Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Editor: Trà sữa trà xanh

Lúc ăn cơm, thần sắc của Hứa Giang Nam đã khôi phục bình thường, đứng ở trước bàn d/d/[]l]qd] cơm bận rộn, áo len màu trắng cao cổ nổi bật thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp cao ngất mê người, mà trên khuôn mặt bạch hi của anh, tươi cười ôn hòa mà thanh dật.

Một bữa cơm ăn thật ấm áp.

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Giang Nam đến công ty, Tần Lãng trở về phòng ngủ làm bài tập, Tần Ngu bưng một ly nước làm ổ ở trên ghế sofa buồn chán chết xem ti vi, trong phòng khách, chợt vang lên tiếng chuông điện thoại di động vang dội.

"Chủ nhân, kẻ vô dụng kia lại gửi tin tới!"

Tiếng chuông quen thuộc như thế, Tần Ngu mày chau, nhìn xung quanh phòng khách một vòng, nhưng cũng không tìm thấy điện thoại di động của cô.


Cực kỳ đúng lúc, điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, lần này Tần Ngu chú ý tới, thanh âm kia, hình như là đến từ... Giá áo?

Từ trên ghế salon đi xuống, lê dép đi đến trước giá áo, sờ loạn một hồi, cuối cùng, thế nhưng ngoài ý muốn tìm được điện thoại di động của cô ở trong túi áo khoác ngoài màu đen của Hứa Giang Nam.

Tần Ngu quệt miệng lầm bầm vài câu, tại sao điện thoại di động của cô lại chạy vào trong túi của Hứa Giang Nam...

Lấy điện thoại di động ra, trượt ra, một loạt tin nhắn hiện lên.

Hứa Giang Nam , Cố Uyển Uyển, ba mẹ...

Hai tin nhắn vừa rồi, là Cố Uyển Uyển gửi tới, thoạt nhìn hình như rất gấp gáp, tin thứ nhất là: Tiểu Ngu Tử, Tiểu Ngu Tử, có chuyện lớn rồi! Tin thứ hai: Này, chạy đi đâu rồi, thấy rồi thì mau hiện thân!

Chuyện lớn... Ánh mắt Tần Ngu rơi vào dòng d;d;'l[q]d chữ hào hùng trên màn hình, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh mơ hồ tối hôm qua trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, trong ghế lô, cả người Cố Uyển Uyển áp vào một người đàn ông rồi cùng rời đi.

Trong lòng thất kinh, không thể nào...

Nhanh chóng bấm gọi cho Cố Uyển Uyển.

Rất nhanh, đầu kia điện thoại có giọng nữ cao vút truyền đến, "Này, sao giờ này cậu mới nghe điện thoại hả, làm bà cô này sốt ruột muốn chết!"


"Mình mới vừa tỉnh dậy, mới vừa thấy tin nhắn của cậu." Tần Ngu kéo kéo đôi môi, "Cậu nói chuyện lớn chắc không phải là cái kia đi..."

Đầu kia điện thoại huyên náo một hồi, Tần Ngu nghe thấy tiếng giày cao gót gõ vào mặt đất, một hồi lâu Cố Uyển Uyển cũng không lên tiếng nữa, ngược lại có vài tiếng thở truyền đến.

Một lát sau, tiếng thở biến thành tiếng nước chảy, tiếp theo nữa, chính là giọng nói đè thấp của Cố Uyển Uyển, "Tiểu Ngu Tử, mình xong rồi, mình ngủ với một người đàn ông!"

Tần Ngu sững sờ, ngây người mấy giây, mới mở miệng hỏi, "Không phải người kia là học trưởng sao? Ngủ thì ngủ, không phải cậu vẫn muốn gả cho hắn sao?"

"Cọng lông học trưởng nha, mình ngủ lầm người, người mình ngủ chính là Nhị thiếu gia xí nghiệp Cố thị!" Mới từ khách sạn trốn ra được, cô liền lên mạng tra xét tin tức có liên quan đến Cố Thành, điều tra xong, xém chút nữa dọa bay linh hồn nhỏ bé của cô.

Nhị thiếu gia xí nghiệp Cố thị... Tần Ngu nghiêng đầu nghĩ, đây chính là nhà giàu có hàng thật giá thật nha.


"Đương nhiên cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là người đàn ông này lại còn nói ngày khác muốn tới tìm mình!" Tần Ngu còn chưa có đáp lời, liền nghe thấy Cố Uyển Uyển ném thêm một trái bom nữa.

Đương nhiên, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, khẳng định cảm thấy đây là chuyện tốt, đây chính là thiếu gia nhà giàu có nha, lại tìm cô là có ý gì? Đó là vừa ý cô nha! Không nói đến ngày sau hắn có thể cưới cô hay không, coi như là không thân phận gì ở lại bên cạnh hắn, chỉ sợ cũng cầu còn không được chuyện may mắn này nha.

Nhưng mà, thật bất hạnh, chuyện như vậy lại rơi xuống trên đầu Cố Uyển Uyển, người này cực kỳ chán ghét loại phụ nữ bám víu thiếu gia nhà giàu có nha.

Kể từ sau khi chứng kiến Tần Ngu bị Tống Mạc cầm thú vứt bỏ, Cố Uyển Uyển đã cảm thấy, thiếu gia nhà giàu có không tốt lành gì, dạo này, người giàu có lại có nhiều nam cặn bã, nhà giàu có lại có nhiều cầm thú. Hơn nữa, tục ngữ nói rất hay, đàn ông dễ dàng ngủ, nhà giàu có khó gả, sau lưng mỗi nhà giàu, đều có một cái mẹ chồng âm hiểm, thiếu gia d[d[]l[q]d nhà giàu có, cô rất chướng mắt.

Tần Ngu tâm run rẩy, như thế rất tốt, thật không biết là phúc hay là họa.

Ổn định tinh thần, mở miệng, "Cậu khoan gấp đã, mình hỏi cậu, tối hôm qua, hai người có phòng tránh không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui