Danh Môn

“ Vậy Hàn Tướng Quốc đã xem xét, về phương diện này thì có tác hại nào?” Trương Hoán lạnh lùng hỏi. “ Bệ hạ, trước hết thần hỏi một đạo lý đơn giản. Nếu như triều đình phát hành tiền giấy, vậy bệ hạ làm thế nào để phòng ngừa tiền giấy giả xuất hiện?” “ Có can đảm dám làm tiền giấy giả thì tịch thu tài sản cả nhà , giết kẻ phạm tội. Tham gia cùng in ấn tiền giấy giả cũng là tử tội. Trẫm sẽ dùng luật pháp nghiêm khắc nhất để uy hiếp kẻ làm giả.” Hàn lắc đầu lại nói: “ Phép nghiêm hình nặng có lẽ có hiệu quả, nhưng đó chỉ có thể uy hiếp đối với dân hèn. Nếu như là các nước Đại Thực, Hồi Hột in ấn chế tạo tiền giấy Đại Đường để vơ vét các thứ như đồ sứ, tơ lụa thì sao? Thậm chí bọn họ căn bản cũng không cần mua gì, bệ hạ phát hành một ngàn vạn quan thì bọn họ cũng phát hành hai ngàn vạn quan đem đến Đại Đường ta, Đến lúc đó bệ làm như thế nào để đối phó với tình thế như vậy?” “ Vậy trẫm liền giao trách nhiệm cho Tác Giám nghiên cứu chế tạo thủ đoạn in ấn mới khiến cho nước bọn họ không sao mô phỏng chế tạo.” “ Bệ hạ, chẳng phải nghe thấy đạo ột thước, ma ột trượng sao?” Hàn thấy Trương Hoán khư khư cố chấp thì ông ta không khỏi thở dài một hơi mà nói: “ Thần phản đối in ấn chế tạo tiền giấy kỳ thật không chỉ có lo lắng bị người bắt chước, cũng không phải lo lắng dân chúng không chấp nhận. Dù sao việc mới xuất hiện và phổ biến thì cũng cần một quá trình để thích ứng. Triều đình cũng có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế để thi hành tiền giấy. Cũng như bệ hạ nói, phát minh kỹ thuật mới để phòng ngừa tiền giấy giả. Thần lo lắng không phải điều này, mà là lo lắng cho tương lai. Một khi bệ hạ mở ra tiền lệ này thì sau này làm như thế nào để khống chế nó?” Vốn định để cho Trương Duyên Thưởng ra mặt ở võ đài, kết quả lại bị Hàn làm ình phải đứng ra thật mất mặt mũi nên trong lòng Trương Hoán cực kỳ căm tức. Khi Hàn từng bước ép sát, mấy lần hắn muốn phát hỏa đều cố nén lại. Hắn khoát tay, cực kỳ thiếu kiên nhẫn mà nói: “ Chẳng lẽ trẫm không biết phát hành tiền giấy thì nguy hiểm sao? Trẫm để dành lượng lớn vàng bạc làm cái gì, không phải để chuẩn bị dùng vàng bạc dự trữ làm đảm bảo sao? Nếu như phát hành tiền giấy không được, vậy chi phiếu có thể sử dụng chứ?” Giọng Trương Hoán cao hơn một nấc, cuối cùng hắn nhìn sát vào Hàn mà hỏi: “ Hàn Tướng Quốc, trẫm đăng cơ đã một tháng, đối với ý kiến các Tướng Quốc thì trẫm đều hoàn toàn tôn trọng. Nhưng khanh đã biết phát hành tiền giấy là ý nghĩ của trẫm, vậy tại sao khanh cũng không thể tôn trọng trẫm một lần vậy?” Hàn bướng bỉnh cũng không nhân nhượng chút nào mà đáp: “ Thần phản đối in ấn tiền giấy là suy nghĩ vì dân chúng thiên hạ. Cái đó và tôn trọng bệ hạ không hề có quan hệ. Bệ hạ có lẽ có thể suy nghĩ dùng vàng bạc để đảm bảo. Nhưng trăm ngàn năm sau đám con cháu của bệ hạ nếu như không có vàng bạc mà lạm phát tiền giấy, đến nỗi tiền giấy ngập lụt gieo hại vô tận. Bệ hạ có thể vì việc khơi dòng hôm nay mà chịu trách nhiệm sao?” “ Chẳng lẽ là khanh nói suy nghĩ phát hành tiền giấy của trẫm là không có trách nhiệm sao?” Trương Hoán lành lạnh chăm chú nhìn Hàn, trong mắt hiện lên sát khí. “ Vâng! Thần chính là có ý này.” Hàn ngẩng đầu không sợ hãi chút nào, cực kỳ kiên cường. Trong Tử Thần điện hoàn toàn yên tĩnh, không khí căng thẳng tới cực điểm. Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Trương Hoán, sợ hắn vỗ ngự án, như vậy sẽ giết Hàn. Ánh mắt Trương Hoán cũng biến đổi kịch liệt, tức thời khó có thể xuống thang. Lúc này, Lễ Bộ Thượng Thư Lô Kỷ lại cười gằn một tiếng: “ Hàn Thượng Thư, ngài lấy chuyện trăm ngàn năm sau không biết được để phản đối bệ hạ thì cũng thôi. Nhưng ngài cũng không tuân thủ lễ quân thần, ngang nhiên ngăn cản phạm thượng, trong mắt ngài còn có bệ hạ sao?” Xoẹt! Mọi ánh mắt đều tập trung vào Lô Kỷ. Kinh ngạc, không lý giải nổi, khinh miệt, phẫn nộ .... Lô Kỷ vào lúc này bỏ đá xuống giếng, lấy đi bậc thang để hoàng thượng xuống, rõ ràng là muốn đẩy Hàn vào chỗ chết. Hàn từ từ tháo mũ cánh chuồn trên đầu cùng bao Tử Kim Ngư bên hông rồi nói chậm rãi: “ Bệ hạ, phát hành tiền giấy một chuyện mà thứ cho thần không thể đáp ứng. Nếu như bệ hạ khư khư cố chấp, thần xin từ chức Tướng Quốc, tùy để bệ hạ xử trí.” Thôi Ngụ ngồi ở dưới cũng đứng lên, ông ta cũng lấy mũ cánh chuồn xuống cùng túi Tử Kim Ngư mà cao giọng: “ Cho dù Trung Thư Tỉnh cùng bệ hạ thông qua việc phát hành tiền giấy, Môn Hạ Tỉnh của thần cũng vẫn cứ bác bỏ. Thần cũng xin từ chức Môn Hạ Thị Lang về quê làm ruộng.” Lúc này, Trương Hoán đã từ từ tỉnh táo lại, Hàn kiên quyết như thế rốt cục cũng khiến hắn ý thức được mình có hơi nóng lòng hoàn thành chuyện này . Hắn liếc nhìn Lô Kỷ liền hơi thở dài mà nói với Hàn: “ Chuyện này có lẽ là trẫm có thiếu suy nghĩ, trẫm tạ lỗi với khanh. Còn Thôi Thị Lang, trẫm cũng không đồng ý cho khanh từ chức, xin thu hồi lại đi!” “ Bệ hạ!” Hàn vô cùng kích động quỳ xuống, ông ta muốn nói gì đó nhưng lại ngàn vạn lần không biết nên diễn đạt như thế nào. Một hồi lâu, ông ta mới nói nghẹn ngào: “ Ân của bệ hạ, thần khắc sâu vào trong lòng.” “ Hàn ái khanh không cần phải khiêm nhượng, khanh khăng khăng là vì nước thì làm sao trẫm lại thực sự trách tội khanh.” Trương Hoán hết cả hứng thú khoát tay chuẩn bị kết thúc đình nghị. Đột nhiên từ phía sau Đại điện có người nói: “ Bệ hạ, thần có một phương án vẹn toàn đôi bên!” Ánh mắt của mọi người trong đại điện đều về nhìn lại phía sau, chỉ thấy ở vị trí cuối cùng thấp nhất có một người đứng lên, đó là Thổ Địa Điền Mẫu Giám Lệnh mới nhậm chức Bùi Minh Viễn. Trong triều thần tham dự đình nghị lần này thì hắn có ít kinh nghiệm nhất, vì thế chỉ có thể ngồi ở sau cùng. Hắn từ từ đi tới phía trước, thi lễ thật thấp với Trương Hoán “ Bệ hạ. Thần đề nghị dùng tiền bằng bạc để thay thế phương án tiền giấy của bệ hạ.” Hắn mới nói xong, mấy người bên cạnh đều nở nụ cười, Hàn ngầm thở dài một hơi nhưng vẫn cảm kích cười cười với hắn: “ Minh Viễn có thể không biết, trữ lượng cùng sản lượng của bạc trắng ở Đại Đường ta đều thật sự có hạn. Số lượng không đủ, khó có thể lưu thông trở thành tiền.” Nhưng Trương Hoán lại sáng mắt lên, hắn chợt nhớ ra Bùi Minh Viễn có nói qua một việc với hắn bèn vội vàng bảo: “ Các ái khanh không nên vội có kết luận, nghe Minh Viễn nói đã.” Bùi Minh Viễn mỉm cười, liền nói với mọi người: “ Tại hạ trở về từ Đại Thực thì có nghe đô đốc Toái Diệp Tào Hán Thần nói qua một việc. Mấy năm trước người Cát La Lộc từng tại lưu vực sông Ô Hử ( sông Amu Darya) phía nam Toái Diệp phát hiện một mỏ quặng bạc lớn. Nhưng người Cát La Lộc cũng không giỏi khai thác luyện quặng, hơn nữa không chỉ có tại lưu vực con sông Ô Hử, tại xung quanh sông Toái Diệp cũng có không ít quặng bạc cùng mỏ vàng. Tào đô đốc đã bắt đầu lệnh cho vài vạn tù binh Đại Thực tại phụ cận Toái Diệp khai thác quặng bạc quy mô nhỏ. Khi thần đi ngang qua Toái Diệp thì Tào đô đốc đã luyện chế được ba mươi vạn lượng bạc. Chỉ có điều là đường xá xa xôi, vận chuyển đến Trường An bất tiện.” Lời của Bùi Minh Viễn khơi dậy hưởng ứng cực điểm trong đại điện. Nội địa Đại Đường vàng bạc không đủ, nhưng tuyệt không phải là các địa phương khác cũng không có, nhất là phía tây Thông Lĩnh từ xưa đã thừa thãi vàng bạc. Trong đại điện chỉ có vẻn vẹn ít ỏi mười mấy người, nhưng tiếng bàn luận lại hỗn độn đè lên nhau. Nhất là Diêm Thiết Giám Lệnh Dương Viêm đặc biệt kích động, nếu như vấn đề tiền có thể giải quyết thì bước đầu tiên cải cách chế độ thuế của ông ta là có thể thi hành rồi. Không đợi ông ta bước ra khỏi hàng tỏ vẻ ủng hộ, Hàn lại càng thêm gấp gáp cũng đã đoạt trước một bước mà thi lễ nói với Trương Hoán: “ Bệ hạ, thần xin Thiếu Phủ Giám lập tức phái người đến Toái Diệp thăm dò tài nguyên khoáng sán.” “ Thần phản đối!” Âm thanh cao vút của Lô Kỷ giống như một chậu nước lạnh lập tức dập tắt sự nóng bỏng trong đại điện. Trong đại điện đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào ông ta. “ Lô ái khanh vì sao phải phản đối chuyện này?” Trương Hoán mặt vẫn không đổi hỏi han. Vừa mới rồi Lô Kỷ bỏ đá xuống giếng với Hàn khiến cho Trương Hoán có hơi bắt đầu cảnh giác. Thì ra giữa chính mấy vị trọng thần của mình vốn cũng có ẩn dấu mâu thuẫn rất sâu. “ Thần cũng không phải phản đối loại tiền vàng bạc đồng gì cả. Thần chỉ phản đối lấy bạc Tây Vực, không chỉ có đường xá xa xôi, vận chuyển bạc Tây Vực đến trung nguyên cần nhân lực vật lực rất lớn. Hơn nữa Đại Đường tại phía tây Thông Lĩnh chỉ có vẻn vẹn xung quanh Toái Diệp là vùng đất lệ thuộc, khu vực còn lại trên thực tế bị người Đại Thực khống chế . Khai phá bạc ở Toái Diệp và sông Ô Hử thì phải làm thế nào đáp trả sự ngăn cản có thể của Đại Thực? Một khi xung đột nảy ra tất nhiên sẽ cho Đại Thực lý do khai chiến. Hiện tại Đại Đường ta vừa mới từ thời loạn chuyển sang thái bình, đúng là lúc nên thu lại nanh vuốt. Chúng ta lại có thể chịu đựng thêm chiến tranh cùng Đại Thực nữa sao?” “ Lô Thượng Thư vì sao không có khí phách như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui