Lúc này đã là đầu tháng tám, Đại Đường vì để chuẩn bị đại chiến cùng Đại Thực cũng đã tiến hành chuẩn bị. Đại Đường huy động cả nước tập trung tám trăm vạn bao lương thực cùng vô số quân nhu vật tư từ các nơi vận chuyển bằng xe ngựa liên tục mang về Tây Vực. Đồng thời cũng triệu tập năm vạn dân binh tới An Tây. Như vậy cả Đường quân ở An Tây thì đại quân đạt tới số lượng xưa nay chưa từng có là hai mươi lăm vạn, theo hai đường hành quân. Một đường tới Sơ Lặc, đi theo đường Kim Long phía bắc Toái Diệp, một đường đi Luân Thai, qua Thiên Sơn đến Cung Nguyệt thành, xuôi theo đường phía bắc tiến vào lưu vực Đại Thanh Trì.
Nhưng cùng với tiếp viện của Đường quân, người Đại Thực cũng không chịu kém. Cuộc chiến tranh giành thành A Sử Bất Lai đã bắt đầu khai hỏa.
Hai mươi ngày trước, việc quân Đường chiếm cứ điểm phía bắc Toái Diệp là thành A Sử Bất Lai truyền đến Ba Cách Đạt đã khiến Lạp Hi Đức vô cùng tức giận. Y lập tức bãi miễn tổng đốc Bạt Hãn Na tự tiện điều quân ở thành A Sử Bất Lai xuống phía nam, đồng thời phái hai vạn nô lệ Đột Quyết trong số năm vạn quan tới thành A Sử Bất Lai, nhất định trước khi khai chiến ở Toái Diệp phải chiếm lại được tòa thành trọng yếu này.
Hai vạn quân Đại Thực theo Tát Mã Nhĩ Hãn đi về phía bắc, đi qua thành Đát La Tư thì rẽ sang hướng đông, lại hành quân thêm gần tám trăm dặm cuối cùng hôm nay cũng đã tới được thành A Sử Bất Lai.
Quân Đường trong thành A Sử Bất Lai cũng đã tăng lên đến hai nghìn năm trăm người, gần đạt tới cực hạn ba nghìn binh, Cư dân trong thành toàn bộ đã bị di dời đi hết. Tòa thành đã trở thành một thành lũy quân sự thuần túy. Trải qua gần một tháng khẩn trương bố trí, giờ phút này thành A Sử Bất Lai đã bị Đường quân khống chế thành tường đồng vách sắt.
Năm mươi máy bắn đá khổng lồ mới được nghiên cứu ra đã được sắp đặt ở trên thành, mặt khác còn bố trí thêm ba trăm cung nỏ. Đây là những vũ khí dùng để đối phó với đại địch nhân. Ngoài ra trong thành còn có 30 vạn tên nỏ cùng với vật nặng dùng cho máy bắn đá, thậm chí còn có mấy trăm đạn thuốc nổ cùng đạn lửa.
Sau khi trời tối, tin thám báo cuối cùng cũng tới. Rất nhiều địch nhân đã đi tới thành Câu Lan, rất gần tới thành A Sử Bất Lai. Bọn chúng mang theo số lượng lớn vũ khí công thành, trang bị chỉnh tề kĩ lưỡng.
Thành Câu Lan là một tòa thổ thành trên bình nguyên, chủ yếu xây dựng cho người dân chăn nuôi dê bò tránh bão tuyết nên thập phần đơn sơ, cũng không thể thủ. Quân địch đã đi qua thành Câu Lan, cho dù mang theo vũ khí để công thành nên di chuyển chậm chạp nhưng cũng đã cách thành A Sử Bất Lai không xa.
Hoàng hôn ngày hôm sau, mây đen mù mịt, gió lớn thổi ào ào, Thi Dương đứng trên tháp cao nhất ở thành A Sử Bất Lai quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại ở phía chân trời mây đen quay cuồng. Bởi vì có công cướp được thành A Sử Bất Lai nên anh ta đã được Vương Tư Vũ đặc biệt thăng chức thành đô úy, thống lĩnh hai ngàn năm trăm quân Đường trấn thủ thành A Sử Bất Lai. Nhưng không ai ngờ chiến tranh giữa Đại Đường với Đại Thực cứ năm mươi năm bắt đầu một lần lại mở màn ở chỗ họ.
Đứng bên cạnh Thi Dương là Kim Lân, anh ta từ nhỏ đã theo cha mưu sinh trên thương đạo, đối với địa hình dị thường vùng này đã vô cùng quen thuộc. Anh ta tính toán một hồi rồi nói:
- Thi tướng quân, nếu quân địch chỉ dùng chiến mã vận chuyển vũ khí công thành thì mỗi canh giờ có thể đi hai mươi dặm, cộng với thời gian nghỉ trên đường bọn chúng hẳn là đã đến đây.
- Ngươi nói đúng, bọn chúng đã đến. Thi Dương nhìn về phương xa không cảm xúc nói. Phía chân trời một dải màu đen thật dài cuối cùng cũng xuất hiện trên thảo nguyên.
- Thi tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Đây là lần đầu tiên lâm đại trận nên Kim Lân cũng bắt đầu khẩn trương lên.
- Còn có thể làm gì sao.
Thi Dương lạnh lùng hạ lệnh nói:
- Cảnh báo cho mọi người, lệnh cho các huynh đệ mỗi người đều vào vị trí nhận nhiệm vụ riêng.
Tiến đến tấn công thành A Sử Bất Lai là đội quân nô lệ đệ tứ người Đột Quyết thuộc quân đoàn thứ năm. Bọn chúng đóng quân tại Tát Mã Nhĩ Hãn và Bố Cáp Lạp. Nhánh quân này do quân Đại Thực trong lúc tấn công Đông Phương bắt được nô lệ mà tạo thành, cũng gần bằng quân đội tinh nhuệ nhất của Đại Thực là quân cận vệ Cáp Lý và quân Hô La San, trang bị cũng thập phần hoàn mĩ, bộ binh và kị binh chiếm một nữa, trong đó một nửa kị binh được trang bị trọng giáp và trường mâu, ngựa chiến là giống ngựa A Lạp Bá. Còn lại bộ binh đều mặc áo giáp, có khiên che chắn, tay cầm trường mâu, sát khí ngập trời.
Đông! Đông! Đông! Tiếng trống cực lớn vang lên trên bình nguyên. Quân Đại Thực chia làm bốn phương trận, giống như bốn chữ Phiến phiêu bồng trên mây đen của thảo nguyên, cứ thế tiến về phía trước. Phía giữa bọn họ là mấy trăm máy ném đá cùng chùy công thành. Máy ném đá của quân Đại Thực tuy rằng không bằng của Đường quân nhưng hình dáng cực lớn có thể bắn được đá lớn nặng đến mấy trăm cân ra xa ngàn bước, dùng uy lực cực đại mà nổi danh, trở thành vũ khí công thành vô cùng lợi hại của người Đại Thực.
Trong tiếng trống dồn dập, quân Đại Thực bắt đầu hướng về phía tường thành. Bộ binh ở phía trước, kỵ binh ở phía sai, bọn chúng đồng loạt hô lên khẩu hiệu, tiến lên mãnh liệt hướng về phía thành. Cả thảo nguyên sát khí tràn ngập, đông nghịt quân Đại Thực liếc nhìn qua dường như không thấy giới hạn.
Quân Đường từng lớp từng lớp sừng sững trên tường thành. Bọn họ đối mặt với quân địch đông hơn chục lần cũng không kinh sợ mà mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, có giương cung lắp tên, có lắp đặt sàng nỏ. Trên thành, hơn mười khung đá đã được kéo ra sẵn sàng. Loại máy bắn đá này là vũ khí mới nhất do Đại Đường quân khí nghiên cứu chế tạo ra, kích cỡ đá trung bình, đòn bẩy trên cánh tay máy quả nhiên tốt hơn chục lần, sử dụng trọng lực cùng với tiết kiệm nhân lực, ba mươi tên lính là có thể điều khiển được tất. Hơn nữa thông qua điều tiết trọng lực cùng với đòn bẩy dài nên tầm bắn có thể được điều chỉnh khá chính xác, mỗi một đường bắn xa được năm mươi bước. Trong đó các linh kiện tinh vi cũng được lắp đặt, thao tác hết sức phức tạp. Ngoại trừ binh sĩ bắn đá, còn có bốn người chuyên môn về đòn bẩy, một người lắp đạn, một người châm lửa, một người ngắm bắn, mỗi người một việc, loại máy bắn đá này dựa vào tính cách cẩn thận của người phương Đông mà tạo thành.
Thi Dương bình sinh đây là lần đầu tiên đối mặt với hơn vạn địch nhân, hơn nữa còn là thân phận chỉ huy. Hắn không chỉ gánh vác sự sinh tử của hai ngàn sáu trăm quân Đường mà còn gánh vác sự tồn vong của thành A Sử Bất Lai. Một khi thành này thất thủ thì không chỉ cơ hội duy nhất để hoàn toàn chiếm được Toái Diệp không còn mà quân Đại Thực còn nhân cơ hội này đánh tới phía bắc Toái Diệp, cướp đi hết thảy lãnh thổ khó khăn lắm quân Đường mới chiếm lĩnh được.
- Thi tướng quân, như thế nào lại không thấy thang mây của Đại Thực?
Lại Kim Lân phát hiện ra địch nhân có chỗ kì lạ, người Đại Thực không có thang mây thì làm thế nào mà công thành?
- Bởi vậy ngươi không cần sợ hãi. Người Đại Thực tuy đông gấp mười lần ta nhưng chỉ cần ngươi quan sát cẩn thận sẽ phát hiện quân đội của bọn chúng phần lớn đều không được dùng đến. Ví dụ như ngươi nhìn bên kia xem.
Ngón tay Thi Dương chỉ về phía nam, bên đó tập trung năm ngàn kị binh hạng nặng của quân Đại Thực, anh ta lạnh lùng nói:
- Ngươi xem, năm ngàn huyền giáp kỵ binh đối với việc công thành có tác dụng gì? Còn có những kỵ binh kia nữa. Thật đáng chê cười! Bọn chúng cho rằng chúng ta sẽ ra ngoài quyết chiến sao?
- Bất quá máy bắn đá của bọn chúng thoạt nhìn có vẻ rất đáng sợ. Chẳng lẽ bọn chúng muốn dùng máy ném đá này đập sụp thành A Sử Bất Lai sao?
Lại Kim Lân nhìn qua máy ném đá cao tới mấy trượng kia lo lắng hỏi.
- Hẳn là như vậy, bọn chúng công thành cao không thể dùng chùy nên chỉ có thể dựa vào máy bắn đá.
Thi Dương vừa dứt lời trên thành có tiếng hô lớn, rồi lập tức trên không trung có hơn mười khối cự thạch bay tới, trong nháy mắt đã đến gần.
- Tướng quân coi chừng!
Lại Kim Lân bổ nhào về phía Thi Dương, một tảng đá lớn xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, trên không trung sát khí lạnh người, tiếng kêu khóc vang lên khắp nơi. Oanh! Một tiếng vang rất lớn vang lên, đập vỡ một lỗ châu mai khiến đá vụn văng ra khắp nơi.
Đám cự thạch còn lại hoặc nặng nề rơi trên tường thành hoặc đập bể trong thành. Hơn mười binh sĩ vận chuyển đá bị một khối đá lớn rơi trúng liền kêu la thảm thiết.
Lần bắn thứ nhất qua đi, Thi Dương lập tức nhoài người ra khỏi thành xem xét. Tường thành sau khi bị trúng đá chỉ thấy chỗ bị trúng bong ra từng mảng lớn bùn đất, để lộ mặt nham thạch màu trắng xám. Tòa thành được tu kiến tương đối rắn chắc, căn bản không sợ máy bắn đá của người Đại Thực công kích. Thi Dương yên tâm hơn một chút, lập tức xoay người nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, mọi người chú ý tự bảo vệ mình, bảo vệ đạn đá, bất luận kẻ nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.
Chủ tướng đã ra lệnh, toàn quân đều dùng đồ phòng ngự bằng da trâu bao bọc vũ khí lại. Loại đồ phòng ngự này kéo căng trên giá gỗ, tạo nên nửa hình vòng tròn, trên bôi đầy dầu trơn trắng nõn dị thường, dù cho bị đá rơi trúng cũng khó bị rách. Rất nhanh vòng công kích tiếp theo của quân Đại Thực lại bắt đầu. Cự thạch xé gió lao tới, trên tường thành quân Đường đều nép sát vách tường đá né tránh. Lúc này đã được sắp xếp hợp lý nên không ai có thương vong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...