Danh Môn

Nhưng Thôi Ninh vẫn cứ kiên định lắc đầu “ Việc nối nghiệp Hoán lang thì sẽ suy nghĩ. Nếu như Kỳ nhi chẳng ra gì thì chàng tự nhiên sẽ suy tính đến người khác. Nhưng làm ngoại thích, bất kể là Lũng Hữu hay là thiên hạ thì hy vọng Thôi gia cứ nên để sức lực vào việc nước, dốc sức vì nước, mưu lợi cho dân. Đây mới là điều mà con gái mong muốn trong lòng.” Nói xong nàng đứng lên thi lễ với cha: “ Nếu thân thể cha đã khoẻ mạnh thì con gái cũng không qua đêm ở đây. Trời cũng đã muộn nên con liền về phủ.” Thôi Viên không nói một lời nhìn con gái đi. Phải nói đây cũng là trong dự liệu của ông ta. Ánh mắt ông chớp động, không biết nghĩ đến điều gì? Thôi Ninh vừa mới đi thì Thôi Ngụ liền bước nhanh vào vội vàng hỏi han: “ Như thế nào? Ninh nhi có suy tính này sao?” Thôi Viên lắc đầu “ Thái độ của nó rất kiên quyết, ta không thuyết phục được nó.” Thôi Ngụ ngạc nhiên. Ông chần chờ một lát liền hỏi: “ Nếu không đệ thử khuyên Ninh nhi lần nữa?” “ Coi như hết! Con gái của ta ta biết, bề ngoài nó mặc dù yếu đuối, nhưng trong lòng lại vô cùng cố chấp. Nó đã chấp nhận chuyện gì thì cũng chẳng ai khuyên được nó. Chuyện này cũng không cần dựa vào nó nữa.” Nói tới đây, Thôi Viên có hơi tiếc nuối thở dài “ Thượng sách không được. Chúng ta không thể làm gì khác hơn là dùng trung sách .” “ Nhưng đệ lo lắng có thể hắn không muốn.” Thôi Viên hơi nheo mắt khẽ vuốt qua chòm râu ngắn một cái rồi lạnh lùng cười nói: “ Đệ yên tâm, Thôi gia chúng ta còn có ba vạn quân Thanh Hà. Hắn sẽ tìm đến chỗ ta, đến lúc đó ta liền làm một chuyến giao dịch với hắn.” Bên trong phòng cũ của Thôi Ninh, Bình Bình mang theo hai bao quần áo cực kỳ hứng thú chạy lên lầu. Cửa phòng Thôi Ninh không đóng, đương nhiên là có người đang thu dọn. Bình Bình dùng chân đẩy cửa ra cười nói với Minh Nguyệt và Minh Châu đang thở hồng hộc phía sau: “ Hai tiểu cô nương, chấp các ngươi năm mươi bộ cũng không kịp với ta. A, mỗi người bỏ ra một trăm văn, thiếu một văn đều không được.” “ Chưa từng thấy chủ mẫu như vậy, vẫn còn hỏi xin tiền chúng ta.” Minh Châu nhanh mồm nhanh miệng hạ giọng than thở, tỷ tỷ Minh Nguyệt ở bên cạnh vội vàng đá đá muội muội ý bảo nàng không nên nói lung tung. Nhưng Bình Bình lại nghe rõ, nàng cười ha ha mà nói: “ Nguyện đánh cuộc chịu thua, nếu như ta thua thì cũng bỏ tiền thôi.” Bình Bình đang nói đột nhiên tắc nghẹn, nàng hơi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vào trong phòng. Không ngờ bên trong phòng Thôi Ninh lại có một thiếu nữ đẹp như tiên. Tuổi nàng ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặt mày thấp thoáng có vài phần giống như Thôi Ninh nhưng tướng mạo tuyệt mỹ, đúng là Bình Bình chưa bao giờ gặp qua. Chỉ thấy mắt nàng giống như một làn thu thủy, trong mông lung lại vài phần phảng phất mưa bụi tháng ba mang theo một vẻ u oán mơ màng. Nhưng so với đôi mắt nàng thì điều còn muốn đoạt hồn người chính là làn da của nàng. Làn da nàng mịn màng trắng nõn tựa như mỡ đông, lại giống như băng tuyết vùng địa cực, một màu trắng như tuyết không hề có chút xíu tạp chất. “ Ngươi là ... “ Ngay cả Bình Bình là nữ nhân cũng nhanh chóng bị vẻ đẹp của nàng làm cho không hít thở nổi. Thiếu nữ kia mặc một bộ quần áo vàng ngả sang màu mận chín, vóc người thon thả mà đầy đặn. Nàng hơi hơi xấu hổ mà hé miệng cười nói: “ Muội tên là Thôi Tuyết Trúc, tỷ chính là Bình Bình tỷ à!” “ Ngươi biết ta?” Bình Bình càng thêm kinh ngạc, con gái của Thôi gia thì nàng cũng chỉ biết một mình Thôi Ninh, cũng không có ai vẽ chân dung nàng bao giờ. Hơn nữa hôm nay đến đây lại là do nàng nhất thời nảy sinh ý định, thiếu nữ tên là Thôi Tuyết Trúc này làm sao lại biết nàng. Thôi Tuyết Trúc đi tới tiếp nhận bao đồ trên tay Bình Bình, vẫn hơi có vẻ ngượng ngùng cười nói: “ Là muội đoán, trước kia nghe Ninh tỷ đã nói đến tỷ.” “ Nàng ấy nói về ta?” Bình Bình “ a!” một tiếng thật dài rồi tức giận nói: “ Nàng ấy nói như thế nào về ta. Có phải là kẻ điên điên khùng khùng, gái lỡ thì không ai lấy hay không, cho nên ngươi lập tức liền đoán được.” “ Không! Không! Không!” Thôi Tuyết Trúc liên tục khoát tay “ Ninh tỷ chỉ nói tỷ rất thẳng thắn, luôn luôn vui vẻ như vậy.” Bình Bình “ Ha ha” cười một tiếng. Nàng quăng bao đồ ra, nặng nề ngả lưng nằm ở trên giường Thôi Ninh, đầu gối lên cánh tay rồi ung dung bảo: “ Tiểu cô nương này, trên đời nào có ai là người luôn luôn vui vẻ. Có một số việc ngươi không nên để ý tới thì tự nhiên thấy tâm tình hớn hở, không buồn không lo.” Thôi Tuyết Trúc lại giống như thiếu nữ ngoan ngoãn ngồi ở trên đôn phủ gấm thêu mà không ngừng gật đầu. Bình Bình thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần, lại khiêm nhường nghe lời nên không khỏi thấy thiện cảm với nàng hơn nhiều. Bình Bình ngồi dậy cười hỏi: “ Ngươi tên là Thôi Tuyết Trúc, là em họ của Thôi Ninh sao?” “ Muội ấy là con của Tứ thúc ta, là người xinh đẹp nhất trong con gái thế hệ này của Thôi gia.” Thôi Ninh không biết đã đến từ lúc nào, nàng nhìn thoáng qua Thôi Tuyết Trúc rồi cười hỏi: “ Cha muội cũng đến sao?” Thôi Tuyết Trúc ước chừng nhỏ hơn Thôi Ninh tám tuổi, là con gái nhỏ của Thôi Tương. Năm nay chưa tròn mười bảy tuổi, bởi vì trổ mã thật sự rất xinh đẹp cho nên trong cả quận Thanh Hà bao gồm người Thôi gia đều gọi nàng là Thanh Hà tiên tử. Nhưng ở trước mặt Thôi Ninh, nàng tuyệt đối là tiểu muội. Nàng liền bước lên phía trước nhu thuận thi lễ với Thôi Ninh “ Muội đi theo cha, vừa tới tối hôm qua.” “ Thì ra là như vậy.” Thôi Ninh suy nghĩ một lát liền nói: “ Trong phủ còn có một số việc nên ta phải lập tức trở về. Nếu như muội muốn thì có lẽ cùng nhau trở về ở vài ngày với tỷ?” “ Đương nhiên là chúng ta cùng nhau trở về.” Bình Bình từ trên giường nhảy dựng lên, lôi kéo tay Thôi Tuyết Trúc mà cười nói: “ Ở đây muội cũng không có một người để nói chuyện, chẳng có gì để đùa. Ở chỗ chúng ta đều là nữ nhân trẻ tuổi, ta sẽ dạy muội mấy chiêu kiếm pháp. Muội là thiếu nữ xinh đẹp như vậy mà không học vài phép phòng thân thì sao được?” Bình Bình phát hiện ở Thôi gia kỳ thật cũng không có gì thú vị. Nay Thôi Ninh muốn trở về ngay thì nàng cũng không phản đối, hơn nữa lại có thêm một tiểu muội vô cùng xinh đẹp, nàng cũng đang muốn mang về để khoe khoang một phen! Trong đôi mắt Thôi Tuyết Trúc lộ ra vẻ ngưỡng mộ, nàng cúi đầu khẽ khàng nói nhỏ: “ Để muội đi hỏi cha một phen, cha cho muội đi thì muội mới đi được.” Trời còn chưa tối hẳn, chân trời phía tây vẫn còn một ráng mây hồng. Thôi Trữ liền mang theo con cái, còn có cả Bình Bình cùng với muội muội trẻ tuổi Thôi Tuyết Trúc quay trở về Trương phủ. Thôi Tuyết Trúc đến lập tức làm chấn động toàn bộ phủ. Hai bên mái hiên đứng đầy gia nhân hiếu kỳ chạy tới nhìn, ai nấy đều than thở không thôi. Trên thế gian lại vẫn có nữ nhân xinh đẹp đến dường này. Đám hạ nhân kiến thức ít chưa từng thấy việc đời thì cũng thôi, nhưng Bùi Oánh cùng Dương Xuân Thủy coi như là xuất thân từ nhà giàu có cũng chưa từng gặp qua thiếu nữ yêu kiều như thế nên cũng thầm giật mình. Da thịt trắng nõn sáng bóng mà ngay cả Lý Phiên Vân vẫn luôn tự phụ cũng phải tự thẹn không bằng. Vẻ xinh đẹp cùng khí chất của Thôi Tuyết Trúc liền tựa như một nàng tiên từ trên trời giáng xuống, lại mang thêm một vẻ e ấp thẹn thùng khiến người ta có cảm giác nàng cũng không phải một người chốn nhân gian mà tiên nữ trên trời. Dương Xuân Thủy một mực chăm chú nhìn nàng ta rồi đột nhiên hỏi nhỏ Bùi Oánh: “ Đại tỷ, bao giờ lão gia về?” Bùi Oánh không nói gì, nàng nhìn giai nhân đang nhanh nhẹn lại gần, một hồi lâu mới nói: “ Không nên nghĩ lung tung, nàng là khách của chúng ta nên không thể thất lễ.” Vừa nói, nàng liền cười ra nghênh đón. Thôi Tuyết Trúc không cần giới thiệu liền biết Bùi Oánh, nàng thi lễ thật thấp mà chào: “ Tuyết Trúc kính chào Đại tỷ.” “ Không tệ, người thật đẹp, tên cũng đẹp.” Bùi Oánh khen ngợi một câu liền bảo Thôi Trữ: “ Nhị muội, đây cũng là nữ nhi Thôi gia bên muội sao? Xinh đẹp như vậy mà làm sao ta chưa từng gặp qua?” Thôi Trữ kéo Thôi Tuyết Trúc lại cười nói với Bùi Oánh: “ Đây là em họ Thôi Tuyết Trúc của muội. Đại tỷ kỳ thật đã gặp nàng, năm đó không phải nàng còn hỏi tỷ về hội họa sao?” Bùi Oánh chợt nhớ, nàng đánh giá từ trên xuống dưới Thôi Tuyết Trúc một hồi lâu rồi mới gật đầu thở dài nói: “ Tiểu nha đầu tóc cháy khét năm đó không ngờ lại trổ mã xinh đẹp như thế, tạo hóa thật trêu ngươi!” Nàng vội vàng cầm tay Thôi Tuyết Trúc cười nói thân thiết: “ Hoan nghênh muội đến phủ chúng ta làm khách, muội cứ coi chúng ta đều là tỷ tỷ của mình.” Nói xong, nàng lập tức căn dặn Tôn đại nương: “ Đại nương, đi thu dọn cho nàng một phòng riêng. Thiếu thứ gì thì đến chỗ ta mà lấy.” Lúc này Thôi Trữ đi tới cười nói: “ Đại tỷ, không cần làm phiền, để Tuyết Trúc ở cùng một chỗ với muội là được rồi.” Bùi Oánh lắc đầu “ Như vậy sao được, muội mang bầu thật sự không tiện lắm.” “ Nếu không ở cùng một chỗ với ta.” Bình Bình đứng một bên xen vào: “ Chỗ ta thật sự trống trải đang cần người nói chuyện, cứ ngụ ở chỗ ta đi!” “ Được rồi! Vậy thì ở chỗ Bình Bình.” Bùi Oánh kéo Thôi Tuyết Trúc chỉ vào Bình Bình mà cười nói: “ Để muội ở một mình thì quả thật cũng vắng lạnh. Vị Bình tỷ tỷ rất nhiệt tình, lại có kiến thức rộng rãi. Các ngươi vừa vặn có thể nói chuyện.” Thôi Tuyết Trúc nhu thuận thi lễ “ Tất cả tùy cho Đại tỷ thu xếp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui