Danh Môn

Chu Quý gật đầu lại nói: “ Danh dự của Giám quốc đại nhân trước nay chúng ta đều tin phục. Nhưng ta cả gan hỏi một câu giám quốc điện hạ có nghĩ đến việc nghiệp quan bỏ tiền ra? Bọn họ buôn bán quy mô lớn hơn chúng ta không chỉ gấp mười lần hơn nữa lại không phải nộp một đồng tiền thuế nào. Vì chia sẻ nỗi lo cho quốc gia chúng ta không dám từ chối nhưng muốn chúng ta tâm phục khẩu phục nộp tiền. Chúng ta hy vọng là nghiệp quan cũng tham gia như mọi người.“ Đúng! Chỉ cần nghiệp quan cũng nộp tiền, chúng ta sẽ dốc hết sức tương trợ triều đình.” Các thương nhân phía dưới đều gật đầu phụ họa theo lia lịa.Triệu Nghiêm nhìn thật kỹ Chu Quý một cái sau đó mới từ tốn nói với mọi người: “ Ta vừa mới nói rồi, lần này quyên góp tuy theo tình hình tài chính của cửa hàng. Tất nhiên cũng bao gồm các nhà nghiệp quan. Ta cũng nói rõ cho các ngươi biết lần này trách nhiệm của nghiệp quan còn lớn hơn các ngươi rất nhiều. Hơn nữa Giám quốc điện hạ cũng sẽ không khiến các ngươi mất trắng số tiền đóng góp.” “ Ta tuyệt đối không đồng ý bỏ vũ khí, nếu mất quân đội, Sở gia chúng ta chính là để mặc cho mọi người chém giết. Không được, lão gia chủ cũng sẽ không cho phép các ngươi làm như vậy.” Sở Thiên Lôi không để ý trên mình đang bị trúng tên mà quơ cánh tay, gầm thét ầm ỹ trong đình viện, muốn xông vào những chỗ xung yếu trong nhà, mấy tên đệ tử Sở gia trẻ tuổi liều mạng ôm hắn, không để cho hắn vọt vào trong phòng.Sở Kinh Lôi vừa từ huyện Giang Dương chạy tới, biết việc phải đối mặt với đội quân của Trương Hoán đang uy hiếp, gia tộc Sở gia đã tổ chức hội nghị biểu quyết đồng ý chấp nhận điều kiện Trương Hoán, hắn vừa sợ vừa giận. Hắn biết một khi chấp nhận điều kiện của Trương Hoán, cũng có nghĩa là cơ nghiệp mấy chục năm của Sở gia sẽ tiêu vong.“ Gia chủ, ngươi để ta mang binh đi chém giết, ta tình nguyện chết trận sa trường để đi gặp lão gia chủ, cũng không nguyện sống khuất nhục như vậy, đại ca, ngươi cho phép ta mang binh đi đi.” Sở Kinh Lôi khàn giọng hô vang quanh bầu trời Sở phủ, rất nhiều người trong gia tộc Sở gia không tự chủ được bước lui vào trong viện. Lúc này, người già nhất Sở gia là một trưởng bối ở trên Sở Quế đau khổ đi lên trước khuyên nhủ:“ Kinh Lôi, chuyện này tất cả mọi người đều nhất trí đồng ý để cho gia chủ quyết định, người mang trong mình sự sinh tử tồn vong của cả Sở gia, ngươi đừng làm khó gia chủ nữa.” “ Quế thúc, ta không cam lòng!” Sở Kinh Lôi ngã trên mặt đất, liều mạng dập đầu xuống đất gào khóc, mũi tên trên lưng hắn vỡ toang, máu tươi nhiễm đỏ cả xiêm y. Sở Quế luống cuống tay chân, vội vàng chỉ vào một vài đệ tử Sở gia mắng:“ Các ngươi muốn để hắn chết sao? Còn không đưa hắn đi khám thầy thuốc.” Hơn mười đệ tử Sở gia đồng loạt tiến đên, Sở Kinh Lôi giơ tay khóc mắng không ngừng chạy ra ngoài, sau khi Sở Kinh Lôi đi xa, trong viện liền an tĩnh lại. Sở Quế nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn thở dài một hơi, lắc đầu đi.Trong phòng Sở Hành Thủy cùng Sở Hành Vân hai huynh đệ ngồi đối diện với nhau, nghe thấy tiếng la khóc của Sở Kinh Lôi làm như không nghe thấy, đã đến tình trạng này, bất kỳ sự chống cự nào cũng sẽ khiến cho Sở gia bị diệt môn. Sở Kinh Lôi cố chấp bất luận kẻ nào cũng không để ý tới, Sở Hành Thủy cũng vậy, tin tức đại quân Trương Hoán đã tới bên ngoài ba mươi dặm giống như một ngọn núi đè nặng, ép hắn tới mức thở cũng không được. Sở Hành Thủy phảng phất một đêm già đi mười tuổi, điều kiện Trương Hoán đưa ra kỳ thật cũng quá hà khắc, khiến cho Sở gia từ một đại thế gia trong một đêm ngã nhào, quân đội không giữ được, điều này hắn đã sớm hiểu rõ. Nhưng tài phú cùng quyền lực của Sở gia cũng biến mất theo đó, điều này lại làm cho hắn cảm thấy khó có thể chấp nhận. Mấy ngày đầu hắn đã chịu không nổi, nhưng trải qua mấy ngày suy tư, Sở Hành Thủy đã từ từ hiểu ra đôi chút.Hắn chăm chú nhìn bản đồ phía trước, nhìn chi tiết đã gạch dấu ở đầu hàng, lại nhìn những điều kiện của Trương Hoán. Thương khố quận Đan Dương đã bị quân Lũng Hữu chiếm lĩnh, việc này có thảo luận cũng chẳng có ý nghĩa gì, mấu chốt là Trương Hoán đáp ứng cấp một vạn khoảnh ruộng, cần bọn họ xác định địa phương cụ thể.“ Điền trang Kim Sơn ở Giang Ninh gần Trường Giang, có bến tàu lớn, nơi này nhất định phải lưu lại. Hai điền trang ở huyện Giang Đô và huyện Bảo Ứng là sản nghiệp lâu đời của Sở gia, cũng không thể mất.” Sở Hành Thủy lấy bút đỏ khoanh tròn ba điền trang trên bản đồ, trong lòng lặng lẽ tính toán một chút, đã tám ngàn mẫu rồi, còn thiếu hai ngàn mẫu nữa, điền trang Vọng Đường ở Ngô quận làm ăn tốt, vừa đủ hai nghìn mẫu, ngoài ra còn Bát Ngung điền trang ở trấn Thịnh Trạch cũng khoảng hai nghìn mẫu, không chỉ có sản lượng cao còn có một hồ nước, hai điền trang này hắn đều muốn có, nhưng thật khó để quyết định. “ Đại ca, hay chúng ta thương lượng với hắn một chút, ít nhất có thể lưu lại một ít đất đai giống như Thôi gia.” Sở Hành Vân nóng lòng thấp giọng nói:“ Dù sao Sở gia chúng ta cũng là nhà ngoại của hắn, từ từ thuyết phục có lẽ vẫn còn có thể vãn hồi con đường sống.” “ Không cần phải nói.” Sở Hành Thủy thở dài một hơi. Hắn vẽ một vòng tại Bát Ngung điền trang, cười khổ một tiếng nói:“ Chính bởi vì Sở gia chúng ta là nhà ngoại hắn, nên hắn mới cùng chúng ta khai đao. Thu thập Sở gia, chẳng khác nào tuyên bố quyết tâm hủy bỏ thế gia của hắnvới thiên hạ , ngay cả cậu mình cũng không khoan dung, còn nhà thế gia nào có thể thoát khỏi bàn tay hắn? Mấy ngày này ta đã nghĩ thông suốt, thật ra hắn cũng đã lưu đường sống cho Sở gia chúng ta rồi.“ Đã lưu đường sống.” Sở Hành Vân ngẩn ra, hắn không rõ ý tứ của đại ca lắm. Điều kiện hà khắc như vậy hắn nhìn mãi không ra đường sống ở đâu?Sở Hành Thủy gật đầu nói:“ Đúng là có lưu lại con đường sống, đừng thấy chúng ta chỉ có một vạn khoảnh ruộng đất, kỳ thật một vạn khoảnh này là hắn thật lòng cho chúng ta, là thứ chúng ta chân chính có được, chứ không như Thôi gia, bị buộc phải chấp nhận. Xem quyết tâm tiêu diệt thế gia của hắn, hắn làm sao dễ dàng buông tha mười vạn khoảnh ruộng đất thế gia chứ? Cho nên Thôi gia sớm muộn gì cũng sẽ mất mười vạn khoảnh đất này thôi. Đó là thứ nhất, thứ hai hắn cho chúng ta lưu lại mười cửa hàng, nhưng không chỉ rõ là mười, điều này là đem quyền quyết định cho Sở gia chúng ta. Nói thẳng ra, khi tịch thu cửa hàng Sở gia hắn chẳng qua chỉ là làm để cho thiên hạ xem một chút động tác mà thôi. Tuy nhiên điều đáng giá nhất chính là hắn phong ta là thứ sử Dự Châu, nếu như ta đoán không sai, hắn thật ra là đang bảo vệ Sở gia chúng ta.” Sở Hành Vân không hiểu ra sao, hắn vội nói:“ Đại ca không ngại nói rõ thêm chút được không, tại sao lại là bảo vệ Sở gia chúng ta?” Sở Hành Thủy khẽ cười, hắn sờ râu dài không nhanh không chậm nói:“ Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Bùi gia tay phải Thôi gia tay trái, đây chẳng qua là hắn thỏa hiệp khi vừa lên ngôi, tuyệt đối không phải là cơ cấu quyền lực chân chính của hắn, nếu như ta đoán không sai, bố cục quyền lực của Đại Đường chắc chắn sẽ được thay đổi lần nữa. Hắn phong ta làm thứ sử Dự Châu, chính là vì để cho ta rời xa tranh chấp quyền lực.” “ Vậy chúng ta có thể hoàn toàn đáp ứng điều kiện của hắn, xế chiều hôm nay, ta sẽ tự mình dẫn đội quan giao quyền cho hắn.” Sở Hành Thủy chắp tay từ từ đi tới trước cửa sổ, hắn chăm chú nhìn bầu trời phương Bắc, nhịn không được khẽ lẩm bẩm:“ Khứ Bệnh, ta có chết cũng không tin tưởng, ngươi thật sự có thể quyết tâm đối phó với cậu mình như vậy sao?” Sau giờ ngọ, Sở Hành Thủy tự mình dẫn dắt hơn mười người trưởng bối của Sở gia đi về phía trấn Thiệu Bá, xa xa phía trước thấy những chiếc cờ bay cao, giống như một mảnh mây đen khổng lồ nhanh chóng bay về hướng này. Khi cách đoàn người của Sở Hành Thủy khoảng nửa dặm, đại quân đối diện dừng lại, một gã quan quân phi ngựa tiến lên khom người hỏi:“ Xin hỏi người đang tới có phải là Sở Thượng thư?” Sở Hành Thủy khẽ gật đầu, trầm giọng nói:“ Lão phu chính là Sở Hành Thủy.” “ Xin Thượng thư đi theo ta, Đô đốc nhà ta đang chờ nghênh đón Thượng thư.” Sở Hành Thủy tung mình xuống ngựa, hắn cởi ngoại bào, trên thân để trần bước nhanh đi tới đội ngũ đang chuẩn bị nghênh đón, quỳ rạp xuống đất, cao giọng:“ Tội thần Sở Hành Thủy xin thỉnh tội với giám quốc điện hạ.” Đội ngũ bỗng nhiên vang lên tiếng kèn kêu to, một hàng cờ dài khí phách tách ra, sau đó một đội kỵ binh vây quang Trương Hoán chạy vọt ra, Trương Hoán tâm tình phức tạp nhìn Sở Hành Thủy. Hắn ngầm thở dài, từ xa liền tung mình xuống ngựa, bước thẳng đến chỗ Sở Hành Thủy, đi tới bên người nâng Sở Hành Thủy dậy, vừa cởi chiến bào của mình phủ thêm cho hắn, lúc này mới đè thấp giọng nói:“ Xin cậu yên tâm, trong lòng Trương Hoán hiểu rõ.” Một tiếng cậu khiến cho Sở Hành Thủy tâm tình đang khẩn trương liền buông lỏng xuống. Xem ra bản thân mình suy đoán cũng không sai, hắn âm thầm vỗ vỗ tay Trương Hoán, trong đôi mắt liền lộ ra một tia xấu hổ.“ Tội thần lấy gia binh đối kháng triều đình, đúng là tội phản nghịch to lớn, điện hạ không trừng phạt nặng đã là may mắn của Sở gia, việc đã đến nước này, ta cũng không nhiều lời. Sở gia ta tàn binh còn có một vạn sáu ngàn người, hiện toàn bộ giao cho giám quốc điện hạ, những điều kiện điện hạ nói, Sở gia ta cũng chấp nhận toàn bộ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui