Danh Môn

Vi Đức Khánh cùng Vi Thanh cùng nhau quỳ xuống, hoạn quan cao giọng tuyên chỉ: “ Trần Lưu Quận vương, Tiết Độ Sứ bốn quận Biện Hoạt Tào Tống Vi Đức Khánh trung thành vì nước, giải nỗi lo cho ai gia, vì dân chúng thiên hạ giải nạn, có công với xã tắc. Nay đặc biệt gia phong Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti, Thái Tử Thái Bảo, thưởng tiền năm trăm vạn, lụa ngàn súc.” “ Thần tạ Thái Hậu phong thưởng!” Vi Đức Khánh liên tiếp dập đầu mấy cái. Hoạn quan liếc mắt nhìn hắn, rồi lại tiếp tục thì thầm: “ Trần Lưu thứ sử Vi Thanh thanh liêm đúng đắn, công bằng chính trực vô tư, đặc biệt gia phong làm An Phủ Sứ Hà Nam đạo, Ngự Sử Đại phu, tổng giám quân đội Hà Nam, khâm thử!” Cả người Vi Đức Khánh chấn động mạnh một cái, tim hắn giống như lập tức rơi vào trong động băng. Ngày ba mươi tháng mười hai năm Vĩnh An thứ nhất Đại Đường cũng là trước đêm tất niên. Một đoàn sứ thần từ Bột Hải Quốc đi đường mệt mỏi mà đến thành Trường An. Bột Hải Quốc ở vùng đông bắc Đại Đường do thủ lĩnh người Túc Mạt Đại Tộ Vinh sáng lập vào năm thánh lịch Võ Tắc Thiên thứ nhất. Lúc mới sáng lập, Bột Hải Quốc đã tiếp nhận sắc phong của Đại Đường hoàng đế, thần phục với Đường triều. Đồng thời bắt chước toàn diện chế độ chánh trị Đại Đường , hòa nhập vào văn hóa sáng lạn Đường triều. Lại may mắn có được nhiều đời quân chủ anh minh nên khiến cho thực lực của nước ngày càng cường thịnh, hùng cứ phương bắc, cùng triều Đường cường thịnh chung xây Bắc Quốc huy hoàng. Cũng từ đó mà được gọi là Hải Đông thịnh quốc. Trong loạn An Lộc Sơn, Bột Hải Quốc đã một lần thoát ly khỏi Đường triều, nhưng rất nhanh nó lại cử sứ thần vào kinh, tiếp tục là nước phụ thuộc Đại Đường. Vào dịp cuối năm Vĩnh An thứ nhất Đại Đường, Bột Hải Quốc quốc vương Đại Khâm Mậu đặc biệt cử con mình là Đại Tung đi sứ Trường An để bái kiến Tân Hoàng. Đồng thời Đại Tung cũng mang theo một sứ mạng đặc thù là thỉnh cầu Đại Đường xuất binh, trợ giúp bọn họ chống đở sự tiến công của Khiết Đan. Người Khiết Đan cho tới bây giờ luôn là thiên địch, gần trăm năm qua luôn chiến tranh cùng Bột Hải Quốc. Nhưng năm nay cuộc tiến công của người Khiết Đan lại kéo dài và kiên trì khác thường. Bắt đầu tiến công từ tháng mười, gần hai tháng mà vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, nhất là ở phủ Phù Dư trên ranh giới Bột Hải Quốc cùng Khiết Đan. Theo mức người Khiết Đan tiến công trọng điểm, chiến tranh kéo dài đến hai tháng khiến cho Bột Hải Quốc gánh chịu những tổn thất lớn lao. Bất đắc dĩ, Đại Khâm Mậu liền khẩn cấp phái con mình vào kinh cầu viện. Sứ thần đến cách thành được năm dặm thì Hồng Lư Tự Thiếu Khanh tên là Trịnh Phổ liền tự mình ra khỏi thành nghênh đón. Đại Tung năm nay gần ba mươi, hắn cùng cha mình đều tôn trọng phong tục Hán. Thân mặc trường bào, lưng đeo ngọc đái, từ nhỏ hắn đã đón nhận văn hóa giáo dục của người Hán, có thể nói một cách lưu loát Hán ngữ, nên được triều đình phong làm Bột Hải Hải Huyện công. Từ xa hắn liền xuống ngựa chắp tay cười nói với Trịnh Phổ mặc tứ phẩm triều phục: “ Khiến sứ quân tự mình ra khỏi thành nghênh đón, ta thực không dám nhận.” Trịnh Phổ cũng xuống ngựa đáp lễ: “ Huyện Công không cần phải khách khí, đây là lễ nghi triều đình. Huyện Công đi đường khổ cực, mời theo ta đến dịch quán nghỉ ngơi. Ngày khác chúng ta lại thu xếp việc yết kiến Thái Hậu cùng Tân Hoàng.” Đại Tung nghe nói ngày khác lại thu xếp thì hắn không khỏi lòng như lửa đốt. Nhưng lại không biết lai lịch Trịnh Phổ nên không dám xem thường việc nước đành ra sức ghìm nén lo âu trong lòng. Đoàn người vào Minh Đức môn, không khí năm mới của Trường An liền đập vào mắt. Đám đông như biển, xe ngựa phi nhanh, khắp nơi có thể thấy được đám dân chúng đang làm những việc cuối cùng chuẩn bị cho năm mới. Trịnh Phổ sớm phát hiện tâm thần dọc đường của Đại Tung có hơi không tập trung, hiện tại thấy hắn ngay cả vào thành cũng không có hứng thú liền thấp giọng cười hỏi: “ Huyện Công vừa tới Trường An, chẳng lẽ đã nhớ nhà sao?” Đại Tung khẽ thở dài một hơi mà đáp: “ Ta có quốc sự khẩn cấp, thế nhưng phải ngày khác mới thu xếp yết kiến khiến cho trong lòng bàng hoàng, thỉnh sứ quân chớ trách.” “ Quốc sự khẩn cấp?” Trịnh Phổ thấy hắn tựa hồ không biết rõ sự phân chia quyền lực triều đình liền cười nhắc nhở hắn: “ Huyện Công có hơi hiểu lầm, ta nói yết kiến là chỉ nhắc tới quốc lễ, không nói chuyện chính vụ. Nếu như Huyện Công có quốc sự khẩn cấp thì có thể tìm Bùi Tướng quốc thương lượng, nhưng đây lại không phải là chỗ Hồng Tư Lự chúng ta quản.” Đại Tung mặc dù đã đón nhận hệ thống giáo dục Hán học, nhưng cũng là lần đầu tiên đi sứ Đại Đường nên cũng không biết đến một tầng quan hệ này. Hắn không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, liền liền vội vàng hỏi: “ Nếu như ta muốn đi tìm Bùi Tướng quốc, không biết là ngài có muốn gặp ta hay không. Chắc là ta còn cần tìm kiếm ai đó tới dẫn kiến, sự tình quan trọng nên hy vọng Trịnh sứ quân vui lòng chỉ giáo.” Trịnh Phổ liếc mắt nhìn hắn, liền mỉm cười bảo: “ Việc của Bột Hải Quốc thì thông thường Bùi Tướng quốc đều sẽ tiếp ngươi. Nhưng vừa lúc năm mới, Bùi tướng quốc cũng chưa chắc rảnh. Xác thật cần phải có người dẫn ngươi tiếp kiến. Như thế này vậy, một lát nữa bọn ta giới thiệu Trung Thư Tỉnh Cấp Sự Trung cho ngươi biết, hắn là con trai trưởng của Bùi tướng quốc, có lẽ có thể nói giúp ngươi.” Trung Thư Tỉnh Cấp Sự Trung là Bùi Minh Diệu. Bùi Minh Diệu vài năm làm quan thực quyền, ở trong quan trường cũng tích lũy một chút nhân mạch, nhất là Bùi đảng. Ai nấy đều coi hắn là người nối nghiệp của Đại Đường Tướng Quốc. Vậy nêm hết thẩy thấy có cơ hội gì đều sẽ thuận tay giúp hắn một lần. Trịnh Phổ này cũng là người trong Bùi đảng, xưa nay giao thiệp cùng Bùi Minh Diệu khá tốt. Hắn biết Bùi Minh Diệu mấy tháng năm ngoái bất lợi, liền cũng muốn giúp hắn một tay. Vừa lúc Bột Hải Quốc có việc gấp muốn tìm Tướng Quốc, hắn biết Bột Hải Quốc vì ở gần Hà Bắc nên một mực được Bùi Tuấn coi trọng. Nên thuận tiện quyết định đem cơ hội này tặng cho Bùi Minh Diệu thu xếp. Sắp xếp chỗ ở xong cho Bột Hải Quốc sứ, Trịnh Phổ vội vã tìm đến Bùi Minh Diệu. Mấy ngày nay Bùi Minh Diệu có chút yên ổn, từ sau khi hắn quyết định tranh thủ quân đội ủng hộ thì thái độ của hắn liền khiêm tốn khác thường. Trong mọi chuyện đều theo khuôn phép, mỗi ngày vào triều đúng giờ, tan triều đúng giờ, cũng không đi ra bên ngoài tầm hoa mua vui. Nếu nhàn hạ thì liền đọc sách, luyện chữ. Phụ thân Bùi Tuấn thấy thay đổi của hắn trước mắt thì cũng âm thầm khen ngợi. Nhưng đằng sau thì Bùi Minh Diệu lại lệnh cho tâm phúc của mình đi Hà Bắc bắt chấp nguy hiểm bị phụ thân phát hiện để bí mật tiếp xúc cùng mấy vị Đại tướng ủng hộ mình từ trước. Công phu không phụ lòng người, hai ngày trước Bình Lô Tiết Độ Sứ Lưu Phanh gửi mật tín cho hắn tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ hắn làm kế nhậm gia chủ Bùi gia. Một Đại tướng cầm binh khác là Phạm Dương Tiết Độ Phó Sứ Đoạn Luyện Đạt cũng nói thành lời tỏ vẻ sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Mắt thấy ngày mai là năm mới, các bộ của triều đình đã nghỉ từ giữa trưa, Bùi Minh Diệu cũng trở về trong phủ thật sớm. Hắn cưỡi ngựa mà về. Lúc còn cách phủ đệ có hơn trăm bộ thì thấy trên bậc thang một người đang vẫy tay chạy tới với mình. Khi chạy tới gần hắn mới nhận ra là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Trịnh Phổ, người này cùng hắn có quan hệ cá nhân thật sâu đậm, cũng được coi là người ủng hộ đáng tin cậy của hắn. Bây giờ tìm hắn không phải đi uống rượu thì chính là đi xem huấn luyện thi mã cầu. Bùi Minh Diệu nhảy xuống ngựa, chạy đến chỗ Trịnh Phổ cười nói: “ Hôm nay không được, phụ thân đang ở phủ. Ngày mai cha ta phải đi Bá Thượng khao quân đến tận ngày kia mới trở về. Ngày mai chúng ta sẽ đi uống rượu.” “ Không phải! Không phải!” Trịnh Phổ liên tục khoát tay nói: “ Ta tìm ngươi có chánh sự, hôm nay sứ giả Bột Hải Quốc vào kinh .” Hắn liền đem việc Đại Tung có đại sự khẩn cấp muốn gặp Tướng Quốc nói một lần, cuối cùng bảo: “ Hắn không có nói cụ thể cho ta biết là chuyện gì, nhưng ta thấy vẻ mặt hắn hoảng sợ liền cảm giác chỉ sợ là có đại sự phát sinh. Ngươi cho rằng có ích thi liền đi gặp hắn. Nếu như cảm giác là vô dụng ta cũng không quản chuyện này .” Bùi Minh Diệu đã làm quan nhiều năm, hắn làm sao mà không hiểu chuyện này trọng yếu. Bột Hải Quốc là ở gần Bùi gia, mấy chục năm qua Bùi gia liền một mực cùng Bột Hải Quốc kết thành quan hệ minh hữu để cùng chung đối phó uy hiếp của người Khiết Đan. Đồng thời cũng muốn cùng Bột Hải Quốc thành lập quan hệ mậu dịch, nhưng Bột Hải vương Đại Khâm Mậu cùng gia chủ trước của Bùi gia là Bùi Tuân Khánh bị sứt mẻ quan hệ. Lại bởi Thôi Viên lôi kéo nên vài thập niên qua giữ quan hệ cùng Bùi gia đều như gần như xa. Bất kể là đi vào triều hay thương nghiệp đa số là trực tiếp đi thuyền đến Sơn Đông, rất ít đi lối qua Hà Bắc xuôi nam. Mà hôm nay Bột Hải Quốc đã có chuyện cầu phụ thân, đây chính là cơ hội cải thiện quan hệ hai nhà. Nếu như chính mình có thể nắm bắt được cơ hội này, trở thành người chủ đạo hai nhà kết minh, có lẽ phụ thân liền lại lập mình làm người thừa kế Gia chủ. Nghĩ vậy. Bùi Minh Diệu liền vội vàng khó dằn nổi mà nói: “ Hắn hiện tại ở đâu? Mau mau dẫn ta đi gặp hắn.” Liền vào lúc Bùi Minh Diệu cùng Trịnh Phổ đi hội kiến Bột Hải sứ thần, Đại Đường Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn lại tranh thủ nửa ngày nhàn rỗi đang cùng một người phụ tá của lão đánh cờ. Hôm nay là ba mươi Tết, bắt đầu từ chiều hôm nay triều đình liền vào đợt nghỉ Triều nhật năm ngày. Đây là một kỳ nghỉ dài nhất trong năm, hơn nữa lão vừa mới nhận được tin do chim câu đưa, Thôi Khánh Công cùng Vi Đức Khánh đã đạt thành điều ước ngưng chiến dịp năm mới. Khắp cả Trung Nguyên đều yên tĩnh. Phía đông không có chiến sự, Bùi Tuấn có dịp nhàn nhã đi chơi khó được như vậy liền bỏ tất cả chính sự sang một bên, lão muốn cùng người nhà đón một lần năm mới thật tốt. “ Nghe nói lệnh tôn lần này sẽ tham gia khoa cử, phải vậy không!” Bùi Tuấn đi một nước cờ rồi cười hỏi phụ tá của lão. Phụ tá cùng Bùi Tuấn đánh cờ họ Dư, tên là Dư Quang Hữu năm nay sáu mươi lăm tuổi người Nghiệp Quận từng là hàn lâm học sĩ thời Đường Túc Tông. Bởi vì bị bệnh mà từ quan hồi hương tĩnh dưỡng, hai mươi năm trước được Bùi Tuấn mời xuống núi làm thày dạy cho con của mình. Cùng với con Bùi Tuấn đều trưởng thành, Dư Quang Hữu lại nhàn hạ, lại đúng lúc không có việc gì nên lão liền quyết định ở lại Bùi phủ làm phụ tá. Lúc Bùi Tuấn xử lý một số quyết sách chính vụ thì đưa ra ý kiến của mình. Nhưng hết năm nay thì lão cũng chuẩn bị hồi hương . Lão thấy Bùi Tuấn muốn hỏi, liền gật đầu có hơi bùi ngùi mà nói: “ Đúng vậy! Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt mà đám năm đó tóc còn để chỏm lại sắp tham gia khoa cử. Năm tháng không buông tha người ta, tại hạ và ngài đều già rồi.” Bùi Tuấn cười cười, không có nói theo Dư Quang Hữu. Vào năm ngoái mặc dù lão cũng đã qua sinh nhật sáu mươi, nhưng tuyệt không cảm thấy chính mình đã già. Lão vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, tinh lực dư thừa, nói ít thì còn có thể lại làm hai mươi năm nữa. Lão lại vừa sinh một con trai nên liền hỏi có vẻ qua loa: “ Dư tiên sinh cho là trong mấy người con trai lớn của ta thì đứa nào có khả năng kham được việc lớn?” Bùi Tuấn không đi nổi con cờ trong tay nữa, cứ nhướng mắt yên lặng nhìn chăm chú vào Dư Quang Hữu. Cả mấy người con của mình đều là học trò của lão, hẳn là so sánh người bình thường thì lão càng hiểu rõ bọn chúng. Dư Quang Hữu ngẩn ra, lão không nghĩ tới Bùi Tuấn lại hỏi về vấn đề này. Đây kỳ thật chính là đang hỏi mình về người nối nghiệp Gia chủ của Bùi gia nên nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào mới phải. Do dự một hồi lâu, lão mới chậm rãi nói: “ Tướng Quốc phải chăng muốn nghe lời nói thật?” “ Đương nhiên, ta hy vọng tiên sinh có thể công bằng chính trực đánh giá bọn chúng.” Dư Quang Hữu đặt con cờ trong tay xuống, có hơi thở dài mới nói: “ Minh Khải ngày thường đối xử khoan nhân hiền hậu, đây là ưu điểm của nó. Nhưng nó lại khoan nhân có dư, uy nghiêm không đủ, ngay cả người hầu cũng dám lừa gạt hắn. Nói nặng một chút thì chính là yếu đuối, thực không thể trọng dụng; Minh Diệu từ nhỏ khôn khéo hơn người, khéo tính toán. Bảo nó học một ngàn chữ, nó liền tuyệt không học nhiều hơn một chữ. Xem sự việc cũng có chút tầm nhìn, lại lấy ơn huệ nhỏ mua chuộc nhân tâm, so với Minh Khải thì tốt hơn nhiều lắm. Nhưng nó lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ thì lớn, không có lượng dung người. Vì thế nhất định nó không làm được đại sự; Minh Khiên cùng Minh Văn rõ ràng từ nhỏ đã học hành bình thường, bảo sao nghe vậy, không có chủ trương của mình. Bây giờ nhìn lại cũng là hạng người bình thường, nhờ uy Tướng Quốc thì làm được quận thủ không lỗi không công lao. Cả bốn đứa đó tại hạ đều không coi được, phải khiến Tướng Quốc thất vọng rồi.” Nói tới đây, Dư Quang Hữu liền dừng câu chuyện lại, lão đứng lên chắp tay với Bùi Tuấn mà nói: “ Quấy rầy Tướng Quốc một buổi chiều, thật sự áy náy. Tại hạ liền cáo từ trước.” Lão mới vừa đi hai bước, Bùi Tuấn đột nhiên gọi lão lại “ Hình như Dư tiên sinh còn quên đi một người?” Dư Quang Hữu đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu lão mới từ từ nói: “ Minh Viễn từ nhỏ kỳ tài, nó đã muốn làm một chuyện không có chuyện không làm được. Hiện tại chỗ nó làm có lẽ Bùi tướng quốc hẳn là so với tại hạ còn rõ ràng hơn. Nó mặc dù vẻn vẹn là Lũng Hữu Tư Mã nho nhỏ, ngay cả cái hàm tán quan cũng không có. Nhưng theo thời gian, Bùi gia có thể thịnh vượng không đổ có lẽ chính bởi vì sự có mặt của người này.” Dứt lời, Dư Quang Hữu ngửa mặt lên trời cười một tiếng, liền ngẩng cao đầu mà đi. Bùi Tuấn ngồi đó vẫn không nhúc nhích, lão lâm vào trầm tư thật sâu. Người kế thừa Gia chủ Bùi gia liên quan tới vận mệnh tương lai mấy chục năm của Bùi gia, một khi xử trí không ổn thỏa thì Bùi gia sẽ hủy ở trong tay chỉ một thế hệ. Đương nhiên, lão cũng không suy nghĩ đến chi dưới. Suy cho cùng thì giáo huấn của Bùi gia đã định như vậy. Bởi trong gia tộc có đông đảo con trai thì tóm lại là lão muốn trước hết suy xét con của mình, đây là chuyện người thường tình. Lão không tin trong năm đứa con trai dòng trưởng của mình mà không chọn nổi một người thích hợp. Mấy năm trước Bùi Minh Diệu đảm đương chức vị Cấp Sự Trung cũng làm được khá tốt, giúp lão thủ tiêu quyền lực của Môn Hạ Tỉnh cùng Nội các. Cũng từ đó mà lão cho là mình đã tìm được người thừa kế. Liền đem Bùi Minh Diệu một bước thăng là Gia chủ người thừa kế. Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện này là Bùi Tuấn nóng vội , Bùi Minh Diệu có thể thủ tiêu quyền lực Môn Hạ Tỉnh cùng Nội các, bởi vì bản thân hắn là người như vậy, thông thạo với mưu tính thâm hiểm. Chẳng qua đấy chỉ là việc nhỏ viết mấy áng văn chương, còn về phương diện mưu đồ đại sự thì nó lại có vẻ vụng về mà tầm nhìn thiển cận như vậy, suy nghĩ quá đáng về tư lợi nhưng lại không để ý đại cục. Đây mới là nguyên nhân chân chính làm Bùi Tuấn quyết tâm miễn chức người thừa kế Gia chủ của Bùi Minh Diệu, bắt nó đi ra bên ngoài làm nhà riêng chẳng qua là lấy cớ mà thôi. Minh Khải, Minh Diệu, Minh Khiên và Minh Văn, Bùi Tuấn tựa như rang cơm cứ lật đi lật lại suy nghĩ về bốn đứa con. Nhưng lại cho tới bây giờ lão không suy nghĩ đến đứa thứ năm - Minh Viễn. Rất đơn giản, đứa con trai này đã phản bội lão. Phản bội, hai chữ này liền phảng phất hai cái dùi gắn vào trang phục khiến cho lão không cách nào tĩnh tâm mà suy nghĩ cặn kẽ. Cứ vừa động đến một