Editor: Táo đỏ phố núi
Tống Mạc không lên tiếng, nhưng mà nhìn bộ dạng của Tống Mạc thì cũng hiểu được ý tứ của anh ta.
"Được, đã như vậy thì chúng ta hãy cạnh tranh công bằng đi."
Tống Mạc dựa người lên ghế sofa, cúi đầu đáp lại một tiếng, "Ừ." Giống như là giọng nói phát ra từ mũi.
Nghe được câu trả lời của anh, Hứa Giang Nam đứng dậy, cầm đồ mà Tần Ngu bỏ quên lên, bước đi không hề dừng lại. Dđienn damn leie quyýdon
Tống Mạc không có thói quen tiễn người khác, chỉ lạnh nhạt nhìn theo hướng người đàn ông đi ra, đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm.
Đi tới trước cửa thì thấy Hứa Giang Nam dừng bước chân lại, đầu cũng không ngoảnh lại chỉ thấy giọng nói của anh truyền tới, "Tống Mạc, tôi sẽ không buông tay, trừ phi tôi chết."
Giọng nói chắc chắc, ánh mắt Tống Mạc khẽ nhìn xuống, liền nhìn thấy bàn tay anh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên nhìn rất rõ ràng.
Ôi, người đàn ông này thật là rất si tình, nhưng mà bất hạnh thay, anh đối với Tần Ngu cũng là tình thế bắt buộc. Dđienn damn leie quyýdon
Khóe mắt nhướn lên, vẻ mặt càng trở nên kiêu căng đứng dậy, cúi đầu lên tiếng, "Vậy thì tôi sẽ mỏi mắt mong chờ."
--- ----
Khi Tần Ngu tỉnh lại, đã là buổi trưa. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Ở bên trong cánh cửa, vẫn có mùi thức ăn bay vào, bụng của Tần Ngu khẽ kêu lên hai tiếng.
Xốc chăn lên, bước xuống giường, lê đôi dép đi vào phòng khách, mùi thơm của thức ăn càng trở nên thơm nức, theo mùi thơm tìm tới phòng bếp, thì thấy bóng dáng của một người đàn ông cao lớn đang đeo tạp dề, bận rộn dưới ánh mắt trời, hình ảnh này nhìn có chút mắc cười. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Tần Ngu hấp tấp chạy tới kéo kéo cái tạp dề ở bên hông của Hứa Giang Nam, mặt mày cong cong ngửa đầu lên nhìn anh "Hứa Giang Nam, sao anh lại đeo chiếc tạp dề này của em chứ, nhìn giống như mụ gái già vậy."
Hứa Giang Nam cúi xuống nhìn lại chiếc tạp dề in hình hoạt hoạ hellokity, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Anh đeo cái này, em nhìn cảm thấy anh xấu như vậy sao." Dđienn damn leie quyýdon
Nhìn nụ cười trên mặt của Hứa Giang Nam, trong đầu Tần Ngu lại không có tương lai chợt lóe lên một gương mặt tuấn tú khác, cô không khỏi liên tưởng, nếu như cô nói những lời này với Tống Mạc, người đàn ông kia lại bày ra một tư thế cao ngạo tự đại cho cô nhìn, sẽ không biết xấu hổ mà nói ra một câu: "Cô không biết là cho dù tôi mặc cái gì cũng đều rất đẹp trai sao?"
Suy nghĩ như vậy, không nhịn được mà nở một nụ cười trên môi, trong ánh mặt trời, đôi mắt của cô sáng rực như vàng. Dđienn damn leie quyýdon
Hứa Giang Nam lấy một tay ra đưa lên đỉnh đầu của Tần Ngu xoa xoa một cái, "Nghĩ chuyện gì mà có thể cười rực rỡ như vậy."
Tần Ngu mới hoàn hồn, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ, cô lại có thể ở ngay trước mặt Hứa Giang Nam, mà trong lòng lại nghĩ tới một người đàn ông khác. Die~nn ddan leêQuyidonn
Ánh mắt loé lên chút ảo não, có chút bối rối nói ra một câu "Không có gì, cơm cũng đã chín rồi, em đi gọi Tần Lãng ra ăn cơm."
Lại cứ như vậy mà trốn khỏi phòng bếp.
Hứa Giang Nam nhìn bóng lưng của Tần Ngu đi khỏi, vẻ mặt tươi cười dần dần thu lại, mới vừa rồi rất rõ ràng anh đã nhìn thấy vẻ ảo não loé lên trong mắt cô.
Cô thất thần lúc ở cùng với anh, là cô đang suy nghĩ chuyện khác hay là suy nghĩ về người đàn ông khác. Die~nn ddan leêQuyidonn
Vẻ mất mát từng chút từng chút lan toả ra.
--- ----
Tần Ngu dựa vào cửa phòng của Tần Lãng, người còn có chút đứng không vững, trái tim đang đập thình thịch.
Đưa tay vuốt ngực một cái, đến cuối cùng là cô đang bị làm sao vậy?
Tần Lãng nhìn thấy bộ dạng này của cô, từ trên giường lục tục bò xuống, hai tay vòng ra trước ngực, vẻ mặt rất kiêu ngạo nhìn cô, vẻ mặt non nớt, cùng với vẻ mặt của Tống Mạc quả thực có bộ dạng rất giống nhau, khẽ mở miệng, "Mẹ, tại sao mẹ lại đứng đây xuân tâm nảy mầm, mặt đỏ lên như vậy?"
Xuân tâm nảy mầm... Tần Ngu sờ sờ mặt của mình, cô thực biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Mặt của cô lại đỏ lên như mông khỉ sao?
Giữa lúc không biết làm sao, lại nghe được giọng nói non nớt trẻ con vang lên một lần nữa, "Mẹ, con rất đói bụng, mẹ có thể chờ một lát nữa lại tiếp tục xuân tâm nảy mầm hay không?" Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Tần Ngu hoàn hồn, trừng mắt nhìn bộ dạng Tần Lãng chu môi bất mãn, thì một tay xách Tần Lãng lên, "Ôi, con là đồ ranh con, còn biết xuân tâm nảy mầm sao!"
"Mẹ, mẹ quá thô lỗ rồi." Tần Lãng giãy giụa.
"Câm miệng, lại nói lung tung nữa thì hôm nay chỉ có thể ăn cà rốt thôi."
"Mẹ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...