Có lẽ là nghe thấy được hai chữ bệ hạ, người Hồi Hột sắp hấp hối lập tức mở mắt, giật mình trợn mắt nhìn Trương Hoán. Đột nhiên hắn kêu to lên “ Ta biết ngươi! Chính là ngươi đã đốt Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý của chúng ta.” Hắn hãy còn chưa nói xong thì binh lính bên cạnh liền hung hăng nện một quyền lên bụng hắn khiến toàn thân co gập lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Trương Hoán cười lạnh một tiếng mà nói: “ Trí nhớ của ngươi cũng rất tốt, không sai! Năm đó người thiêu đốt Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý của các ngươi chính là trẫm. Nhưng trẫm đã rất khoan dung, năm ngoái tại An Tây đã tha cho Khả Hãn của các ngươi một mạng. Hắn không những không biết cảm ơn, còn muốn phái các ngươi đến phá hoại Đại Đường. Một kẻ vong ân phụ nghĩa thật không xứng tự xưng là hùng ưng trên thảo nguyên, hắn xứng đáng sao?” Người Hồi Hột lập tức đỏ bừng mặt, hắn thấp giọng giận dữ hét: “ Không cho phép ngươi làm nhục Khả Hãn chúng ta, chuyện này không liên quan đến ngài!” “ Thật không?” Trương Hoán cười nhạt mà hỏi: “ Vậy có liên quan với ai?” Người Hồi Hột tự nhận thấy lỡ miệng, hắn hung tợn trợn mắt liếc nhìn Trương Hoán rồi nghiêng đầu sang chỗ khác không nói một lời. “ Những tin này, hắn đã thông báo rồi sao?” Trương Hoán có hơi không vui nhìn Đỗ Mai. Trong báo cáo của Đỗ Mai cho hắn không có nội dung này. Trên trán Đỗ Mai đã thấy tuôn mồ hôi, hắn lập tức nói nhỏ: “ Là thuộc hạ đã sai lầm, xin bệ hạ trách phạt.” “ Hắn cắn lưỡi!” Đỗ Mai vừa dứt lời, mấy tên binh lính trước cửa lao đột nhiên kêu la. Chỉ thấy tên binh lính trong phòng giam đang cố sức mở miệng tên Hồi Hột, nhưng mà đã chậm. Một dòng máu chảy ra từ khóe miệng người Hồi Hột. Mặt hắn vàng như giấy, mắt đã không hoạt động nữa. Trương Hoán nặng nề hừ một tiếng rồi quay đầu nói với Thôi Liên Tinh: “ Bắt đầu từ bây giờ, chuyện này liền do ngươi toàn quyền phụ trách, trực tiếp báo với trẫm!” Dứt lời, hắn xoay người bước dài rời đi. Trong bóng đêm, tại căn nhà nhỏ cuối ngõ ở phường Bình Khang, hơn mười người đang bận rộn khẩn trương. Không có người nào nói chuyện, trong nhà đã chất đống các loại rương. Vài tên lực lưỡng đang khiêng rương đi ra ngoài cửa. Ở ngoài cửa đã có ba bốn cỗ xe ngựa đỗ, mấy tên phu xe đang khẩn trương sắp xếp các rương. Đồ Lan Công Chúa sắc mặt tối sầm đứng ở dưới một gốc cây hòe cổ thụ. Nàng không nghĩ tới nhanh như vậy đã xuất hiện vấn đề. Hai người thủ hạ bị bắt đi, mặc dù bọn họ chỉ là những thành viên tầng dưới chót, cũng không biết kết cấu cả mạng lưới tình báo, càng không biết sự hiện diện của mình, nhưng nó cũng là một lời cảnh báo vang lên mạnh mẽ bên tai nàng. Điều này có nghĩa là đối phương đã phát hiện sự tồn tại của bọn họ, đã mò lấy ra manh mối nào đó. Thành Trường An là đại đô thị có tính quốc tế, người Đột Quyết, người Ba Tư, người Nhật Bản, người Tân La .... chỗ nào cũng có. Người Hồ đến từ các quốc gia Tây Vực ít ra cũng có hơn mười vạn người, có người là thương nhân, có kẻ sinh trưởng ở đây. Cho nên nhóm người Đột Quyết của Đồ Lan Công Chúa căn bản là không làm người khác chú ý. Bọn họ công khai thân phận là thương nhân đến từ Tây Vực làm mậu dịch tơ lụa, đăng ký mua bán tại chợ phía đông, cũng chưa hề nộp thuế. Hơn nữa vũ khí của bọn họ đã được Đại Đường cho phép mang theo, như là kiếm, cung tên .v..v.... Cho nên chỉ cần bọn họ ngừng công kích thì cũng sẽ không có ai tra được ra bọn họ. Nhưng Đồ Lan Công Chúa cũng là người cực kỳ cẩn thận, chỉ cần có chút xíu có thể tra được ra bọn họ thì nàng nhất định phải mang đi. Nàng quyết định tạm thời rời khỏi Trường An một thời gian ngắn. Trong rương sắp xếp đều là gấm Tứ Xuyên và Ngô Lăng, đây là hàng hóa bọn họ đã thu mua. Bọn họ chuẩn bị đi về phía tây tới Quy Tư bán đi một lượng lớn hàng hóa này. Sau khi trở về thì như vậy cả đi lẫn về ít nhất cũng cần thời gian ba tháng. Khi đó chuyện này sẽ nhạt phai. “ Mọi người mau một chút. Còn một canh giờ nữa sẽ đóng cửa thành.” Đồ Lan nhìn qua mặt trăng, bắt đầu thúc giục mọi người. Hốt nhiên. Ở bên kia cửa sinh ra một tràng xôn xao nhỏ, năm sáu thuộc hạ đang mang rương đều vội vàng quỳ xuống đất. Đồ Lan lấy làm kinh hãi, nàng vừa muốn đi tới xem xét, lại thấy từ ngoài cửa đi tới mười mấy người, trong đó có một người là Đại sư huynh Bố Đặc Lỗ của nàng. Hắn một mực cung kính dẫn một người đi vào, đây là một người vô cùng thần bí, mặc dù mười mấy người vây quanh hắn nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hắn chỉ là một bóng đen. Một chiếc áo bào đen trùm lên hắn từ đầu đến chân kéo dài tới mặt đất, mặt nạ đen che khuôn mặt của hắn. Không nhìn thấy người hắn, cũng không nhìn thấy mặt của hắn, cứ như thể là một thây ma bọc trong tấm vải đen thật dài đứng thẳng ở nơi này. Chỉ khi hắn từ từ quay đầu thì mới có thể nhìn thấy một đôi mắt lóe ra ánh sáng đáng sợ: Đây là quốc sư Hồi Hột Mộng Nguyệt Lão nhân. Ông ta không chỉ có được thân phận cao cả trong Ma Ni Giáo, Hồi Hột Trung Trinh Khả Hãn đã từng sắc phong ông ta là con của Đằng Cách Lý. Đằng Cách Lý là vị thần vĩ đại nhất trong lòng người Đột Quyết, truyền thuyết có được lực lượng hủy diệt thiên địa. Đồ Lan cũng kích động quỳ xuống, hôn trường bào của ông ta mà thì thào nói nhỏ: “ Đồ Lan cung nghênh ân sư giá lâm.” “ Đồ Lan, tình cảnh của con có vẻ bất lợi!” Mặc dù Mộng Nguyệt Lão nhân có bề ngoài của tử thần, nhưng giọng của ông ta lại êm ái dễ nghe dị thường làm cho người ta liên tưởng đến tiếng oanh hót đêm trên Nguyệt quế. “ Ân sư, đồ nhi có hai thuộc hạ bị người Đường bắt đi, đồ nhi rất lo lắng.” “ Chúng ta cứ vào nhà hãy nói.” Giọng của Mộng Nguyệt Lão nhân mặc dù dễ nghe, nhưng không có bất cứ chỗ nào cho thương lượng. Ông ta từ từ đi vào bên trong phòng, cởi mặt nạ xuống để lộ ra một khuôn mặt trắng nõn khác thường, để lộ ra một loại khí chất cao quý không sao che dấu. Từ bề ngoài mà xét thì ông ta không quá bốn mươi tuổi, nhưng đôi mắt lại tràn ngập tang thương không tương xứng với bề ngoài của ông ta. Sự thực, Mộng Nguyệt Lão nhân đã bảy mươi tuổi, tên của ông ta là Tô Nhĩ Mạn. Ông ta là hậu duệ của mạt đại hoàng đế Y Tự Ai đệ tam thuộc Vương triều Tát San, cũng là một trong ba Nguyên lão của Ma Ni Giáo. Trong cuộc chiến cuối cùng giữa Trung Trinh Khả Hãn cùng Thác Bạt Thiên Lý tranh đoạt Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, Trung Trinh Khả Hãn thua trận liên tục tình thế đã cực kỳ nguy ngập. Đúng là Tô Nhĩ Mạn tại Nguyệt Dạ Hạ Đăng đã hô một tiếng hiệu triệu Ma Ni Giáo chúng chiến đấu vì Trung Trinh Khả Hãn. Mấy vạn giáo chúng trong quân Thác Bạt Thiên Lý đã hưởng ứng quay giáo, chỉ một đòn đã thay đổi tình thế. Sau đó lại là ông ta khuyên Trung Trinh Khả Hãn chớ truy theo Thác Bạt Thiên Lý để dẫn dòng tai họa chảy sang hướng đông. Đồ Lan cũng đi theo vào phòng, nàng lại quỳ xuống lần nữa mà nói: “ Đồ nhi gặp phải khốn cảnh, xin sư phó chỉ điểm bến mê.” “ Con biết mình phạm sai lầm sao?” Tô Nhĩ Mạn từ từ quay đầu lại nhìn chăm chú vào đồ đệ mình yêu mến nhất, ánh mắt hiền hòa không có nửa điểm trách cứ “ Con nhân từ nương tay, đáng ra trước khi hành động phải giết sạch người nhà nội ứng, đây là sai lầm thứ nhất của con.” Đồ Lan cúi thấp đầu xuống, nói nhỏ: “ Đồ nhi biết sai!” Tô Nhĩ Mạn gật đầu lại nói: “ Sai lầm thứ hai của con là đánh giá thấp trí tuệ người Đại Đường. Con không nên dùng loại vàng thỏi Đại Thực vừa mới đúc xong để đút lót cho nội ứng kia, sớm muộn gì nó cũng khiến người Đường tìm được tới con.” Sắc mặt Đồ Lan thoắt trở nên trắng bệch, khi nàng mua gấm Tứ Xuyên và Ngô Lăng thì cũng dùng loại hoàng kim đó. Là nàng sơ sót, nàng vô cùng xấu hổ thưa thốt: “ Đồ nhi vô năng, xin ân sư trách phạt.” “ Ta sẽ không trách phạt con, nhưng mà ta cũng sẽ không để con lại làm chuyện thứ hai. Ta muốn đích thân hoàn thành nó.” Tô Nhĩ Mạn chắp tay đằng sau từ từ đi tới phía trước cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng tỏ trên không trung, ánh sáng màu bạc chiếu rọi lên mặt của ông ta trông càng thêm thần bí. Ông ta lại nửa giống như nói với Đồ Lan Công Chúa, nửa giống như thì thào tự nói: “ Người Ba Cách Đạt ( Bát đa) đã cùng Khả Hãn đạt thành hiệp nghị phương đông. Điều kiện thứ nhất của bọn họ chính là Đại Đường lôi đáng sợ nhất đó.” Trời còn chưa sáng lên, mấy ngàn binh lính võ trang hạng nặng đột nhiên xuất hiện ở đầu đường phường Bình Khang. Bọn họ phong tỏa cửa phường, tuần tra đường phố, kiểm tra người đi đường, hù dọa rất nhiều khách làng chơi định thừa dịp trời chưa sáng để chạy về nhà sợ đến vội trở lại thanh lâu, cả phường Bình Khang tràn ngập không khí căng thẳng. Thôi Liên Tinh mặc trang phục chỉ huy mấy trăm quân tinh nhuệ bước nhanh phía trước. Một tên dân cảnh phường Bình Khang dẫn dắt bọn họ đi tớimột ngõ nhỏ sâu hoắm. “ Tướng quân, thương nhân Đột Quyết mua tơ lụa mà ngài nói ở chỗ này.” Tên dân phòng có hơi khiếp đảm chỉ chỉ vào ngõ sâu. Thôi Liên Tinh vung tay lên, một đội binh lính tay cầm nỏ thép tức thì trèo lên đầu tường, lập tức ngầm tiến theo đầu tường đến cách căn nhà nhỏ có chục bước thì ngừng lại. Còn hơn hai trăm binh lính khác cầm cự thuẫn hoành đao, chậm rãi tiến lên. Khi đến trước cửa chính thì dừng lại cùng đợi mệnh lệnh bước tiếp theo. Thôi Liên Tinh nhìn không khí cửa chính trầm lặng thì trong lòng hắn mơ hồ có một dự cảm điềm xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...