chút liền lập tức gác lại. Nhưng hiện tại, buổi nói chuyện của Dư Quang Hữu liền giống như một đòn cảnh cáo làm Bùi Tuấn có hơi bị bắt bí. Đúng vậy! Người thừa kế Gia chủ Bùi gia liệu mình có thích hay không kỳ thật cũng không quan trọng. Quan trọng là hắn có thể làm cho Bùi gia thịnh vượng lâu dài tiếp hay không. Nhưng vừa nghĩ tới Bùi Minh Viễn, liền không thể tránh né phải đụng tới Trương Hoán, chuyện liên quan đến chính quyền lực của lão. Đây lại là một điểm mấu chốt mà Bùi Tuấn không muốn chạm đến. Vì vậy, Bùi Tuấn lâm vào thật sâu trong mâu thuẫn giữa ích lợi lâu dài của gia tộc cùng ích lợi thực tế của lão trong đó. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, chỉ nghe Bùi Minh Diệu đứng tại cửa cung kính nhỏ giọng nói: “ Phụ thân đại nhân, con có đại sự muốn bẩm báo phụ thân đại nhân!” Đây là lần đầu tiên Đại Tung tới phủ của Tướng Quốc Đại Đường, đối với tất cả những gì nhìn thấy thì hắn đều tràn đầy thán phục và hiếu kỳ. Khí thế lớn lao của các kiến trúc, nét vàng son lộng lẫy của các bức họa trên xà nhà và con đấu mái hiên có thể so cùng phủ của Quốc vương Bột Hải. Nhưng mỗi một cái họa tiết rất nhỏ thể hiện ra đường nét độc đáo và tinh tế thì Bột Hải Quốc cũng không cách nào bằng được. Hắn đột nhiên nhớ ra tiên sinh dạy hắn Hán học có nói một câu đánh giá: Bột Hải chỉ bắt chước được hình dáng của Đại Đường, nhưng lại không lấy được thần. Mới chỉ vẻn vẹn từ mặt kiến trúc liền có thể thấy được dăm điều. Ở phía trước Bùi Minh Diệu dẫn đường cho Đại Tung, giờ phút này trong lòng hắn quả là vô cùng khẩn trương cùng vui sướng. Phụ thân lần đầu tiên tỏ vẻ khen ngợi đối với nhãn quan chiến lược của hắn. Khi hắn trần thuật nếu như Khiết Đan thôn tính Bột Hải Quốc thì chắc chắn sẽ trở thành họa lớn của Trung Nguyên thì phụ thân lại chụp vai của hắn mà khen ngợi hắn có thể kham được mưu kế đại sự. Mưu kế đại sự, đó cũng là phụ thân lần đầu tiên nói ra mấy chữ này với hắn, lại làm cho âm thanh của Bùi Minh Diệu trở nên nghẹn ngào. Hắn biết chính mình đã đi tốt nước cờ này, vẻn vẹn từ vẻ nghiêm túc dị thường của phụ thân cùng việc lệnh cho hắn lập tức dẫn Bột Hải vương Tử đến gặp cho thấy có thể nhận ra phụ thân coi trọng thế nào đối với chuyện này. Hai người một mạch đi xuyên qua các cửa trong phủ, đi lên một hành lang uốn lượn, hành lang uốn lượn thành hình vòng cung, ở giữa là một ao sâu nước xanh biếc. Giờ phút này đã đóng thành một tầng băng mỏng. Cuối hành lang uốn lượn này là thư phòng của phụ thân. Bùi Minh Diệu không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Bột Hải vương tử phía sau, thấy trong mắt của hắn biểu hiện ra một vẻ căng thẳng liền dừng bước lại cười nói với hắn: “ Ngươi yên tâm, phụ thân của ta nếu lập tức muốn gặp ngươi thì đủ thấy rất coi trọng quý quốc. Ta sẽ toàn lực trợ ngươi đạt thành tâm nguyện, có điều là đợi lát nữa ta cũng muốn nhờ vả ngươi một việc.” Đại Tung vội vàng khom người thi lễ “ Nhị công tử tương trợ lớn lao, tại hạ khắc trong tâm khảm. Mong Nhị công tử yên tâm, hễ ta có thể làm được thì tuyệt sẽ không trì hoãn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui