, liền khẽ nói với hắn:
“ Ngươi hãy chuyển cáo với bệ hạ, Diệp Cáp Nhã muốn giết ta.”
“ Ai?”
Quan thị vệ đột nhiên lắc đầu nở nụ cười:
“ Không có khả năng, hiện tại Diệp Cáp Nhã đang ở Đại Mã Sĩ Cách, hắn không thể biết chuyện của ngươi, càng không có khả năng giết ngươi.”
Việc này, Thôi Diệu có chút hồ đồ, chẳng lẽ quả thực là cướp của giết người sao? Quan thị vệ thấy hắn có chút mờ mịt, lần đưa một phong thư cho hắn cười nói:
“ Calipha bệ hạ lệnh cho ta thay người tới tiễn đưa, đây là thư viện đế quốc mở giấy thông hành cho ngươi, nhớ kỹ, ngươi được phái đi Tín Đức học Phạn văn, mà không phải
trở lại Đại Đường.”
Dứt lời, hắn vung tay một cái, đằng sau hai mươi mấy người đều ngồi trên lạc đà, trên lạc đà chở rất nhiều vật tư, quan thị vệ chỉ vào bọn họ nói:
“ Bọn họ đều là tôi tớ của ngươi, trên đường đi sẽ tận tâm phục vụ ngươi. Vốn dĩ bệ hạ muốn dùng đội vệ sĩ hộ vệ thiết thân để bảo vệ ngươi, nhưng công chúa A Ba Tái đột nhiên muốn đi Mạch gia, nên lại phải hộ tống nàng.”
Công chúa A Ba Tái. Trong đầu Thôi Diệu giống như có ngọn lửa quang thạch mạnh mẽ phản ứng. Công chúa A Ba Tái tại sao đột nhiên lại tới Mạch gia, nhất định là nàng đi trốn tránh, như vậy người muốn giết mình diệt khẩu rất có khả năng là Triết Nhĩ Pháp Nhĩ. Đây là ý nghĩ khiến cho hắn khiếp sợ, càng nghĩ càng có thể, A Ba Tái biết mình đã phát hiện ra bí mật của nàng, liền lập tức tới thương lượng cùng Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, tất nhiên sẽ có hai phương án, một là công chúa phải tới Mạch gia né tránh, phương án kia chính là giết mình diệt khẩu, chỉ có điều lại giết lầm người.
Nghĩ vậy, Thôi Diệu đột nhiên nảy sinh một cỗ hận ý với A Ba Tái. Mình giúp nàng che giấu, nàng lại phản lại mình, quả nhiên là không nên thương cảm. Hắn đột nhiên hạ quyết tâm, nói khẽ với quan thị vệ:
“ Không nên hỏi ta vì sao, ngươi có thể bẩm báo với bệ hạ, kêu hắn phái người giám thị công chúa, bệ hạ có lẽ sẽ biết được điều người muốn biết.”
Dứt lời, hắn chắp tay:
“ Ta cáo từ, tướng quân xin bảo trọng.”
“ Thôi tiên sinh bảo trọng.”
Trong màn đêm hai mươi mấy con lạc đà đi về phía Đông, dần dần biến mất trong sương mù nặng nề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...