Danh Môn Tiểu Điềm Điềm


"Tàn nhẫn? Đó là em gái cậu, Dung Diệc Sâm, cậu cũng có thể nói như vậy."
"Chính bởi vì cô ấy là em gái của tôi, cho nên tôi mới hy vọng em ấy, đau dài không bằng đau ngắn."
Nằm ngoài dự đoán, Cố Bắn Niên trở nên trầm mặc, không nói gì, vẻ mặt có chút ngưng trọng, không còn tùy hứng như trước.
Buổi chiều.
Tống Thần Ngữ phải mất vài giờ, cuối cùng mới đi ngắm hết xung quanh biệt thự Vọng Thu
Nhìn đi nhìn lại, vẫn là hai chữ kia -- xa xỉ.
Cô ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, nhẹ nhàng đung đưa, ngẩn ngơ, hoàn toàn buông thả bản thân.
Vì vậy, Dung Diệc Sâm đến từ khi nào cô cũng không biết.
Dung Diệc Sâm đứng đằng sau xích đu, lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, không phát ra tiếng động, phất tay ý bảo Kỷ Hách lui xuống.
Nhưng Tống Thần Ngữ như có thần giao cách cảm, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn thẳng bắt gặp ánh mắt của anh.
"Dung Diệc Sâm, anh đã về?" Mắt Tống Thần Ngữ sáng lên, lập tức xuống từ trên bàn đu, chạy về phía anh, "Tôi tưởng anh sẽ về muộn."
"Nhớ tôi? Hửm?"
Tất nhiên, Tống Thần Ngữ sẽ không thừa nhận, cô trừng mắt nhìn: "Một mình tôi ở đây rất buồn chán.


Nhưng, mỗi ngày anh đều sống một mình ở đây, chắc hẳn càng buồn chán hơn đúng không?"
Dung Diệc Sâm nhàn nhạt đáp: "Quen rồi."
"Ngồi chỗ cao rất lạnh.." Tống Thần Ngữ nói, "Nhưng không sao, hiện tại anh cưới tôi, biệt thự Vọng Thu đã có hai người."
Cô nói xong nở nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Dung Diệc Sâm vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mắt cô: "Đúng vậy, hai người."
"Hôm nay lúc tôi trở về, tôi nhìn thấy Dung Thiển Tô." Tống Thần Ngữ nhìn anh, "Tôi không ngờ, tối qua tất cả mọi người trong Dung gia đều đợi chúng ta."
Dung Diệc Sâm cúi đầu, phun hơi thở ấm áp lên trên mặt cô: "Ai bảo em, quá mê người cơ chứ?"
Nói xong, đầu ngón tay của anh trượt xuống, dừng lại ở cổ cô, nơi đó, còn lưu lại dấu hôn của anh.
Đầu ngón tay của anh có một chút vết chai mỏng, tương đối thô ráp, anh không ngừng dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da mềm mại của cô, có chút ngứa.
Tống Thần Ngữ đều nổi hết cả da gà, cô nắm chặt tay anh: "Anh..

Đừng chạm vào."

"Hóa ra em nhạy cảm như vậy."
Nói xong, Dung Diệc Sâm nắm ngược lại tay cô, ánh mắt lướt qua dấu hôn như ẩn như hiện trên người cô, môi mỏng gợi lên một tia ý cười nhạt.
Tống Thần Ngữ không được tự nhiên, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, luôn cảm thấy rằng..

sẽ bị anh nhào tới ăn luôn bất cứ khi nào.
Cho nên, cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Khi nào chúng ta lại tới Dung gia? Tôi nghe Dung Thiển Tô gọi anh là anh cả, ngoài cô em gái này, anh còn có.."
"Còn có một em trai." Dung Diệc Sâm trả lời, "Đến lúc đó em sẽ thấy."
"Tôi đang lo lắng, liệu bọn họ có thích tôi không?"
Dung Diệc Sâm nắm tay cô, đi vào trong biệt thự: "Họ không thích em, thì sao? Tôi thích là được."
Nghe anh nói như vậy, đôi mắt Tống Thần Ngữ trở nên sáng lấp lánh.
Trong nháy mắt cô liền có tự tin.

Đúng vậy, cho dù nhà họ Dung không thích cô, nhưng Dung Diệc Sâm thích cô.

Người mà cô sẽ chung sống cả đời, chính là Dung Diệc Sâm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận