Danh Môn

“ Được rồi!” Mã Đại Duy bị vợ khiến cho lòng dạ rối bời, hắn chắp tay đằng sau đi qua đi lại, cuối cùng nói với vợ: “ Chuyện này chờ sau khi đại ca của nàng trở về thì chúng ta lại thương lượng thật kỹ. Bây giờ nàng cứ về phòng nghỉ ngơi, không nên nghĩ tới chuyện này .” Mã Tư Nghi vào mười ngày trước đi tới Lạc Dương thúc quân lương, tính ra thì nên trở về sớm hơn, nhưng lại chậm trễ cũng không thấy hắn xuất hiện, chẳng lẽ là giữa đường đã xảy ra chuyện gì hay sao? Điều này cũng làm Mã Đại Duy suy nghĩ rất nhiều. Đúng lúc này, ở ngoài cửa đột nhiên có tiếng của một tên thân binh bẩm báo “ Đại Tướng quân, Mã tiên sinh đã trở về.” Mã Đại Duy vội vã đi tới thư phòng đằng trước, giờ phút này Mã Tư Nghi đã ở trong phòng chờ đợi hắn khá lâu. Mã Tư Nghi sau khi đi Lạc Dương lại còn vòng qua Hoàng Hà chạy tới trong quân Lũng Hữu để báo với Trương Hoán về tình hình gần đây của Mã Đại Duy, lúc này mới quay về thành Tỷ Thủy. Nhiệm vụ Trương Hoán giao cho hắn rất đơn giản là dụ dỗ Mã Đại Duy, đồng thời đưa ra điều kiện hậu đãi cho làm Thứ Sử Bành Quận kiêm Hoài Bắc Tiết Độ Sứ. Đối với việc dụ dỗ anh rể mình thì Mã Tư Nghi cực kỳ tin tưởng, hắn biết Mã Đại Duy lúc trước cũng không phải là người trung thành với Thôi Khánh Công, bị chính mình khuyên bảo mới miễn cưỡng đi theo Thôi Khánh Công. Hiện tại trong thành Lạc Dương lưu truyền tin tức đã đủ để khiến cho hắn cùng Thôi Khánh Công trở mặt. “ Tư Nghi làm sao mà đi lâu như vậy? Nhưng tùy tùng của ngươi lại đã sớm trở về.” Mã Đại Duy vào nhà cười hỏi hắn. Kỳ thật Đại Duy cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi chứ không có để ý việc Mã Tư Nghi quay về muộn. Không đợi hắn trả lời, Mã Đại Duy liền trực tiếp chuyển đề tài đến việc hắn đã lo lắng suốt hai ngày nay. Hắn đóng cửa lại liền nói nhỏ: “ Hôm qua Thôi Khánh Công phái tâm phúc tới gặp ta, muốn cùng ta đồng mưu trừ Lý Sư Đạo, không biết Tư Nghi nghĩ như thế nào về chuyện này?” Mã Tư Nghi sớm đã tính trước, hắn hơi hơi trầm ngâm liền nói: “ Lúc ở tại Lạc Dương thì đệ có nghe lời đồn đại, nói Mã Đại Duy cùng Lý Sư Đạo muốn tự lập, mà còn là Mã trước Lý sau. Nhưng hiện tại Thôi Khánh Công lại không đề phòng huynh, còn muốn cùng huynh đồng mưu trừ Lý Sư Đạo. Tướng quân cho đây là có ý gì?” “ Chẳng lẽ đây là sách lược của Thôi Khánh Công tiến công nơi xa?” “ Đúng là như vậy!” Mã Tư Nghi nhẹ nhàng gật đầu cười nói: “ Đệ cho rằng không chỉ có là đơn giản như vậy, đây còn là kế một mũi tên hạ ba chim của Thôi Khánh Công. Thứ nhất trước hết xóa bỏ khả năng huynh cùng Lý Sư Đạo tấn công Lạc Dương; thứ hai là ổn định lòng huynh, làm cho huynh không đến mức bởi vì môi hở răng lạnh mà đi xa, thứ ba là mượn tay huynh giết Lý Sư Đạo, tốt nhất là gây ra chuyện huynh và Lý Sư Đạo nội chiến. Hắn làm ngư ông đắc lợi.” Mã Đại Duy cau mày, hắn chắp tay đằng sau ở trong phòng đi qua đi lại “ Ta không hiểu Thôi Khánh Công tại sao muốn làm như vậy. Hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, hắn cần đoàn kết ta cùng với Lý Sư Đạo mới đúng. Nhưng lại đứng trước quân địch đang nhìn thèm thuồng mà phát sinh nội chiến, đây không nghi ngờ là tự tìm đường cùng. Chẳng lẽ Thôi Khánh Công không hiểu sao? Coi như hắn không hiểu, thì đám mưu sĩ dưới tay hắn đâu, bọn họ vì sao không khuyên can Thôi Khánh Công?” “ Mưu sĩ?” Mã Tư Nghi liên tục cười lạnh mà nói: “ Trước kia đệ chính là mưu sĩ hàng đầu của hắn, hắn là hạng người gì đệ còn không biết sao? Có thể thuận hắn ý bày mưu tính kế liền được trọng dụng, đến một ngày nói lời trung thành khó nghe thì hắn liền muốn giết cha mẹ vợ con người ta. Thử hỏi người như vậy thì có ai sẽ trung thành với hắn. Cho dù có người vì hắn bày mưu tính kế thì cũng là có ý đồ khác. Hiện tại hắn rõ ràng trúng kế của Trương Hoán mà cũng không hề hay biết. Theo đệ thấy thì hắn sắp chết đến nơi .” Mã Đại Duy lấy làm kinh hãi, hắn liền vội vàng hỏi: “ Hắn trúng kế gì của Trương Hoán?” Mã Tư Nghi hừ một tiếng mà nói khinh thường: “ Tinh binh đều ở trong tay huynh cùng Lý Sư Đạo, hắn làm sao có thể không nghi kỵ? Chỉ là tình thế bức người, tất cả mọi người môi hở răng lạnh nên cũng không thể bất chấp rồi tính toán lẫn nhau mà thôi. Nhưng Trương Hoán ngược lại vào đúng lúc này đột nhiên rút quân, từ bên ngoài nhìn vào thì có lẽ là quay về Trường An tranh quyền, có lẽ là lên bắc đối kháng Khiết Đan. Hắn rút quân thì cũng thôi, nhưng ngay cả quân Tương Dương vây công Tân Trịnh cũng cùng nhau rút lui theo? Tướng quân có thật là không ngờ điểm quái dị ấy chứ?” “ Ngươi nói là hắn cố ý thả lỏng?” Mã Đại Duy đột nhiên biết rõ ý tứ của hắn. “ Không sai. Điều này hiển nhiên là Trương Hoán ra sức tạo thành bầu không khí thả lỏng. Giảm bớt áp lực lên mọi người làm cho tất cả ba người bắt đầu tự giết lẫn nhau. Thậm chí Trương Hoán căn bản là không cần qua sông mà vẫn giải quyết được nội loạn Trung Nguyên.” “ Giọng lưỡi của đệ như thế nào lại giống như của triều đình vậy?” Mã Đại Duy liếc nhìn em vợ có hơi không vui nói tiếp: “ Chẳng lẽ đệ cũng nhận thức cho chúng ta đây là đám gây nội loạn Trung Nguyên sao?” “ Vậy thì huynh cho là cái gì? Thay trời hành đạo sao?” Giọng điệu Mã Tư Nghi mang theo một vẻ trào phúng mà hỏi ngược lại. Mã Đại Duy hồi lâu không nói gì, cuối cùng hắn thở dài một tiếng ngồi xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu để lộ ra sự cực kỳ phiền muộn trong lòng. Mặc dù hiện tại hắn đã có ý hối hận, nhưng hắn đi cùng Thôi Khánh Công qua nhiều năm như vậy thì hai tay cũng từng dính đầy máu tươi. Cho tới một bước này hôm nay thì hắn vẫn còn quay về được sao? Mã Tư Nghi cực giỏi trong việc tùy mặt gửi lời. Hắn nhìn ra sự lưỡng lự trong mắt Mã Đại Duy liền mỉm cười hỏi: “ Vì sao Tướng quân không tiếp tục hỏi như thế nào mà đệ đi Lạc Dương lâu như vậy?” Mã Đại Duy từ từ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tư Nghi, hắn nghe ra trong khẩu khí của Mã Tư Nghi có khác thường. “ Rất đơn giản, sau khi đệ rời khỏi Lạc Dương thì đi sang bờ bắc Hoàng Hà một chuyến để gặp Trương Hoán.” “ Cái gì!” Mã Đại Duy thất kinh, hắn vụt đứng lên tóm chặt Mã Tư Nghi, sắc mặt trở nên hung ác khác thường mà gằn từng chữ: “ Ngươi định bán đứng ta sao?” Mã Tư Nghi từ từ đẩy tay của hắn ra mà lạnh lùng bảo: “ Nếu như ta đi gặp Thôi Khánh Công mới gọi là bán huynh. Trước hết huynh cần biết rõ điểm này, rốt cuộc là ai muốn giết huynh?” Vẻ hung dữ trên mặt Mã Đại Duy từ từ biến mất, hắn đi tới bên cạnh bàn tiện tay lật lật một số văn thư trên bàn, cuối cùng có lẽ không nhịn được mà hỏi nhỏ: “ Hắn để đệ mang cái gì cho ta?” Mã Tư Nghi biết hắn kỳ thật sớm đã có ý đầu hàng, chỉ là không rõ thái độ của Trương Hoán thôi. Vì vậy liền lấy ra từ trong ngực một phong thơ giao cho hắn rồi nói: “ Đây là thư của Trương Thượng thư tự tay viết đưa cho huynh, xem đi rồi biết có phải đệ hại huynh hay không.” Mã Đại Duy nhanh chóng tiếp nhận thư, tay run nhè nhẹ mở thư ra. Đọc xong hắn cảm giác có điểm khó có thể tin nổi, không ngờ Trương Hoán lại đồng ý cho hắn làm Hoài Bắc Tiết Độ Sứ, có thể tiếp tục lãnh binh. Nhưng vừa nghĩ kỹ hắn liền hiểu rõ dụng ý thực sự của việc Trương Hoán ưu đãi mình. Đây kỳ thật là để cho Lý Sư Đạo nhìn! Chính mình đã được phong làm Hoài Bắc Tiết Độ Sứ, vậy Lý Sư Đạo tự nhiên sẽ không quá kém. Lúc này, Mã Tư Nghi ở bên cạnh cũng giải thích cho hắn: “ Đây là Trương Thượng thư không muốn tiêu hao quá nhiều binh lực tại Lạc Dương, ngài chính là muốn lên bắc chống lại liên quân Hồi Hột cùng Khiết Đan cho nên mới tử tế với tướng quân. Xin tướng quân nhất định phải bắt lấy cơ hội này để tránh hối hận trong tương lai.” Mã Đại Duy lần này lại không để ý đến hắn, mà là chắp tay đằng sau từ từ bước đi thong thả bộ bên trong phòng. Hắn đã không phải trẻ ranh ba tuổi, ở trong quan trường lăn lộn vài thập niên nên sớm thấy rõ tình người nóng lạnh. Lúc này Trương Hoán ưu đãi hắn chẳng qua là muốn hắn đầu hàng, thậm chí là để diễn cho Lý Sư Đạo nhìn chứ cũng không phải thật sự tính toán mời hắn tiếp tục lãnh binh. Nếu như hắn không biết tốt xấu cứ thật sự mang binh đi Hoài Bắc để nhậm chức, vậy tất nhiên là một con đường chết. Nhưng nếu như hắn không đầu hàng, tiếp tục ngoan cố chống lại thì cũng là một con đường chết, hơn nữa còn để danh thối thiên cổ. Trương Hoán chính vì nhìn thấu điểm này nên mới có thể thoải mái cho hắn một chức vụ Tiết Độ Sứ. Nghĩ vậy, Mã Đại Duy âm thầm thở dài, liền xoay người hỏi Mã Tư Nghi: “ Ta nghĩ lập một vài công lao rồi đi đầu hàng Trương Hoán, không biết đệ có khả năng đề nghị điều gì hay chăng?” Mã Tư Nghi cười hắc hắc mà bảo: “ Có một công lao cực lớn, chẳng lẽ tướng quân cũng không nghĩ tới sao?” “ Đệ nói tới Thôi Khánh Công?” Mã Đại Duy liên tục lắc đầu “ Không có khả năng! Hắn không có khả năng mạo hiểm đến chỗ này của ta, hơn nữa hắn cũng không cần phải tới đây.” Mã Tư Nghi lại nham hiểm cười: “ Nói chung thì hắn sẽ không đến, nhưng đệ đã mang về một món đồ, tin tưởng Thôi Khánh Công nhất định sẽ đến vì nó.” Thành Lạc Dương, Thôi Khánh Công nửa mừng nửa lo nhìn chăm chú tâm phúc mới từ thành Tỷ Thủy về. Hắn kích động đến giọng nói gần như cũng thay đổi. “ Ngươi nói là Mã Tư Nghi đã nghiên cứu chế tạo ra được hỏa dược?” “ Ngàn vạn lần đúng, thuộc hạ tận mắt thấy bọn họ thí nghiệm làm một cái giá gỗ cao ba trượng bị nổ nát vụn. Lỗ tai thuộc hạ gần như bị điếc. Thật sự là quá lợi hại.” Tên tâm phúc của hắn như vẫn còn sợ hãi. “ Trời ạ! Ông trời có mắt, không ngờ ở thời điểm cực kỳ nguy cấp này lại mang đến đây.” Thôi Khánh Công cũng không ngồi nổi nữa, hắn rảo bước qua lại trong tẩm cung vừa xoa tay, vừa nhắm mắt cảm tạ trời cao. Vẻ mặt cực độ hưng phấn hiện rõ trên mặt hắn “ hỏa dược!” Tất nhiên, chỉ cần trong tay cũng có hỏa dược thì hắn không hề e ngại Trương Hoán, thậm chí có thể hắn lập tức tiến quân đến Trường An. Dùng hỏa dược phá hủy cửa lớn Đồng Quan. Nhờ vào hỏa dược, thậm chí hắn có thể một bước lên điện Hàm Nguyên. Một trận đánh ở Tây Vực khiến cho uy danh Phích Lịch Lôi truyền khắp thiên hạ, tất cả quân đội đều khát vọng có thể nắm giữ loại vũ khí này. Nhưng nó lại thần bí như vậy làm cho người ta nhìn không thấy chân tướng của nó. Chính mình vì điều này đã hao phí gần hai mươi vạn quan tiền, lại thủy chung không chiếm được một tẹo bề ngoài nào của nó, mới chỉ gần biết nó có thể là hỏa dược mà thôi. Mà hiện tại, đúng vào lúc hắn đã tuyệt vọng thì thần vận mệnh lại cho hắn một cơ hội, Địa Hỏa dược của bọn họ đã nghiên cứu chế tạo thành công. Cơ hội lần này không thua gì lúc Vi Đức Khánh bị giết. Xem ra thần vận mệnh một lần nữa lại để mình lọt vào mắt xanh, tại sao? Đây không phải là muốn đưa mình lên ngôi cửu ngũ sao? Hơi hơi tỉnh táo lại, Thôi Khánh Công lại hỏi cặn kẽ quá trình thí nghiệm, tên tâm phúc tự nhiên sẽ không lừa gạt mình. Từ trong miêu tả của hắn đối với thí nghiệm, Thôi Khánh Công lập tức liền có thể kết luận, phòng nghiên cứu của Mã Tư Nghi chế tạo ra Địa Hỏa dược chính là Phích Lịch Lôi của Trương Hoán. Chả mấy chốc, Thôi Khánh Công lại gặp phải một vấn đề cực kỳ thực tế, Mã Tư Nghi đã bị chính mình đuổi đi. Hiện tại hắn nghiên cứu chế tạo ra hỏa dược là thuộc về Mã Đại Duy mà không phải mình, Mã Đại Duy sẽ dễ dàng đồng ý đem hỏa dược giao cho hắn sao? Thôi Khánh Công bắt đầu có hơi hối hận, hối hận chính mình không nên đuổi Mã Tư Nghi đi. Nhưng chuyện đã thế thì bây giờ có hối cũng vô dụng. Suốt một buổi sáng hắn đều nôn nóng bất an ở trong cung, làm thế nào mới có thể khiến cho Mã Đại Duy đem hỏa dược giao ra. Lúc giữa trưa, Chu Thao nhận được ý chỉ của Vương gia, lệnh cho hắn hoả tốc vào cung. Chu Thao không dám thờ ơ liền bỏ mặc mọi chuyện trong tay để vội vã chạy tới hoàng cung. Bởi vì Thôi Khánh Công không chiêu mộ được quan viên nguyện dốc sức cho hắn, cho nên hắn không thể không nể trọng Chu Thao đã từng làm đại thần Nội các. Khánh Công đem mọi chuyện chính vụ lớn nhỏ ở Lạc Dương đều ném cho hắn. Không chỉ có như thế, Chu Thao còn là Thế Tử Phó của hắn, gánh vác gánh nặng phụ tá cho con trai thứ của hắn. Chu Thao cũng không làm hắn thất vọng, không chỉ có xử lý công vụ lớn nhỏ gọn gàng ngăn nắp, nhưng lại còn bày mưu tính kế cho hắn, trở thành mưu sĩ hàng đầu của hắn. Thôi Khánh Công vì thế không chỉ một lần nói với các Đại tướng thuộc hạ, Chu Thao chính là Gia Cát Khổng Minh của hắn. Cũng như chuyện lớn hàng đầu hôm nay là giành lấy hỏa dược, hắn đương nhiên muốn thương nghị đối sách cùng Chu Thao. “ Lạc Dương Doãn Chu Thao đến!” Âm thanh cao vút của một người hoạn quan vang vọng thật lâu trong đại điện, một tên hoạn quan khác dẫn dắt Chu Thao bước nhanh vào bên trong cung. Đi qua từng cửa cung, tiếp nhận các lần kiểm tra, rốt cục Chu Thao được mang vào tẩm cung của Thôi Khánh Công. Vừa vào cửa, Thôi Khánh Công liền bắt đầu la lên với hắn: “ Ngươi có biết Mã Tư Nghi đã nghiên cứu chế tạo ra Địa Hỏa dược uy lực không thua gì Phích Lịch Lôi ?” Chu Thao cũng lấy làm kinh hãi, liền vội vàng hỏi: “ Đây là việc xảy ra lúc nào?” Thôi Khánh Công lắc đầu mà nói với vẻ hơi căm tức: “ Đến lúc nào nghiên cứu chế tạo ra thì Bổn vương cũng không biết, Mã Đại Duy dấu diếm việc này cực nghiêm. Nếu không phải vừa lúc bị tâm phúc của ta nhìn thấy thí nghiệm của bọn họ thì Bổn vương vẫn còn một mực chẳng hay biết gì.” Chu Thao nao nao, nếu là cơ mật thì làm thế nào có thể bị tâm phúc của Thôi Khánh Công biết. Hắn thấy Thôi Khánh Công đã bị tin vui hỏa dược thiêu đốt đến mê muội thì cũng không biến sắc cười nói: “ Cho dù Mã Đại Duy có ý ra sao, nhưng trong tay của hắn có hỏa dược. Đây là trời cao chiếu cố với Vương gia, Vương gia từ nay cũng không cần phải lo lắng đòn sát thủ của Trương Hoán.” “ Nói thật hay! Đây chứng thật là trời cao chiếu cố cho Bổn vương.” Thôi Khánh Công đắc ý khoát tay, nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ tới hỏa dược còn chưa nằm trong tay mình thì sự đắc ý liền biến mất trong nháy mắt. Hắn vẫy tay với Chu Thao, mệnh cho tiến lên một bước rồi nói nhỏ: “ Lần này nếu như hiền đệ có thể thay ta nghĩ ra biện pháp lấy được hỏa dược, tương lai sau khi ta đăng vị tất thực phong hiền đệ là Thục vương, đem tất cả đất Ba Thục giao hết cho các đời kế thừa của Chu gia đệ.” Chu Thao vội vàng quỳ xuống, liên tiếp dập đầu mà nói vô cùng trung thành: “ Chu Thao không muốn tách ra khỏi bờ cõi của Vương gia, chỉ mong được xử lý tạp vụ trong triều vì Vương gia.” Thôi Khánh Công vỗ vỗ vai hắn, ha hả cười to: “ Đợi đến ngày nào đó thì chức Hữu Tể Tướng đương nhiên là không thoát khỏi tay ngươi, chỉ là trước hết ngươi cần thay Bổn vương giải quyết việc hỏa dược.” Chu Thao cúi đầu trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Nếu Mã Đại Duy sáng chế ra hỏa dược, hắn tất nhiên là có chỗ thỉnh cầu, hoặc là hắn uy hiếp Vương gia ...” “ Uy hiếp?” Thôi Khánh Công tức giận cắt đứt lời của Chu Thao “ Cho hắn một trăm lá gan thì hắn cũng không dám uy hiếp với ta. Năm đó hắn chỉ là một Văn Thư Lang trong quân, nếu không phải ta đặc biệt đề bạt hắn thì Mã Đại Duy sẽ ra sao hôm nay?” “ Vương gia bớt giận.” Chu Thao vội vàng cười an ủi hắn: “ Cho nên thuộc hạ thiên về ý nghĩ khác là Mã Đại Duy sẽ dùng hỏa dược để biểu hiện tầm quan trọng của hắn, làm cho Vương gia càng thêm nể trọng hắn.” “ Thế này thì không khác biệt lắm.” Thôi Khánh Công vừa lòng gật đầu “ Ngươi tiếp tục nói nốt.” Chu Thao thấy hắn nghe siểm nịnh thì trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng liền tiếp tục bảo: “ Thuộc hạ tự đánh giá một lượt, có thể đưa ra ba sách dâng lên cho Vương gia tham khảo. Trước tiên là nói về hạ sách, Vương gia có thể coi Mã Đại Duy là tay sai, trực tiếp lệnh cho hắn tiến công Trương Hoán. Trong tay của hắn có hỏa dược thì tất sẽ dùng, cứ như vậy hỏa dược của hắn cũng là Địa Hỏa dược của Vương gia. Mặc dù không ở trong tay mình, nhưng hiệu quả là như nhau.” Nói còn chưa xong thì Thôi Khánh Công liền lắc đầu không chấp nhận hạ sách của hắn, hỏa dược làm sao có thể không giành vào trong tay mình “ Sách này Bổn vương không tiếp thu, lại nói về trung sách.” Chu Thao cười nịnh một cái lại nói: “ Trung sách chính là phái sứ giả đi đến Tỷ Thủy, trực tiếp đàm phán điều kiện cùng Mã Đại Duy. Hoặc lấy tiền lương, hoặc lấy địa bàn, chức quan trao đổi lấy hỏa dược của hắn. Sách này có điểm tốt là nguy hiểm nhỏ, thấy hiệu quả nhanh nhưng mặt bất lợi cũng có. Chính là không lấy được cách điều chế hỏa dược, trước sau vẫn bị hắn nắm ở trong tay. Hơn nữa hiện tại hắn có số lượng bao nhiêu có lẽ cũng không biết.” Lúc đầu Thôi Khánh Công thiên về phương án này, nhưng nửa câu sau nói của Chu Thao cũng nhắc nhở hắn. Xác thật, Mã Đại Duy tuyệt sẽ không dễ dàng đem cách điều chế cho hắn, mà là dùng nó để luôn luôn khống chế mình, “ không ổn ! Không ổn!” “ Vậy ngươi nói qua về thượng sách.” Thôi Khánh Công lập tức không nhận trung sách, hắn muốn nghe nói về thượng sách nữa. “ Thượng sách sẽ đơn giản hơn nhiều, Vương gia đích thân đi tới đại doanh của Mã Đại Duy xem thí nghiệm hỏa dược, có thời cơ trực tiếp mang Mã Tư Nghi về đây. Thuộc hạ nghĩ Mã Đại Duy mặc dù không muốn, nhưng hắn cũng tuyệt không sẽ vì chuyện này mà trở mặt cùng Vương gia. Nguy hiểm là Vương gia phải đích thân đi đến doanh của Mã Đại Duy. Nhưng chỗ tốt cũng là rõ ràng, Vương gia rất có thể trực tiếp nắm được cách điều chế hỏa dược, sẽ không lại bị quản chế bởi người khác.” “ Thế này ...” Thôi Khánh Công bị Chu Thao giựt giây xác thật đã động tâm, nếu như là món đồ khác thì có lẽ hắn sẽ chọn dùng trung sách. Nhưng hỏa dược là bảo bối mà hắn khát vọng đã hơn một năm. Hắn nghĩ chính mình đã có ưu thế về binh lực, nếu như có hỏa khí lợi hại này nữa thì một ngày tung hoành thiên hạ liền xuất hiện rõ ràng ở phía trước. Hắn cũng kiềm chế không nổi kích động trong lòng nữa liền nói với Chu Thao “ Ta quyết định chọn dùng thượng sách, tự mình đi nhìn thí nghiệm hỏa dược của Mã Đại Duy một cái, lại thuận tiện cùng hắn thương lượng chuyện đối phó Lý Sư Đạo. Ta mang nhiều binh lính tới thì cho rằng Mã Đại Duy cũng không dám có dị tâm gì. Có điều là sau khi ta đi, ngươi hãy phụ tá tiểu Vương gia cho tốt, bảo hắn cẩn thận mang binh không thể lười biếng .” Chu Thao khắc chế nỗi mừng như điên đang sục sôi trong lòng mà quỳ xuống liên tiếp dập đầu với Thôi Khánh Công “ Thần tuyệt không phụ sự phó thác của Vương gia!” Sáng sớm hôm sau, Thôi Khánh Công có một vạn tinh kỵ hộ vệ nhằm hướng thành Tỷ Thủy mà đi. Lúc này đã là trung tuần tháng hai, Hoàng Hà bắt đầu tan băng. Dòng nước Hoàng Hà trùng trùng điệp điệp lôi những khối băng thật lớn chậm rãi di động xuống hạ lưu, không khí mùa xuân bắt đầu bao trùm lên khắp mặt đất Trung Nguyên. Nhưng vào lúc này, trên chiến trường Hà Bắc cũng xảy ra dị biến. Bên trong quân Hà Bắc giằng co gần nửa tháng đột nhiên xảy ra sự chia rẽ, Bùi Minh Diệu cũng khắc chế không nổi sự lo lắng trong lòng, hắn thừa dịp cơ hội Bùi Hữu mệnh cho hắn đi tiếp tế lương thảo mà chỉ huy ba vạn hậu quân lặng yên rời khỏi quân Hà Bắc xuất phát về phía Trường An. Tin tức Bùi Tướng quốc đã tạ thế lập tức truyền khắp toàn quân, gây ra sự chấn động lòng quân mãnh liệt trong quân Hà Bắc. Biến động khác thường của quân Hà Bắc lập tức bị Thác Bạt Thiên Lý nhạy cảm nhận ra được, hắn lập tức bắt lấy cơ hội mà mệnh cho mười vạn liên quân Hồi Hột và Khiết Đan chia quân ra hai lộ. Đến đêm ngày thứ ba sau khi Bùi Minh Diệu rời đi thì chúng phát động tiến công mãnh liệt về hướng đại doanh quân Hà Bắc. Rạng sáng ngày mười sáu tháng hai, quân Hà Bắc rốt cục không chống đỡ nổi với liên quân Hồi Hột, Khiết Đan giáp công mà bị thất bại phải lui ngàn dặm. Tình hình Hà Bắc đột biến làm kinh hãi thiên hạ. Ngày mười tám tháng hai, Trương Hoán nhận được chim câu truyền tin lập tức lệnh cho Vương Tư Vũ chỉ huy tám vạn quân An Tây đi qua Thượng Đảng tiến quân tới Hàm Đan. Lại lệnh cho đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ ra khỏi cửa núi tiến quân lên Hà Bắc, cắt đứt đường về của Thác Bạt Thiên Lý. Còn chính hắn có năm nghìn quân Thiết Vệ hộ vệ vẫn đang ở lại bờ bắc Hoàng Hà, cùng đợi Lạc Dương xảy ra biến cố. Bên ngoài thành Tỷ Thủy, Mã Đại Duy tự mình dẫn mấy ngàn thân vệ đến nghênh đón Thôi Khánh Công. Thám báo thăm dò báo lại Thôi Khánh Công dẫn theo một vạn kỵ binh đến đây, hiện đã đến cách hơn ba dặm. Thôi Khánh Công rốt cục đến làm trong lòng Mã Đại Duy bắt đầu hơi hơi căng thẳng, hắn nhìn qua Mã Tư Nghi ở bên cạnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà hạ giọng hỏi: “ Đã bố trí tốt chưa?” Mã Tư Nghi lạnh lùng cười nói: “ Xin Vương gia yên tâm, chúng ta bố trí tỷ mỉ, lần này Thôi Khánh Công tuyệt đối không chạy thoát.” Hắn đưa tay che trán ngắm nhìn phương xa trong khoảnh khắc, chỉ thấy mơ hồ có một vệt đen liền nói với Mã Đại Duy: “ Tướng quân, nếu Thôi Khánh Công đã đến thì trước hết đệ đi chuẩn bị.” Mã Đại Duy hít mạnh một hơi lập tức thúc ngựa về hướng đại quân của Thôi Khánh Công để nghênh đón, thành bại phụ thuộc vào mỗi hành động lúc này. Trải qua ba ngày hành quân, Thôi Khánh Công rốt cục đã đến đích. Ở đằng xa mơ hồ có thể nhìn thấy tường thành Tỷ Thủy, nghĩ tới sắp được nhìn thấy hỏa dược chờ đợi đã lâu ngày thì tâm tình của hắn cũng bắt đầu thỏa mãn hơn. Sự buồn bực do mấy ngày hành quân sinh ra cũng lập tức trở thành hư vô. Từ xa, mấy trăm kỵ binh đang từ đối diện chạy tới phía hắn, Thôi Khánh Công liếc mắt liền nhìn thấy Mã Đại Duy phi đầu tiên, trong đôi mắt ưng sắc bén hiện lên một ý định giết người, lúc này hắn muốn giết Mã Đại Duy giống như lấy đồ trong túi, Mã Đại Duy lại không sợ hãi? Nhưng sát khí của hắn chỉ trong nháy mắt liền tạm thời bị đè nén xuống, hiện tại hãy còn không phải lúc giết Mã Đại Duy. Một vạn kỵ binh che kín trời đất với tinh kỳ phần phật bay trong gió bắc lạnh cóng đang từ từ di động. Mã Đại Duy nhảy xuống ngựa, một thân một mình bước nhanh đến, dưới cái nhìn thèm thuồng của một vạn đại quân cung kính thực hiện lễ quỳ lạy với Thôi Khánh Công “ Mạt tướng Mã Đại Duy tham kiến Đại Soái!” “ Ngươi vẫn còn coi ta là Đại Soái của ngươi sao?” Giọng nói lạnh lùng của Thôi Khánh Công lúc rời lúc liên tục ở trong gió. “ Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ một mực trung thành và tận tâm với Đại Soái.” “ Ngươi còn dám lừa ta!” Thôi Khánh Công dùng roi ngựa chỉ vào hắn lớn tiếng quát: “ Ngươi nghiên cứu chế tạo thành công hỏa dược cũng không kính dâng cho ta, ngươi trung thành ở chỗ nào?” “ Thuộc hạ tuyệt không có ý giấu diếm. Hỏa dược vừa mới thành công, hãy còn phải thí nghiệm nhiều lần, chờ sau khi ổn định thuộc hạ chắc chắn hiến cho Đại Soái.” Thôi Khánh Công liếc xéo hắn mà không nói một lời, giờ phút này trên cánh đồng bát ngát hoàn toàn yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió xuyên bức tường người làm sinh ra những tiếng réo chói tai. Cũng không biết trải qua bao lâu, mồ hôi trên trán Mã Đại Duy từ từ lăn xuống thì mới nghe thấy Thôi Khánh Công hừ lạnh một tiếng mà bảo: “ Ta thấy ngươi cũng không có lá gan to như thế, tạm thời đưa ta đi xem hỏa dược của ngươi!” “ Sự tình liên quan cơ mật, xin Đại Soái theo thuộc hạ vào thành.” Thành Tỷ Thủy vẫn luôn là trọng trấn quân sự ở bờ nam Hoàng Hà. Nó có hào thành sâu rộng nên trông cao lớn chắc chắn khác thường. Dòng sông Tỷ Thủy từ phía nam chảy xuôi đến lượn quanh thành một vòng rồi lại tiếp tục chảy về phía Hoàng Hà. Dân chúng trong thành Tỷ Thủy không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn hơn mấy trăm hộ. Trong cơn gió bắc se lạnh, gần hai nghìn kỵ binh hộ vệ Thôi Khánh Công chậm rãi tiến vào thành trì. Đại quân còn lại thì đóng quân ở ngoài thành, sẵn sàng đợi mệnh. Giờ phút này ở trên tường thành có mười mấy tên binh lính đang hồi hộp nhìn chăm chú đại quân Thôi Khánh Công vào thành. Ở bên người bọn họ đặt một máy phóng đá loại nhỏ, một cái bình gốm lớn màu đen đang lẳng lặng cùng đợi cơ hội sắp tới. Mặt khác đông đảo gần vạn quân cung thủ bắn nỏ nằm sấp trên tường thành, bọn họ nấp sau tường thành, căng thẳng đến ngừng thở. Giờ phút này mấy trăm quân kỵ tiên phong đã tiến vào Ủng thành (bức tường thành nhỏ ở ngoài cổng thành), mắt thấy đại kỳ của Thôi Khánh Công cũng biến mất dưới thành. Hắn đã đi qua cầu treo tiến vào hầm dưới cổng thành. Trên tường thành máy phóng đá bắt đầu chậm rãi căng lên. Một tên binh lính cầm cây đuốc đang đợi mệnh lệnh cuối cùng. Mã Đại Duy cùng đi với Thôi Khánh Công qua cầu treo bắt đầu tiến vào hầm cổng thành, hắn cũng bắt đầu nói ít đi, chỉ hồi hộp chờ đợi cơ hội được thoát thân. Trong hầm dưới cổng thành u ám không một tiếng nói nào, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lộn xộn. Thôi Khánh Công cũng dường như cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng bèn liếc liếc mắt nhìn sang Mã Đại Duy bên cạnh, thấy hắn vẫn giữ vẻ tự nhiên, vẫn duy trì một loại tư thế cung kính thì trong lòng Thôi Khánh Công cũng hơi hơi yên tâm. Trước mắt lại sáng ngời, bọn họ đã xuyên qua hầm cổng thành tiến vào Ủng thành. Ủng thành là một cái sân lớn trong cửa thành chính, trước sau có hai cổng thành, bốn phía thì bị tường thành cao lớn vây quanh. Lúc này, Thôi Khánh Công đột nhiên nhìn thấy bên tường Ủng thành có một cái tháp đá nho nhỏ, tháp đá bị quét thành màu đỏ trông chói mắt khác thường. Hai tên quân sĩ một phải một trái đứng canh, mà ở mặt trên tháp đá có bày một cái bình gốm màu đen làm cả tháp đá liền giống như một cái đàn tế hình thù hơi cổ quái. Trong lòng hắn tràn ngập tò mò mãnh liệt liền hỏi: “ Đây là vật gì?” Mã Đại Duy lập tức khom người đáp: “ Bình gốm màu đen kia là chúng thuộc hạ mô phỏng Phích Lịch Đạn của quân Lũng Hữu , Đại Soái có thể có hứng thú với nó” Thôi Khánh Công cảm thấy cực kì hứng thú, liền gật đầu vui vẻ bảo: “ Dẫn ta đến xem!” Mã Đại Duy đồng ý một tiếng, giục ngựa phi về phía tháp đá. Lúc này tim hắn hồi hộp đến suýt rớt ra ngoài. Tháp đá cách Thôi Khánh Công ước năm mươi bộ, khi phóng ngựa sắp đến còn cách tháp đá ước hơn mười bước thì Mã Đại Duy vẫy tay lớn tiếng ra lệnh: “ Gỡ Phích Lịch đạn xuống!” Đây là mệnh lệnh hành động, hắn vừa dứt lời thì chỉ thấy từ trên tường thành bay chếch về hướng bên ngoài cầu treo một cái bình gốm cũng màu đen, trên đó đang tỏa ra khói trắng dữ dội. Chỉ nghe từ ngoài thành vọng đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng nổ mạnh như sấm sét ở cách hơn mười dặm cũng có thể nghe thấy. Một luồng khói đen bay lên trời, kỵ binh trong ngoài thành lập tức đại loạn, chiến mã sợ hãi hí vang bỏ chạy, kỵ binh của Thôi Khánh Công rối loạn. Kỵ binh bên trong Ủng thành cũng bị tiếng nổ mạnh này làm cho sợ ngây người, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng ngoài hầm thành. Khi tiếng nổ mạnh vừa mới lắng động thì dị biến xảy ra, chỉ thấy cầu treo chậm rãi kéo lên, cửa thành ầm ầm đóng lại. “ Bất hảo!” Thôi Khánh Công lập tức ý thức được chính mình bị mắc lừa, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì liền quay đầu nhìn về hướng Mã Đại Duy. Lập tức hắn cả kinh đến gần như ngã khỏi ngựa. Chỉ thấy người ở tòa tháp đá mới vừa rồi còn ở đó không biết đã dời đi từ khi nào. Ở sau lưng tháp là một cái lỗ thủng tối như mực, một cái cổng đá đang chậm rãi hạ xuống. Chiến mã của Mã Đại Duy vẫn còn, nhưng người đã sớm không thấy bóng dáng. “ Xông ra khỏi thành cho ta!” Thôi Khánh Công khàn giọng rống to, nhưng đã chậm. Một tiếng mõ vang lên, từ trên bốn phía tường thành những mũi tên như mưa rào che kín trời đất bay xuống, không trung trong Ủng thành đột nhiên biến thành một cõi hắc ám. Ngày hai mươi tháng hai năm Vĩnh An thứ hai, Thôi Khánh Công kiêu hùng một thời chết ở trong thành Tỷ Thủy. Cùng lúc Thôi Khánh Công vào thành. Trên bờ bắc Hoàng Hà đối diện thành Tỷ Thủy, Trương Hoán đang lẳng lặng chờ đợi tin tức từ bờ bên kia, đại đội nhân mã của hắn vào ngày hôm trước đã xuất phát về hướng Thượng Đảng đi nghênh chiến liên quân Hồi Hột, Khiết Đan. Trong đại doanh chỉ còn lại có năm nghìn thân vệ. Từ khi hắn phát binh Lũng Hữu tới nay, quân đội của hắn trước sau không vượt qua Hoàng Hà. Trọng tâm chiến lược của hắn cũng không dồn vào Thôi Khánh Công. Tại hắn xem ra, Thôi Khánh Công bất kể thiên thời, địa lợi hay nhân hòa thì cả ba thứ đều không có. Chỉ vẻn vẹn chiếm được một mẩu số phận như vậy liền càn rỡ nhất thời, căn bản là không xứng giao chiến cùng mình. Trọng tâm chiến lược của hắn vẫn nằm tại Hà Bắc. Bất kể Bùi Hữu giao chiến với Thác Bạt Thiên Lý là thắng hay thua thì hắn cũng lấy cớ để tiến quân Hà Bắc. Quan trọng hơn là Bùi Tuấn qua đời, tựa như năm đó chính Gia chủ của mình qua đời vậy. Hà Bắc đã không còn người nào có thể ngăn cản đại quân Trương Hoán tiến lên phía bắc. Giờ phút này Trương Hoán đang ngồi ở doanh trướng đọc sách, dựa theo tin tức thám báo từ bờ bên kia gửi tới, Thôi Khánh Công hẳn là hôm nay sẽ đến Tỷ Thủy. Nói cách khác, tin tức sẽ truyền đến bất kỳ lúc nào. Đột nhiên, dường như hắn nghe thấy gì đó, Trương Hoán lập tức đặt sách xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài trướng. Màn trướng vừa vén lên liền thấy một tên thân binh mặt mày hưng phấn đang chạy tới. “ Đô Đốc, có tiếng hỏa dược nổ mạnh từ hướng thành Tỷ Thủy ở bờ bên kia truyền đến.” Rốt cục đã đến. Trương Hoán cũng kiềm chế sự kích động không ngừng trong lòng, hắn nhảy lên ngựa cười nói với đám thân binh: “ Đi! Đến bên Hoàng Hà đi xem một lát.” Đại doanh cách Hoàng Hà không quá ba bốn dặm. Gần ngàn tên kỵ binh vây quanh Trương Hoán nhanh như chớp chạy tới bên bờ Hoàng Hà, giờ phút này nước sông đã hoàn toàn tan băng, trên mặt sông trôi nổi những tảng băng lớn nhỏ, dập dờn thong thả cuốn về phía đông. Ở vùng này mặt sông cực kỳ rộng rãi, bờ bên kia cách xa ước chừng hơn mười dặm. Ở giữa sông còn có một hòn đảo nhỏ, những đàn chim di cư lớn từ phía nam trở về sống ở trên đảo. Trên mặt sông rộng lớn không có bất cứ thuyền bè gì, chỉ có một đàn cò trắng lượn vòng trên mặt sông kiếm ăn. Trương Hoán dừng ngựa đứng bên bờ ngắm nhìn về phía thành Tỷ Thủy, mặc dù hắn không nhìn thấy tình hình trong thành, nhưng hắn tin tưởng Thôi Khánh Công lần này không chạy thoát được vận mệnh diệt vong. Gió sông đặc biệt lạnh lẽo ngấm vào thấu xương, không khí đồng thời xen lẫn một mùi tanh đặc thù chốn sông nước. Sức gió mạnh mẽ thổi qua làm dãy bạch dương bên bờ sông rung động xôn xao. Trương Hoán đứng tại bờ sông chờ đợi được gần một canh giờ mà vẫn không có tin tức gì truyền đến. Nhưng hắn vẫn đứng sừng sững bất động, sắc mặt lạnh lùng giống như là một pho tượng đá. “ Đô Đốc, liệu có thể ...” Một vị Đô úy thân binh bên cạnh hắn rốt cục có hơi thiếu kiên nhẫn. Trương Hoán lại khoát tay chặn lời của hắn lại. Giờ phút này trong mắt hắn đã xuất hiện mấy cái chấm đỏ, gương mặt một mực lạnh lùng như nham thạch rốt cục lộ ra nụ cười mỉm “ Tin tức đã đến!” Trên bờ sông chợt bộc phát ra một tràng tiếng hoan hô, chỉ thấy trên mặt sông mênh mông xuất hiện mười mấy điểm đỏ. Đây là một loại phương pháp báo tin do Trương Hoán phát minh tại An Tây, đem diều hâu nhuộm thành màu đỏ, chỉ cần bọn chúng bay lên trời liền ý nghĩa thắng lợi đến. “ Thôi Khánh Công, đáng tiếc ta không thấy được mặt ngươi lần cuối cùng.” Trương Hoán thì thào tự cười nói. Hắn đột nhiên quay đầu ngựa lại, hạ lệnh cho đám thân binh: “ Truyền lệnh toàn quân nhổ trại tiến quân về Hà Bắc.” Thôi Khánh Công vừa chết, đại đội kỵ binh hắn mang đến bắt đầu điên cuồng khởi xướng tiến công về hướng thành Tỷ Thủy. Nhưng trước tường thành cao lớn hùng vĩ thì bọn chúng đành chịu bó tay. Đúng vào lúc này, mấy vạn quân của Mã Đại Duy từ bốn phương tám hướng đánh tới. Trong ngoài giáp công làm quân của Thôi Khánh Công đại bại, những kẻ đầu hàng nhiều vô số, chỉ có rất ít tàn quân chạy thoát về Lạc Dương. Mã Đại Duy tức thì chánh thức phái người đi Trần Lưu xin hàng quân Trương Hoán. Ngày hai mươi hai tháng hai, Đại tướng thuộc hạ của Trương Hoán là Lận Cửu Hàn chỉ huy bốn vạn quân Lũng Hữu xuất phát từ Trần Lưu đến Huỳnh Dương đón nhận Mã Đại Duy đầu hàng. Cùng lúc đó, Sở Hành Thủy tự mình dẫn sáu vạn quân Hoài Nam cũng đến Mật huyện phía nam Huỳnh Dương. Còn năm vạn đại quân của Lý Song Ngư ở Tương Dương thì đi theo Nhữ Thủy ngược lên bắc, ngày hai mươi bốn chiếm lĩnh huyện Lương ở quận Lâm Nhữ. Gần như là cùng một ngày, Lý Bão Chân đóng quân tại Thiểm quận cũng tiếp nhận mệnh lệnh của Trương Hoán khởi binh xuất phát hướng đông. Hơn hai mươi vạn đại quân từ ba mặt đông, nam, tây cắt đứt đường lui của phản quân Lạc Dương. Trong thành Lạc Dương tình hình vẫn yên tĩnh, tin tức Thôi Khánh Công đã chết bị phong tỏa nghiêm ngặt. Tàn quân từ Tỷ Thủy chạy về trước đó đã bị Chu Thao phái quân đội chặn lại để ngừa bọn họ mang đến tin tức làm lòng quân tan rã Lạc Dương, bên trong Vương Cung. Chu Thao đang khẩn cấp thương lượng đối sách cùng con thứ của Thôi Khánh Công là Thôi Minh. Thôi Khánh Công tổng cộng có năm con trai, con trưởng Thôi Hùng đã thành phế nhân, mà con thứ Thôi Minh năm nay hai mươi ba tuổi. Hắn do tiểu thiếp của Thôi Khánh Công sinh ra, còn vài đứa con nam khác cũng đều do là thị thiếp đẻ ra, hơn nữa đều còn bé nên không đủ để giao phó đại sự. Vì thế Thôi Minh liền trở thành người thừa kế duy nhất của Thôi Khánh Công. Có lẽ bởi vì con trưởng Thôi Hùng quá bạo lực nên Thôi Khánh Công liền phá lệ mà coi trọng bồi dưỡng con thứ về phương diện văn học, từ nhỏ được mời danh nho đến để truyền thụ học vấn cho hắn. Sau khi lớn lên lại để hắn đi theo trong quân xử lý công văn, luôn ở bên cạnh mình. Lần này trước khi Thôi Khánh Công đi Tỷ Thủy, tướng quân quyền được giao cho con trai. Khi Thôi Minh nhận được tin cha mình bị chết thì cực kỳ đau xót, hắn cũng có hơi hoảng sợ. Mặc dù hắn từng cầm quân thay cha, nhưng đó chỉ là nhất thời. Hơn nữa tuổi còn trẻ nên ở trong tình thế nghiêm trọng thì hắn cũng không biết xử trí như thế nào với cục diện này. Vì vậy liền đem tất cả hy vọng đều gửi gắm tại sư phụ Chu Thao của mình. “ Tiểu vương gia không cần lo lắng, chuyện còn chưa tới mức xấu nhất, chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Chu Thao tựa như phụ huynh an ủi chúa công còn nhỏ của mình. Thôi Minh lắc đầu bảo: “ Làm sao ta có thể không lo lắng đây? Quân Trương Hoán nhất định sẽ nhân cơ hội phát động tiến công. Mà một khi việc của cha truyền ra thì chúng ta làm sao còn có thể ngăn cản được? Không bằng chúng ta xin hàng Thái Hậu, ít nhất còn có thể giữ lại một phần thực lực.” Thôi Minh hiện tại chỉ có thể nghĩ ra biện pháp duy nhất này là đầu hàng cô của mình thì có lẽ còn có một con đường sống. Chu Thao không trả lời ý của Thôi Minh, hắn trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Điều này có lẽ là bước cuối cùng của chúng ta, nhưng cũng không phải việc cấp bách. Việc cấp bách không phải là Trương Hoán tiến công, ta lo lắng Lý Sư Đạo sẽ nhân cơ hội làm khó dễ. Chúng ta phải ra tay trước khi hắn làm khó dễ, nếu không hắn xông vào Lạc Dương thì chúng ta đều không có đường sống.” Sắc mặt Thôi Minh thoáng chốc trở nên trắng bệch, Lý Sư Đạo bụng dạ độc ác, nếu như rơi vào tay hắn thì hậu quả của mình ... Toàn thân hắn rùng mình một cái, vội vàng khom người thi lễ với Chu Thao mà bảo: “ Chuyện này liền do sư phụ toàn quyền làm chủ, đồ đệ tuyệt không có ý kiến.” “ Hiện tại chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó.” Chu Thao do dự một lát liền đưa ra phương án giải quyết của mình “ Hai người chúng ta có thể phân công hợp tác, ta ở lại Lạc Dương coi giữ cơ nghiệp, bên phía Lý Sư Đạo thì do Tiểu vương gia đi đối phó. Việc này không nên chậm trễ, Tiểu vương gia có thể trong đêm lãnh binh xuất chiến.” “ Nhưng đồ đệ chưa bao giờ lãnh binh đánh giặc.” Thôi Minh có hơi khiếp đảm liếc nhìn Chu Thao mà bảo: “ Không bằng đồ đệ ở lại Lạc Dương, sư phụ đi đối phó Lý Sư Đạo.” “ Được rồi! Nể ơn tri ngộ của chúa công, ta sẽ đem mạng này giao cho Tiểu vương gia.” Chu Thao thở dài một tiếng, rốt cục tiếp nhận bổ nhiệm của Thôi Minh. Màn đêm bao phủ khắp thành Lạc Dương, ngoài cửa Huy An có một đội quân đang chuẩn bị xếp thành hàng lên đường. Ở cửa thành, Thôi Minh có mười mấy tên tướng lãnh vây quanh đang cáo biệt Chu Thao, hắn rưng rưng thi lễ thật dài với Chu Thao mà bảo: “ Mong sư tôn chiến thắng trở về, Bổn vương sẽ đứng trên tường thành Lạc Dương đêm ngày cầu khẩn cho sư phụ” Chủ tướng Chu Thao giáp trụ kín người cưỡi trên con ngựa Ðại Uyên Thôi Khánh Công yêu mến nhất mà ưỡn thẳng. Trong mắt của hắn mơ hồ ẩn chứa nước mắt, vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay về phía Thôi Minh mà thưa: “ Xin Tiểu vương gia yên tâm, Chu Thao lần này đi tiêu diệt Lý Sư Đạo, sớm ngày giải lo cho Tiểu vương gia. Tại hạ vắng mặt ở Lạc Dương, hy vọng Tiểu vương gia ràng buộc quân kỷ để thu được sự ủng hộ của dân chúng Lạc Dương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui